Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 39: Không gì làm không được Lâm Chính Nhiên đồng học (length: 9925)

"Tiệc tối tân sinh năm nay sắp bắt đầu rồi! Hoan nghênh các vị lão sư và các bạn học hôm nay đã đến đây, tiếp theo xin mời hiệu trưởng lên phát biểu. . ."
Ở mấy vùng hương trấn nhỏ, việc tổ chức tiệc tối tân sinh một cách chính thức như thế này không nhiều, rất nhiều trường đều là để hiệu trưởng đứng ra nói vài lời vào giữa ban ngày trong buổi gặp mặt các tân sinh là xong.
Chính là hai năm nay kinh tế tiểu trấn đi lên, trường học có tiền nên mới chú trọng làm tiệc tối tân sinh để quảng bá.
Tiệc tối tân sinh được tổ chức ngay phía trước khu nhà học, tận dụng bậc thang làm khán đài.
Phía trước sân khấu, ban giám khảo là các thầy cô chủ nhiệm, hiệu trưởng... Sau đó là các thầy cô chủ nhiệm lớp, rồi đến lượt các học sinh.
Mấy trăm người ngay ngắn ngồi phía dưới, xung quanh treo băng rôn, đèn ống nhấp nháy tạo không khí, trông có vẻ khá long trọng.
Lâm Chính Nhiên là học sinh giỏi trong lớp, tuy không tham gia biểu diễn nhưng được giao nhiệm vụ giám sát, đi lại giữa khu khán giả và hậu trường của các diễn viên.
Hỏi tại sao lại có quyền lực như vậy, đó là vì học giỏi, chuyện gì cũng dễ nói với thầy cô.
Trong lúc hiệu trưởng phát biểu, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ đứng ở một bên, nhìn sang hàng ghế thứ hai của các thầy cô chủ nhiệm lớp, có mấy người ăn mặc bình thường mang theo dụng cụ chuyên nghiệp giống như người bên ngoài vào trường.
Vì thường xuyên gặp người của mấy công ty đào tạo ngôi sao nhí nên Lâm Chính Nhiên dễ dàng nhận ra bọn họ:
"Những người có máy quay phim hẳn là người của công ty ngôi sao nhí, chắc trường ta có hợp tác với họ, nên việc quay phim, biên tập tiết mục lần này đều do bọn họ đảm nhiệm, lát nữa nếu ngươi hát tốt, hơi thở và kỹ thuật cao siêu, đám người này sẽ chú ý ngươi."
Giang Tuyết Lỵ một tay che trước ngực, hít sâu thở ra.
Trông có vẻ rất khẩn trương.
Lâm Chính Nhiên liếc nhìn nàng một cái, Giang Tuyết Lỵ như thường lệ phản bác: "Đồ ngốc, nhìn ta làm gì? Ta không có chút nào khẩn trương."
Lâm Chính Nhiên hiếm khi không trêu chọc như mọi khi, mà chỉ mỉm cười: "Khẩn trương cũng không sao, ta tin ngươi, với thực lực của ngươi chắc chắn không có vấn đề gì."
Những lời dịu dàng này hắn ít khi nói, thường chỉ vào thời khắc quan trọng mới thốt ra, Giang Tuyết Lỵ đã rất lâu rồi không được thấy hắn có ánh mắt và ngữ khí dịu dàng như vậy, trái lại càng căng thẳng hơn.
Nàng ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, đáp lại: "Ngươi phiền chết đi, ta biết rồi." Lồng ngực nàng vẫn phập phồng liên tục.
"Tiết mục của ngươi là thứ bảy, còn một lúc nữa mới bắt đầu, ngươi cứ từ từ điều chỉnh, ta đi chỗ khác xem chút."
Nhìn Lâm Chính Nhiên quay lưng bỏ đi, Giang Tuyết Lỵ bỗng gọi giật lại: "Đồ ngốc!"
Lâm Chính Nhiên quay lại.
Giang Tuyết Lỵ ngơ ngác nhìn hắn, bên người hắn nàng luôn tìm được sự tự tin, vì Lâm Chính Nhiên trong mắt Giang Tuyết Lỵ cái gì cũng làm được: "Lại nói với ta một lần câu vừa nãy đi, chính là cái câu đó..."
Lâm Chính Nhiên ngầm hiểu: "Lát nữa ta cũng sẽ ở phía dưới xem tiết mục của ngươi, ta tin tưởng ngươi nhất định làm được."
Giang Tuyết Lỵ từ từ nở nụ cười: "Ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng."
Sau khi chương trình bắt đầu, Lâm Chính Nhiên quay trở lại chỗ ngồi trong lớp nghỉ ngơi.
Hàn Văn Văn ngồi cạnh Lâm Chính Nhiên, nhìn hắn một cách thâm thúy: "Bạn Giang Tuyết Lỵ có chút căng thẳng sao? Lúc nãy nhìn hai người nói chuyện phiếm nàng cứ che ngực."
Lâm Chính Nhiên nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Dù sao cũng chỉ là trẻ con, căng thẳng cũng bình thường thôi, nhưng mà với thực lực của nàng, thu hút sự chú ý chẳng khó, cho dù có chút sai sót cũng không sao cả."
Hàn Văn Văn mỉm cười:
"Bạn Lâm Chính Nhiên nói chuyện giống như một người anh trai, mà nói nguyên nhân ngươi giúp Giang Tuyết Lỵ tham gia chương trình là vì muốn nàng được công ty ngôi sao nhí tuyển chọn làm ta quá kinh ngạc, các bạn học cùng tuổi đều còn đang vui chơi, vậy mà hai người các ngươi đã mưu tính những chuyện lớn như vậy rồi sao?"
"Dù sao Giang Tuyết Lỵ không có bối cảnh, với hoàn cảnh trưởng thành như vậy nếu không ai giúp đỡ cho nàng cơ hội, dù nàng có năng khiếu biểu diễn và làm thơ thiên phú thì cũng sẽ bị mai một trong đám đông, biến thành một người bình thường, vàng cũng sợ chôn vùi dưới đáy biển mà thôi."
Nói xong, hắn phát hiện Hàn Văn Văn đang nhìn mình một cách kỳ lạ.
Ánh mắt đó đầy sự ngưỡng mộ và ý vị sâu xa, tay chống cằm lên gối nhìn hắn: "Vậy bạn Lâm Chính Nhiên có thể giúp tôi cũng thành ca sĩ không?" Nàng cười tủm tỉm nói: "Thù lao thì tùy ý, sau này tôi kiếm được tiền nhất định trả cho cậu."
Lâm Chính Nhiên tiếp tục nhìn về sân khấu: "Nói thật nếu cô thực sự hát hay thì có hay không tôi giúp cũng chẳng sao cả, tâm tư của cô so với Hà Tình và Giang Tuyết Lỵ nhiều hơn, không phải kiểu người ngồi chờ chết."
Hàn Văn Văn ngạc nhiên sửng sốt: "Cảm giác bạn Lâm Chính Nhiên khen người có chút kỳ lạ? Nhưng tâm tư tôi nhiều hơn nữa cũng không bằng cậu, tôi cũng gặp không ít nam sinh, nhưng chỉ có bạn Lâm Chính Nhiên là tôi không thể nào nhìn thấu."
Nàng cũng ngồi thẳng người: "Hơn nữa cậu nói đúng, nếu tôi có khả năng thì đã sớm tìm cách làm rồi, nhưng tài năng thiên phú không phải ai cũng có, tôi cũng hy vọng có ai đó có thể nói cho tôi biết thiên phú của mình là gì." Nàng nói tiếp:
"Đến lúc đó nhất định tôi sẽ cảm tạ người đó."
Hai người xem xong tiết mục đầu tiên, Hàn Văn Văn đột nhiên dịu dàng hỏi: "Gần đây bạn Lâm Chính Nhiên ở cạnh bạn Giang Tuyết Lỵ hơi nhiều, nhìn Tiểu Tình có vẻ không vui? Ba vòng vừa rồi cậu cũng không hề đi cùng nàng."
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng: "Đợi bận xong việc này ta sẽ đi với nàng."
"Có hai thanh mai trúc mã thật là bận rộn nhỉ, bạn Lâm Chính Nhiên nghĩ gì về các nàng? Có thể nhỏ giọng nói cho ta biết không?"
"Ta không có ý gì với mấy cô nhóc 12 tuổi cả, mấy đứa trẻ biết cái gì? Tâm trí chưa trưởng thành."
Hàn Văn Văn cười lại liếc nhìn Lâm Chính Nhiên, đột nhiên ghé vào trên đầu gối của mình nghiêng đầu xem xét hắn:
"Tôi không tin đâu, dù bạn Lâm Chính Nhiên có mạnh miệng, nhưng dù sao thì cũng 12 tuổi, cái tuổi này con trai mà lại không hề hứng thú với các bạn nữ xinh xắn thì sao? Tôi nói thẳng, Tiểu Tình chắc chắn sẽ thắng, ba năm cấp hai tôi nhất định sẽ làm hai người thành một cặp."
Lâm Chính Nhiên chán nản nhìn cô ta, nhưng rất nhanh liền nhớ lại chuyện ngày đó, sau này khi lên cấp 3, Hàn Văn Văn sẽ không có nơi nào để đi.
Với tính cách của nàng và thành tích hiện tại, chỉ dựa vào sức của mình thì gần như rất khó lên cấp 3, cho nên những lời vừa rồi nàng không hề nói đùa, rõ ràng là cô cáo này nàng vẫn có thể mỗi ngày ăn cơm, đi học, tan học làm bạn khuê mật với Tiểu Hà Tình nhưng cũng không còn bao nhiêu năm nữa.
Hàn Văn Văn thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình thì cong môi lên đáp lại không hề thua kém:
"Nhìn chằm chằm vào khuê mật thanh mai trúc mã cũng không phải là hành động tốt, nếu như bạn Lâm Chính Nhiên không giống những chàng trai khác thì chắc tôi đã hiểu lầm rằng cậu không đi với Tiểu Tình mà lại là thích tôi đấy."
Ánh mắt của nàng như thường lệ đầy ma lực quyến rũ, nhưng Lâm Chính Nhiên lại không hề bị ảnh hưởng gì, hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy.
Cuối cùng Hàn Văn Văn lại là người phải liếc mắt nhìn sang chỗ khác, trong đầu nàng thoáng hiện một hình ảnh ở trạm xe buýt mùa đông năm đó, nàng đã bại dưới tay Lâm Chính Nhiên.
Những ngón tay thon dài khẽ nắm chặt, trên mặt hơi ửng hồng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Đã nói đừng có nhìn chằm chằm, là con gái tôi cũng biết ngượng đó."
Chỉ là mặt đỏ kia với lời nói khiến người khác khó mà phân biệt được thật giả.
"Xem biểu diễn đi." Lâm Chính Nhiên nói.
Hai người ngồi rất sát nhau, Hàn Văn Văn mở một gói bánh chia cho Lâm Chính Nhiên một nửa, nhìn từ xa trông hai người vô cùng xứng đôi.
Bánh của Hàn Văn Văn thì Lâm Chính Nhiên chắc chắn muốn rồi, vì trong mắt hệ thống thì đồ của cô cáo này đều được xem là linh đan diệu dược.
Tiết mục của Giang Tuyết Lỵ bắt đầu, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của Lâm Chính Nhiên.
Cô nàng Giang với hai bím tóc đuôi ngựa, dưới sự bồi dưỡng tỉ mỉ suốt bốn năm của hắn, thực lực đã hoàn toàn vượt xa những người đồng trang lứa đã được đào tạo chuyên nghiệp.
Bài hát tự sáng tác, giọng hát trong trẻo, kỹ năng điêu luyện và hình tượng hoạt bát đáng yêu ngay lập tức làm vị nữ ông chủ chuyên đi đào tạo ngôi sao nhí ở dưới khán đài kinh ngạc thốt lên.
"Cô bé có năng khiếu quá. . . Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một cô học sinh có tài như vậy!"
Hàn Văn Văn hôm nay cũng là lần đầu tiên nghe Giang Tuyết Lỵ hát, cũng bị giọng hát của nàng làm cho chấn kinh.
Trong khi kinh ngạc trước giọng hát trời phú của nàng, cô cũng bất ngờ với khả năng trình diễn trước đám đông, một người tính cách kiêu căng như thế đáng ra sẽ không thể tự tin khi lần đầu bước lên sân khấu, trừ phi có ai đó âm thầm thay đổi con người và cho cô lòng tin, làm biến mất tính cách nhút nhát bên trong.
Gần như ngay lập tức cô ý thức được điều gì đó, liếc nhìn sang Lâm Chính Nhiên.
Giang Tuyết Lỵ có được tất cả như ngày hôm nay, chẳng lẽ đều là do bạn Lâm Chính Nhiên làm sao. .
Nếu là như vậy thì có phải mình cũng có thể dựa vào sự giúp đỡ của hắn mà nắm giữ cuộc đời của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận