Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 158: Ta không muốn trở về (length: 8857)

Sau khi cắt tóc xong, Giang Tuyết Lỵ trông thần thái sảng khoái.
Trước gương trong tiệm cắt tóc, cái đầu nhỏ của nàng khẽ lay động, hai bím tóc đuôi ngựa xén ngắn ngang vai nhẹ nhàng đung đưa.
Thợ cắt tóc đều cảm thán: "Cô em dáng dấp thật sự là xinh xắn, thật ra không nhuộm tóc cũng rất đẹp, đương nhiên nhuộm lên thì càng xinh nữa."
Giang Tuyết Lỵ mặt ửng hồng không nói gì, tuy nàng cũng cảm thấy không tệ, nhưng chỉ khi người kia nói xong nhìn mới thật sự là đẹp mắt, dù sao con gái là để người yêu ngắm nhìn.
Giang Tuyết Lỵ trở về nhìn Lâm Chính Nhiên: "Chính Nhiên, ngươi thấy thế nào?"
Lâm Chính Nhiên nhìn thấy Giang Tuyết Lỵ ở giữa hai bím tóc đuôi ngựa, dùng tay sờ soạng hai bím đuôi ngựa mềm mại của nàng, cả người lộ ra vẻ hoạt bát hơn.
"Đẹp mắt."
Đẹp mắt là khẳng định đẹp mắt, bởi vì chỉ là xén mà thôi, những thứ khác cũng không thay đổi gì.
Giang Tuyết Lỵ nghe được lời đánh giá thì vui mừng.
Thanh toán tiền xong, hai người liền rời khỏi tiệm cắt tóc để về trường.
Ngồi taxi về trên đường, Giang Tuyết Lỵ lấy điện thoại ra tìm kiếm hình ảnh tóc vàng hai đuôi ngựa trên mạng.
Phát hiện cũng có không ít, chỉ là ảnh người thật không nhiều, hình anime ngược lại chiếm hơn phân nửa, có hơi kỳ quái.
Bất quá nàng cho rằng thợ cắt tóc nói không sai, tuy hai bím tóc đen nhìn đáng yêu, nhưng màu vàng kim lộ ra càng thêm tràn đầy sức sống, phù hợp định vị của mình.
Thậm chí tìm kiếm tìm kiếm nàng còn tìm ra được ảnh nam sinh tay từ phía sau nắm hai bím tóc của nữ sinh.
Đỏ mặt tranh thủ thời gian lướt qua tấm hình kia đi, hỏi Lâm Chính Nhiên: "Chính Nhiên, ngươi thấy ta nhuộm tóc vàng có được không? Thợ cắt tóc nói đầu tóc vàng của ta đẹp, nhưng dù sao ta chưa nhuộm bao giờ nên không có kinh nghiệm gì."
Lâm Chính Nhiên thấy nàng có vẻ động lòng liền biết ý nghĩ của nàng.
"Sẽ đẹp mắt." Anh phụ họa theo.
"Thật!" Nàng rất vui vẻ.
"Đương nhiên, ta cũng thấy ngươi trời sinh đã thích hợp nhuộm loại tóc đó."
Giang Tuyết Lỵ mím môi, mắt nhìn Lâm Chính Nhiên, tay nhỏ sửa sang lại hai bím tóc đuôi ngựa, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Ta vừa tốt nghiệp cấp ba liền nhuộm nhé?"
Lâm Chính Nhiên mỉm cười: "Được, đến lúc đó ta cùng ngươi."
"Một lời đã định."
Giang Tuyết Lỵ lại nhìn thấy ảnh trên điện thoại di động, tưởng tượng thấy dáng vẻ tóc vàng trong tương lai, nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Chỉ là đột nhiên nhìn thấy thời gian trên điện thoại di động.
Hơn mười giờ rồi.
Nhắc nhở lái xe: "Bác tài ơi! Trước mười một giờ chúng ta có thể về tới trường được chứ?"
Bác tài xe đang chạy băng băng trong thành phố, thuần thục một tay vuốt cần số, giẫm chân ga: "Không vấn đề gì, chỉ có từng đó đường, bây giờ mới hơn mười giờ, mười mấy phút nữa ta tới nơi rồi, sao cần lâu như vậy?"
Giang Tuyết Lỵ cũng không thấy sốt ruột, bởi vì mười một giờ mới khóa cửa thì vẫn còn đủ thời gian.
Ai ngờ bác tài đột nhiên hỏi: "Nhưng mà bây giờ cô còn về trường làm gì?"
"Hả? Đương nhiên là về trường đi ngủ."
Bác tài thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua hai người, thầm nghĩ mấy bạn trẻ bây giờ diễn kịch cũng quá giống.
Để người ta nhớ về quãng thời gian cấp ba tươi đẹp, cười hỏi:
"Đi ngủ? Ký túc xá mười giờ đã đóng cửa, bây giờ hơn mười giờ rồi làm sao mà vào ngủ được?"
Giang Tuyết Lỵ ngây người, một tay cười xua tay, trán lại không hiểu sao có mồ hôi:
"Bác tài lầm rồi sao? Ký túc xá nữ của trường cháu là mười một giờ đóng cửa, không phải mười giờ, giờ này về vẫn vào được ký túc xá, cháu mới mấy hôm trước hỏi rồi, đúng không Chính Nhiên?"
Lâm Chính Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, nói thật: "Ký túc xá nam là mười giờ, chưa từng nghe nói có mười một giờ, còn ký túc xá nữ thì ta không biết."
Nụ cười trên mặt Giang Tuyết Lỵ lúc đầu chợt cứng đờ, cả người như hóa đá.
"Hả?" Môi nàng khẽ run sợ hãi quay đầu nhìn Lâm Chính Nhiên: "Thật hay giả vậy? Ký túc xá nam là mười giờ?"
"Ừm, đúng là mười giờ."
Bác tài bật cười:
"Cô bé là cô nhớ lầm, ký túc xá trường các cô đều là mười giờ phong tỏa, ta lái xe thuê bao nhiêu năm nay rồi, mới tầm chín giờ ta chở không ít học sinh về ký túc xá đây, bây giờ mười giờ rồi cô không thấy trên đường chẳng có học sinh nào đi chơi sao?"
Giang Tuyết Lỵ nhìn ra hai bên đường, đúng là không có học sinh nào, đại não cằn cỗi của nàng đầu tiên là bị ngắt mạch.
Ngay sau đó vô cùng bối rối, sợ hãi nhìn về phía Lâm Chính Nhiên và bác tài, giọng nói vừa căng thẳng vừa lắp bắp vừa lớn tiếng.
"Vậy... Vậy làm sao bây giờ?! Nếu mười giờ khóa cửa thì chẳng phải là ta không thể về ký túc xá sao? Vậy tối nay ta ngủ ở đâu?!"
Bác tài đột nhiên muốn cười:
"Luôn có cách thôi."
Giang Tuyết Lỵ hỏi Lâm Chính Nhiên: "Chính Nhiên, ký túc xá nam mười giờ đã đóng cửa thì làm sao mà ngươi vào được? Chẳng phải là ngươi cũng không vào được? ! Hai chúng ta tối nay phải ngủ ngoài đường sao?"
"Tối nay ta vốn không định về, ta định tìm chỗ tắm rửa, cho nên tối nay sẽ thuê phòng ở gần trường."
"Thuê phòng?"
Vẻ bối rối hoảng loạn tựa hồ lập tức tắt ngúm, Giang Tuyết Lỵ ngơ ngác chớp mắt hai cái.
Sau một lát con ngươi mở lớn, trên mặt trắng nõn không hiểu sao lại đỏ ửng.
Ánh mắt rung động run rẩy.
Nhìn thần sắc hết sức tự nhiên của Lâm Chính Nhiên lúc này, cuối cùng cũng hiểu vì sao khi nãy bác tài lại có ngữ khí thâm sâu khó lường như vậy.
Nàng đột nhiên thẹn thùng không nói được lời nào, mà chỉ ngồi ngoan ngoãn ở đó.
Hơi cúi đầu, hai chân khép lại, để tay trên đầu gối nắm chặt thành quyền, mặt đỏ bừng cả lên.
Thuê phòng...
Chính Nhiên đang ám chỉ mình sao?
Chẳng lẽ nói Chính Nhiên đã biết ký túc xá trường mười giờ đóng cửa nên cố ý sao?
Mục đích chẳng lẽ là để tối nay cùng mình...
Hắn là muốn cùng mình làm loại chuyện đó sao?
Bây giờ có phải là quá sớm hay không?
Tuy rằng các bạn học hình như có người đã làm loại chuyện đó rồi, nhưng mình và Chính Nhiên bây giờ cũng mới chỉ nắm tay thôi mà.
Quan hệ còn chưa phát triển đến bước đó mà.
Có thể nói đi thì cũng phải nói lại...
Giang Tuyết Lỵ đặt tay trên đầu gối nắm chặt lại.
Từ từ cắn chặt môi.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến các nữ sinh thường nói rằng con trai ở cái tuổi này đối với một số chuyện rất khát khao.
Chính Nhiên cũng thế sao? Chỉ là Chính Nhiên vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài... Nhưng thực tế trong lòng vẫn muốn cùng mình làm cái đó...
Những chuyện mà người lớn mới có thể làm...
Tối nay...
Bác tài đi qua hai cái ngã tư: "Đến rồi."
"Hả?!" Giang Tuyết Lỵ không ngờ đi nhanh vậy, đã nói mười mấy phút mà?
Tuy đúng là qua mười mấy phút, chỉ là do Giang Tuyết Lỵ suy nghĩ lung tung, thời gian trôi qua quá nhanh.
Lâm Chính Nhiên xuống xe taxi.
Giang Tuyết Lỵ đang ngượng ngùng cũng xuống theo.
Sau khi xe taxi rời đi, tay nhỏ Giang Tuyết Lỵ nắm chặt lại, tim đập cũng gia tốc.
"Chính... Chính Nhiên..."
Kết quả Lâm Chính Nhiên lại nói: "Không sao, lát nữa ta giúp ngươi nói chuyện với cô quản lý ký túc xá nữ, sẽ để ngươi vào."
"Ừm... Hả?" Giang Tuyết Lỵ ngẩng đầu nhìn anh: "Ngươi định cho ta về ký túc xá sao?"
Lâm Chính Nhiên hiếu kỳ: "Không thì sao?"
Giang Tuyết Lỵ vừa thẹn thùng vừa khó hiểu, nàng đã hơi không hiểu rõ Lâm Chính Nhiên muốn làm gì, muốn dục cầm cố túng?
Chắc không phải vậy chứ... Chính Nhiên sẽ làm loại chuyện dục cầm cố túng đó sao?
"Có thể... Ngươi không phải nói ngươi muốn thuê phòng tắm rửa sao?"
"Ừm, ta định đi."
Thực ra anh ẩn ẩn đoán được ý nghĩ của Giang Tuyết Lỵ, xoay người nhìn gần khuôn mặt thẹn thùng đỏ ửng của nàng, nghiêm chỉnh hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ vừa nãy ngươi định cùng ta ở chung? Không muốn về ký túc xá nữ nữa rồi?"
Giang Tuyết Lỵ bị anh nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, theo bản năng nhắm mắt lại dùng nắm tay nhỏ đấm mạnh vào anh: "Ngươi đang nói cái gì vậy! Sao ta lại nghĩ như vậy chứ!"
Đấm xong nàng đột nhiên ngồi xổm xuống đất, ôm mặt: "Ta không có nghĩ như vậy mà, không có muốn làm loại chuyện đó."
"Vậy thì đâu có gì? Ta đưa ngươi về nhé."
Kết quả anh vừa đứng lên, Giang Tuyết Lỵ đột nhiên dùng tay khẽ kéo ống quần của Lâm Chính Nhiên lại:
"Chính Nhiên chờ chút... Thật ra muộn như vậy về ký túc xá sẽ làm ồn các bạn cùng phòng mất, ta cảm thấy... Vẫn là ở bên ngoài với ngươi tốt hơn, ta không muốn về."
Nàng đỏ mặt nhìn xuống đất, hoàn toàn không biết mình đang nói gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận