Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 88: Tiểu hồ ly tiểu táo (length: 9147)

Tiểu hồ ly nũng nịu nói: "Sớm biết thế này thì ta đã không hỏi ca ca Chính Nhiên rồi, ta cứ trực tiếp dựa vào người, chẳng lẽ ca ca Chính Nhiên nỡ lòng nào đánh ta sao?"
Lâm Chính Nhiên gõ vào đầu nàng một cái.
Tiểu hồ ly phối hợp kêu á một tiếng.
Không đau, nhưng vẫn ủy khuất, nàng lấy tay che trán, đặt mặt lên cánh tay Lâm Chính Nhiên: "Đau c·h·ế·t đi được ~"
"Đừng giả vờ, ta có dùng sức đâu."
Nàng hé một con mắt ra: "Không dùng lực thì ta cũng kêu đau đấy, nếu không thì ca ca Chính Nhiên sao mà đau lòng cho ta được? Đau quá đi ~"
Lâm Chính Nhiên quen với trò hề này của nàng rồi, hừ một tiếng không nói gì.
Hàn Văn Văn sau đó thì ngoan ngoãn khoanh tay, gối lên mặt bàn, chín cái đuôi hồ ly không còn ve vẩy nhẹ nhàng, mà có vài chiếc quấn quanh đùi Lâm Chính Nhiên.
Nàng lẳng lặng nhìn ngắm sườn mặt Lâm Chính Nhiên khi hắn viết chữ.
Đương nhiên, trước khi tan học Hàn Văn Văn vẫn phải đi nói với Tiểu Tình Tình một tiếng, nếu không thì vụ hẹn riêng này sẽ bại lộ mất:
"Tiểu Tình Tình, buổi chiều tập luyện có vẻ lâu, cậu với Lỵ Lỵ đi ăn cơm trước đi, không cần chờ bọn mình, lát mình tới sẽ để ý đến Lâm Chính Nhiên cho Tiểu Tình Tình, tuyệt đối không để con gái nào đến gần hắn."
Tiểu Hà Tình nghe nói không ăn cơm cùng nhau được, liền gật đầu: "Văn Văn vất vả rồi, mai diễn tiết mục tớ sẽ ở dưới cổ vũ cậu."
Hàn Văn Văn kéo tay Tiểu Hà Tình: "Cảm ơn Tiểu Tình Tình."
Giang Tuyết Lỵ nghe hai người nói chuyện liền đến hỏi: "Cái gã kia thật sự là diễn chung tiết mục với con bé tên Tưởng Thiến kia hả?"
Hàn Văn Văn đáp: "Nghe nói là trường sắp xếp, ban đầu mỗi người một tiết mục, sau đó thầy cô thấy hòa tấu dương cầm thì hay hơn nên cho hai người diễn chung."
Giang Tuyết Lỵ và Tiểu Hà Tình nghe đến hòa tấu dương cầm đều ngỡ ngàng một hồi, nghi ngờ không biết Lâm Chính Nhiên có biết chơi đàn piano không.
Giang Tuyết Lỵ cảm thán: "Bí m·ậ·t của hắn đúng là nhiều thật, tớ còn không cảm thấy mình giống thanh mai trúc mã của hắn chút nào."
Tiểu Hà Tình cũng gật đầu, nhưng dù sao cô đã xa Lâm Chính Nhiên nhiều năm nên việc không biết chuyện gì đó cũng bình thường.
Hàn Văn Văn liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ rồi: "Vậy mình đi luyện tập tiếp đây, Tiểu Tình Tình, Lỵ Lỵ tạm biệt nha! Đi đây!"
Cô vẫy tay chào tạm biệt.
Giang Tuyết Lỵ và Hà Tình cũng vẫy tay lại.
Chỉ là nhìn theo bóng dáng nhỏ bé rời đi của tiểu hồ ly, Giang Tuyết Lỵ rụt cổ một cái, run rẩy người xoa dịu nổi da gà: "Tuyệt đã nửa tháng rồi nhưng tớ vẫn không quen với việc nó gọi mình là Lỵ Lỵ…"
Giang Tuyết Lỵ và Tiểu Hà Tình liếc nhau, bỗng nhiên đều bật cười.
Hai người dù đã t·r·ải qua một trận chiến tình đ·ị·c·h, nhưng ở chung lâu như vậy, chỉ có thể nói vẫn còn chút hữu nghị, gác lại chuyện tình đ·ị·c·h thì họ vẫn là bạn tốt.
Tiểu Hà Tình chủ động mở lời: "Vậy tối nay hai đứa mình đi ăn cơm cùng nhau đi."
Giang Tuyết Lỵ mỉm cười từ tốn gật đầu: "Ừm, tối cùng đi."
Ở phòng huấn luyện tiết mục, đến giờ cơm ai nấy đều nhộn nhịp đến nhà ăn, Hàn Văn Văn thì quay lại chỗ Lâm Chính Nhiên.
Cô hỏi hắn đã viết xong bản thảo diễn thuyết chưa.
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng rồi thu bản thảo cất đi, đứng dậy: "Viết sơ qua rồi, dù sao mọi người cũng chẳng ai để ý lắm loại diễn thuyết này đâu, có ý chính là được."
Hàn Văn Văn nhón chân, vuốt tóc cho Lâm Chính Nhiên, hất phần tóc mái xuống: "Chưa chắc đâu, ít nhất khi ca ca Chính Nhiên diễn thuyết thì em sẽ không bỏ sót một chữ nào đâu, người ta đây là luôn ủng hộ vô điều kiện cho ca ca Chính Nhiên trong mọi chuyện."
Lâm Chính Nhiên cùng nàng đi ra cổng trường, vì ít học sinh nên Hàn Văn Văn tò mò hỏi: "Mà mình sao ra khỏi cổng trường được vậy? Ở lại trường buổi tối trường không cho ra đâu mà?"
Lâm Chính Nhiên thuận lợi đến được cổng trường, chào bác bảo vệ một tiếng, rồi đưa ra một tấm giấy thông hành.
"Bác, con ra ngoài mua đồ chút ạ."
Bác bảo vệ mở cổng cho cả hai: "Lại là Lâm học sinh hả, ra ngoài đi."
Lâm Chính Nhiên thu lại giấy thông hành: "Cảm ơn bác ạ."
Hàn Văn Văn không ngờ lại thuận lợi như vậy: "Đó là giấy thông hành gì vậy? Lấy ở đâu ra?"
Lâm Chính Nhiên thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tiểu hồ ly thì nói: "Anh xin ở chỗ thầy chủ nhiệm, nói là tham gia tiết mục nên thỉnh thoảng muốn ra ngoài mua chút đồ, thầy liền cho anh."
Sau đó anh không nói gì.
"Chỉ đơn giản vậy thôi hả?" Tiểu hồ ly khó hiểu.
Lâm Chính Nhiên nghĩ thầm, chắc là do mị lực mà hệ thống cho mình phát huy tác dụng, bản thân chỉ cần nói chuyện với ai mà có lý do hợp lý là đối phương sẽ đồng ý thôi, cộng thêm một điểm quan trọng nhất nữa, là học giỏi:
"Thì sao? Quan trọng là học sinh có thành tích tốt xin thì thầy cô sẽ an tâm, nhưng nếu là học sinh nghịch ngợm đi xin thì chắc xin không được, mà cho thì chắc cũng thu lại luôn vì sợ chúng nó ra ngoài quậy phá."
Hàn Văn Văn bỗng nhiên cười một tiếng, nghiêng đầu hừ một tiếng: "Vậy là ca ca Chính Nhiên vừa là học sinh giỏi lại vừa dắt bạn gái ra ngoài mua đồ ăn hả?"
"Hay là giờ anh đưa em về nhà ăn cơm?"
Hàn Văn Văn ôm bụng: "Không muốn đâu! Ca ca Chính Nhiên đã hứa với em là bao tử em đau ~"
"Giả vờ cũng phải giống một chút chứ, dạ dày nhà em mọc trên bụng đấy à?"
Hàn Văn Văn lại đặt tay lên n·g·ự·c.
Lâm Chính Nhiên: "Đó là tim, dạ dày ở vị trí dưới trung vị cơ."
"Ca ca Chính Nhiên cái gì cũng biết ha."
Cả hai cùng đi bộ đến khu ăn vặt bên ngoài cách trường hai con phố.
Con đường quà vặt dài và rực rỡ sắc màu khá nhộn nhịp, rất nhiều người dân ở khu dân cư lân cận đều đến đây dạo phố, từ già trẻ lớn bé, mà bên cạnh lại có một quảng trường giải trí rất lớn.
Sau khi nhìn thấy tiểu hồ ly phấn khích: "Thì ra bên ngoài trường còn có con đường như này cơ á?! Sau này cuối tuần rảnh có thể đến đây chơi được nè."
Nói xong cô ý thức được một việc: "Mà ca ca Chính Nhiên sao lại biết ở đây có đường ăn vặt vậy? Em còn chưa nghe thấy bao giờ nữa."
Lâm Chính Nhiên thuận miệng trả lời: "Hồi trước có chị học khóa trên mời anh ra đây dạo phố, anh không đi, nên biết chỗ này."
Tiểu hồ ly ghen tuông trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Nghĩ cũng biết con gái nói cho thôi, không bằng không hỏi còn hơn."
Hai người đi vào đường quà vặt, chỉ vì quá nhiều người nên muốn đến nhìn gần các quầy hàng thì không thể, mà khi đến gần quầy còn suýt bị người ta đụng trúng.
Lâm Chính Nhiên thấy nàng hậu đậu như thế, đưa tay nắm chặt cánh tay nàng, phòng ngừa nàng bị ai đụng vào người: "Cẩn t·h·ậ·n chút."
Hàn Văn Văn nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình của Lâm Chính Nhiên, thừa dịp cười nói: "Cảm ơn ca ca Chính Nhiên, nhưng mà chỗ này đông người quá, em nắm tay ca ca Chính Nhiên nha? Nếu không có thể sẽ bị lạc mất."
Lâm Chính Nhiên nhìn dòng người chen chúc, nghĩ rằng người ở đây xác thực quá nhiều, mà cũng đâu phải là lần đầu nên anh cũng đồng ý.
Tiểu hồ ly thấy anh gật đầu thì vui vẻ tranh thủ thời gian nắm tay Lâm Chính Nhiên, giơ nắm tay nhỏ lên: "Cảm ơn ca ca Chính Nhiên ~ Đi dạo đi dạo! Em muốn ăn gà rán!"
"Phía trước hình như có, qua đó xem thử."
Cả hai đi một đoạn đến quầy gà rán, ông chủ quen miệng hỏi: "Trai xinh gái đẹp muốn mấy cái?"
Hàn Văn Văn giơ hai ngón tay: "Hai cái ạ."
Ông chủ thấy cả hai đang nắm tay, chỉ vào món mới bên cạnh: "Đây là gà dành cho tình nhân mới ra mắt, mười lăm tệ một phần có muốn lấy không?"
Hàn Văn Văn không hề do dự: "Cho một phần!"
Lâm Chính Nhiên nhớ đến vụ Tết trước đó: "Chúng ta mới bắt đầu đi dạo thôi, mua ít thôi kẻo không ăn hết."
Hàn Văn Văn mím môi: "Nhưng đây là đồ mới ra mà, mà thịt gà phần dành cho tình nhân thì cũng có nhiều đâu, mua đi mà mua đi mà ~"
Ông chủ cười nói: "Cứ yên tâm đi chàng trai, gà nhà tôi ngon lắm, mua cho bạn gái ăn thử đi."
Tiểu hồ ly nghe đến một từ mấu chốt, sắc mặt có hơi đổi, liếc mắt nhìn Lâm Chính Nhiên rồi nhỏ giọng nói:
"Mua đi mà ~"
Lâm Chính Nhiên thấy dáng vẻ cố tình nũng nịu của nàng: "Vậy em cứ mua đi, ăn được là được mà."
Hàn Văn Văn vui vẻ mở to mắt, nghĩ thầm ông chủ nói bạn gái mà ca ca Chính Nhiên không phủ nh·ậ·n, xấu hổ cắn môi: "Cảm ơn ca ca Chính Nhiên ~"
Tay kéo lại nắm mạnh hơn một chút.
Ông chủ đưa đồ đã làm xong cho hai người, Hàn Văn Văn nhìn về phía xa: "Em còn muốn ăn sườn gà, chân gà, đùi gà ~ còn nữa là…"
Lâm Chính Nhiên nhét gà rán vào miệng cô: "Em đang đau dạ dày đó hả? Anh thấy em ăn uống ngon miệng thế mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận