Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 31: Ngã tư đường (length: 8987)

Trên giường ván một đầu một đầu, chỉ có một cái chăn lông nằm trên giường, Hàn Văn Văn hai chân cuộn lên, trắng như tuyết một đầu chân dài thử với tới tấm ván gỗ trên giường.
Chỉ là cho dù bàn chân non mềm duỗi thẳng cũng không thể với tới.
"Cho dù bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Ông trời cho ta bạn trai vậy mà lại là Tiểu Tình Tình ngày nhớ đêm mong, thanh mai trúc mã... Nói thật, nhìn thấy ảnh chụp ta còn sợ ngây người."
Nàng mặt không cảm xúc, cũng có thể nói là ngây ra: "Cũng may ngày đó không bị Tiểu Tình Tình nhìn ra, bằng không thật là phiền phức."
Hàn Văn Văn cầm quyển sổ nhỏ lên đọc qua loa, nếu so sánh chi tiết cẩn thận, Hàn Văn Văn hoàn toàn chính xác có thể cảm nhận được rất nhiều thói quen của Lâm Chính Nhiên đều rất hợp với mình, mà những điểm bù trừ cho nhau cũng rất nhiều.
"Nhìn như vậy ta với hắn vẫn rất xứng đôi, Liên Tâm tiết thật sự là thần kỳ, bất quá... Với loại người như ta, có bạn trai hay không không quan trọng, dù sao ta cũng sẽ không động lòng với con trai."
Nàng trở mình nằm vật ra giường, cầm điện thoại lên gọi cho cô bạn thân, điện thoại tút tút vài tiếng thì kết nối.
Hàn Văn Văn cười hỏi: "Tiểu Tình Tình đang làm gì đó? Thủ tục nhập học của cậu thuận lợi chứ?"
Hai chân nhỏ của Hàn Văn Văn có quy luật nhấc lên rồi lại thả xuống: "Ồ? Cuối tuần cậu tới đây sao? Được thôi, đến lúc đó mình ra ga đón cậu, chuyện mình hứa với cậu mình làm xong rồi, anh trai tốt của cậu giỏi quá ha, còn đẹp trai nữa."
Tiểu Hà Tình một tuần sau thuận lợi vào trường sơ trung trấn nhỏ, Hàn Văn Văn cố ý ra ga đón nàng và Hà a di.
Hai cô bạn vừa gặp mặt liền kích động khoanh tay ôm nhau, gọi tên nhau rối rít.
Hà a di dặn dò Tiểu Hà Tình vài điều rồi cho nàng ít tiền.
Vốn có chút lo lắng cho con gái, nhưng khi biết Hàn Văn Văn cũng học cùng trường với con gái, Hà a di yên tâm hơn nhiều.
Khi thu xếp giường chiếu trong ký túc xá, Hà a di nhìn con gái vô cùng vui vẻ, dặn dò:
"Tình Tình con giờ cũng là thiếu nữ rồi, tuy con với Nhiên Nhiên ca ca quan hệ rất tốt nhưng không thể tùy tiện sang nhà hắn chơi như hồi còn bé, nếu sang thì phải mua quà cho Lâm a di, phải biết lễ phép."
Tiểu Hà Tình ngoan ngoãn cùng mẹ trải giường, Hàn Văn Văn cũng bên cạnh giúp một tay.
Tiểu Hà Tình gật đầu: "Con biết rồi, nếu con sang tìm anh ấy, con sẽ mua đồ cho Lâm thúc thúc và Lâm a di."
Thu xếp đồ xong Hà a di đứng dậy: "Vậy xong hết việc ở đây rồi, chiều mẹ sẽ bắt xe về, con và Văn Văn thứ bảy chủ nhật ở lại ký túc xá, có gì cứ gọi cho mẹ, rồi nghỉ thì cùng nhau về nhà."
Dứt lời lại nhìn về phía Hàn Văn Văn: "Văn Văn, làm phiền cháu chăm sóc Tình Tình, ở đây có gì thì giúp đỡ lẫn nhau."
Hàn Văn Văn nghiêng đầu, rất vui vẻ nói: "Hà a di khách sáo quá, cô cứ yên tâm, con và Tình Tình sẽ chăm sóc lẫn nhau."
Hà Tình cũng ra dáng người lớn, chứng minh với mẹ là mình đã lớn: "Mẹ yên tâm."
Không dặn dò nhiều thêm, Hà a di liền chào tạm biệt hai người ở cổng trường rồi rời thị trấn.
Vẫy tay chào tạm biệt người lớn, Tiểu Hà Tình và Hàn Văn Văn nhìn nhau, hai chị em bỗng đồng thời bật cười.
Ha ha ha trêu ghẹo.
Hàn Văn Văn ghé vào tai Tiểu Hà Tình nói gì đó, Tiểu Hà Tình xấu hổ, giả vờ tức giận nhìn nàng: "Văn Văn, cậu nói gì vậy?"
"Tớ nói mắt nhìn chọn anh trai của cậu tốt thật, đi thôi, tớ đem quyển sổ nhỏ cất ở ký túc xá, viết rất kỹ, đảm bảo trên đó có mọi điều cậu muốn biết."
Tiểu Hà Tình cũng rất quan tâm việc này, cùng Hàn Văn Văn tay trong tay trở về ký túc xá xem sổ.
Hàn Văn Văn trên đường hỏi: "À phải rồi, chiều chủ nhật mai cậu định ra cổng trường đón anh trai tốt của cậu phải không?"
Tiểu Hà Tình đỏ mặt: "Chắc chắn là phải đón, không thì làm sao anh ấy biết mình tới, mà lại cậu không phải nói mình phải chủ động mới có cơ hội à."
Cuối tuần này, hai chị em thật vui vẻ, còn Giang Tuyết Lỵ thì ở nhà cứ hắt hơi liên tục, giống y như triệu chứng hắt hơi của Tiểu Hà Tình mấy năm trước.
"Chuyện gì vậy? Trời nóng thế này sao mình có thể bị cảm chứ?" Nàng không hiểu.
Đêm chủ nhật, học sinh trường sơ trung lần lượt trở lại trường, chuẩn bị cho một tuần cấm túc mới.
Từ khi lên sơ trung, Lâm Anh Tuấn và Lâm Tiểu Lệ cũng rất ít khi đưa Lâm Chính Nhiên đi học.
Họ thường cho hắn tiền để hắn tự bắt xe hoặc đi nhờ xe.
Đương nhiên là do chính Lâm Chính Nhiên đề nghị, hắn cảm thấy bản thân không còn là trẻ con, cả ngày đưa đưa đón đón hoàn toàn không cần thiết.
Trên đường đến trường, Lâm Chính Nhiên không hề mở bảng thông tin ra xem.
【 Đẳng cấp linh khí của ngươi hiện tại là 36 cấp, sau khi ra khỏi Tân Thủ thôn ngươi bước đầu tiến vào giang hồ rộng lớn, tuy trong giang hồ này ngươi vẫn chưa tạo dựng được tên tuổi, nhưng với thực lực của ngươi ngày hôm nay thì hẳn là chuyện sớm muộn 】 【 Lực lượng: 27 】 【 Khi giá trị đạt tới 50, có thể nhận được năng lực đặc biệt: không vận động cũng có cơ bắp 】 【 Tinh lực: 23 】 【 Khi giá trị đạt tới 60, có thể nhận được năng lực đặc biệt: một đêm bảy lần không biết mệt mỏi 】 【 Thể lực: 30 】 【 Khi giá trị đạt tới 70, có thể nhận được năng lực đặc biệt: thể lực gấp đôi, sức bền làm việc gấp ba 】 【 Mị lực: 33 】 【 Khi giá trị đạt tới 40, có thể nhận được năng lực đặc biệt: khi nói chuyện hay làm việc sẽ nhận được thiện cảm gấp đôi của đối phương 】 Mỗi lần nhìn phần thưởng đột phá sau bảng, Lâm Chính Nhiên đều có chút không kiềm được.
Chẳng có năng lực nào nghiêm túc cả, nhưng mà bảo vô dụng thì thật ra lại rất hữu dụng… "Kính coong", tiếng loa thông báo trạm xe buýt đến vang lên, giọng nữ dễ nghe cất tiếng:
"Đã đến nhất trung Tân Thành, khách xuống xe ở nhất trung Tân Thành xin mời đi cửa sau, xin nhắc lại, đã đến nhất trung Tân Thành..."
Lâm Chính Nhiên cùng một đám học sinh xếp hàng xuống xe.
Trạm dừng cách trường học chỉ hai ngã tư, coi như là gần.
Chuông điện thoại di động lúc này vang lên, là Giang Tuyết Lỵ gọi.
Vừa nhấc máy, giọng nói oang oang của cô nàng liền vang lên: "Thằng ngốc, mày tới trường chưa? Hôm nay tao không có đi chung xe với mày, mày không bị lạc đường đó chứ?"
Lâm Chính Nhiên đã quen: "Miệng thì nói vậy mà ai là người khai giảng ngày đầu tiên không tìm được địa điểm báo danh vậy?"
Giang Tuyết Lỵ hừ một tiếng, nghe giọng điệu là có thể đoán ra cái vẻ ngạo kiều của cô nàng:
"Tại, tại tao đang thử mày đó thôi! Sao tao lại không biết ở đâu chứ? Không nói cái này nữa, tao đang đợi mày ở cổng trường, sáng nay mẹ đi mua đồ vừa tiện đưa tao đến, nếu không thì tao đã cùng mày đi xe rồi."
"Vậy rốt cuộc mày chờ tao ở cổng làm gì?"
Giang Tuyết Lỵ lúng túng: "Chẳng, chẳng qua là sợ mày lạc đường thôi, không phải mày tưởng tao muốn chờ mày chắc?" Nàng thấy người đến: "A tao thấy mày rồi, cúp máy đây!"
Ngoài cổng trường, Giang Tuyết Lỵ mặc đồng phục, cột tóc hai bên, từ xa đã nhìn thấy bóng người đang tới.
Nàng nhe răng nanh nhỏ, vừa vui vẻ vừa vẫy tay: "Thằng ngốc! Tao đây nè!" Nói rồi, cô chạy về phía trước.
"Lâm Chính Nhiên, mày đến rồi à?"
Giang Tuyết Lỵ vừa dứt lời, một cô nữ sinh cột tóc đuôi gà đã đứng chờ sẵn cũng nhanh chân chạy về phía Lâm Chính Nhiên.
Hai cô nữ sinh gần như đồng thanh, cùng lúc di chuyển.
Hai người liếc nhau, ánh mắt hai bên gần như cùng lúc mở to, ngầm hiểu dừng chân.
Thật ra Tiểu Hà Tình và Giang Tuyết Lỵ đây có thể xem như lần đầu gặp mặt chính thức, trước kia có thể đã gặp nhưng đã quên hình dạng của đối phương rồi.
Nhưng khi các nàng nhìn vào ánh mắt của đối phương lúc này.
Cả hai lập tức ý thức được, cô gái trước mắt này... Chính là người con gái suốt mấy năm qua luôn ở bên Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên từ xa đương nhiên cũng thấy Tiểu Hà Tình và Giang Tuyết Lỵ cùng lúc, thậm chí còn có cả... Hàn Văn Văn ung dung đi mua đồ uống tới.
"Tiểu Tình Tình, Lâm Chính Nhiên học sinh đến rồi hả?" Hàn Văn Văn thấy cảnh này cũng dừng bước.
Bốn người đứng ở ngã tư đường bốn phía, ngây ra.
Ngã tư đường xe cộ và người đi lại nhộn nhịp.
Bác bảo vệ ngồi ở chòi bảo vệ, vừa thưởng thức thư pháp chữ thiếp trên báo vừa cảm thán: "Đẹp như tranh vẽ, đây mới là nghệ thuật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận