Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 118: Giang Tuyết Lỵ thổ lộ thành tâm (1) (length: 9098)
Giang Tuyết Lỵ mua thuốc về đến nhà, ba ba mụ mụ lễ quốc khánh cũng không nghỉ, cho nên hôm nay trong nhà vẫn như cũ chỉ có một mình Giang Tuyết Lỵ.
Nhìn thấy mẹ đặt trên bàn trà tờ giấy cùng tiền tiêu vặt.
Cũng như thường ngày, nàng để sách xuống rồi định bụng về nhà một chuyến rồi đi tắm trước.
Bởi vì lát nữa Chính Nhiên sẽ đến, kết quả bụng đau khiến nàng căn bản không có tâm trạng đi tắm.
Đứng ở cửa phòng tắm lưỡng lự một hồi.
Nhìn mình trong gương, cuối cùng đau đớn vẫn khuất phục trước ý chí: "Vẫn là tắm đi, tắm xong người thơm tho hơn cũng xinh đẹp hơn một chút, dù sao ta với hắn thời gian ở riêng chung đụng đều rất quý giá."
"Huống hồ chỉ là đau bụng kinh thôi, tắm rửa chắc cũng không sao." Nàng tự an ủi mình, đun một bình nước nóng, rồi uống hết "thuốc viên Hoạt huyết giảm đau" mà thầy thuốc kê, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Cởi áo khoác xuống, gỡ hai bím tóc buộc đuôi ngựa ra, tóc dài tập trung lại phủ lên vai.
Giang Tuyết Lỵ chân trần bước vào phòng tắm, xả nước nóng một lúc rồi đóng cửa lại tắm rửa.
Có thể dù thầy thuốc nói để nàng vui vẻ một chút, đừng cố nghĩ chuyện không vui.
Nhưng Giang Tuyết Lỵ nào có nhịn được? Khi tắm trong đầu nàng toàn cảnh buổi sáng Hà Tình nắm hai tay Lâm Chính Nhiên cho hắn ngáp vào lòng bàn tay.
Nàng khẽ cau mày.
"Chính Nhiên… Đồ ngốc…"
Bụng lại truyền đến một trận đau đớn, nàng vội ngồi xổm xuống ôm bụng.
Sau khi rửa mặt xong nàng còn khôn ngoan đặt chìa khóa dưới tấm thảm trước cửa, như vậy lát nữa mình cũng không cần xuống giường mở cửa cho tên ngốc kia, sau đó mới đi lên giường nằm.
Một bên khác Lâm Chính Nhiên về nhà cũng không có chuyện gì, cũng tắm rửa ăn chút điểm tâm, kiểm tra địa điểm thi đấu, xác nhận không có gì thay đổi rồi mới đến nhà Giang Tuyết Lỵ.
Đến trước cửa nhà nàng, gõ cửa một tiếng.
Không ai trả lời.
Giang Tuyết Lỵ nghe thấy tiếng gõ cửa liền núp trên giường gọi điện thoại cho Lâm Chính Nhiên.
Kết nối xong liền nói cho hắn biết tình hình:
"Uy Chính Nhiên? Chìa khóa ở dưới tấm thảm ngoài cửa, tự ngươi mở cửa vào đi."
"Dưới tấm thảm? Ừm, không phải ngươi ở nhà sao? Sao lại để chìa khóa ở dưới tấm thảm?"
"Ta… Hôm nay bụng hơi đau, không muốn xuống giường, bất quá…" Nàng không muốn để Lâm Chính Nhiên đi:
"Ta nghỉ một lát sẽ đỡ thôi, vẫn có thể luyện hát."
"Đau bụng?"
Lâm Chính Nhiên tìm chìa khóa mở cửa vào, nhìn thấy túi sách và quần áo tùy ý ném trên ghế sa lon, lại nhớ tới trên xe lúc nãy hình như nàng cũng đã bắt đầu đau bụng, chỉ là lúc đó không quá nặng.
Thế là trực tiếp đi vào phòng ngủ của Giang Tuyết Lỵ.
Vừa mở cửa, chỉ thấy Giang Tuyết Lỵ ôm bụng núp ở trên giường, bộ dạng ngạo kiều thường ngày hôm nay trông hơi mệt mỏi.
Lông mày hơi nhíu lại, đôi môi hơi tái, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Nhìn thấy Lâm Chính Nhiên đến, Giang Tuyết Lỵ đắp kín chăn, cố gắng ngẩng đầu lên cười một cái, tỏ vẻ kiên cường:
"Chính Nhiên, ngươi đến rồi à? Ngươi ngồi trước đi, bụng ta đau quá, ngươi cho ta nghỉ chút rồi nói, dù sao luyện hát cũng không vội, hoặc không ngươi cũng có thể cùng ta nói trước một chút chuyện thi đấu."
Nói xong lại ôm bụng, trán vì nụ cười gượng gạo này mà cũng đã rịn mồ hôi.
Lâm Chính Nhiên đi đến bên giường ngồi xuống: "Đừng nói chuyện thi đấu, ngươi làm sao thế? Đi khám bác sĩ chưa?"
Giang Tuyết Lỵ mặc dù nhìn quật cường, kỳ thực cũng như những cô gái bình thường, khi yếu đuối chỉ cần nghe được người mình thích quan tâm một chút là trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng vì chuyện sáng nay lại khiến nàng có chút khó xử.
"Ừm... Khám rồi, bác sĩ nói là đau..." ánh mắt của nàng nhìn xuống ga giường, hơi có vẻ thẹn thùng: "Đau bụng kinh, không có gì, chuyện nhỏ thôi."
"Đau bụng kinh?"
Giang Tuyết Lỵ ôm bụng, nhỏ giọng nói: "Sao vậy? Ta cũng là con gái mà, đau bụng kinh thì rất nhiều người bị thôi, không có gì đâu."
Lâm Chính Nhiên nhìn vẻ mệt mỏi của nàng, định đứng dậy đi mua chút đồ.
Ai ngờ Giang Tuyết Lỵ vừa thấy hắn muốn đi thì vô thức nắm lấy vạt áo: "Chính Nhiên, ngươi muốn đi đâu?! Đừng về nhà, hôm nay ta vẫn có thể luyện hát mà!" Nàng có chút lo lắng, miệng cười nhưng lòng không cười nhếch miệng lên: "Ta cảm giác bụng hết đau rồi, không tin ngươi nhìn, bây giờ ta ngồi dậy được rồi!"
Nói xong liền chống tay muốn ngồi dậy.
Kết quả vừa ngồi dậy, không những bụng đau hơn mà còn cảm thấy lạnh hết cả người, chiếc chăn đang đắp trên người liền bị tụt xuống.
Để lộ hơn nửa bờ vai trắng như ngọc, nàng vừa quay đầu lại mới phát hiện ra sau khi tắm xong vì chỉ muốn lên giường nên đã quên...
Quên hết tất cả.
Cho nên trên người sạch sẽ.
"A!" Giang Tuyết Lỵ đỏ mặt vội kéo chăn lên: "Ngươi đừng nhìn mà! Sao ta lại quên mất…" nàng nhớ ra quần áo mình để hết ngoài cửa phòng tắm.
Càng thêm đỏ mặt, nhưng ngay lập tức cơn đau bụng lại khiến nàng muốn đưa tay ôm bụng.
Tay chân luống cuống.
Lâm Chính Nhiên hoàn toàn không hiểu nàng đang múa may cái gì, như đang múa sư tử vậy.
Anh lại quay về bên cạnh nàng kéo chăn đắp lên cho nàng, Giang Tuyết Lỵ suýt chút nữa tưởng rằng anh muốn làm gì đó, vội nhắm mắt lại:
"Ngươi muốn làm gì! Ngươi đừng có tới đây, ta cho ngươi biết ta bây giờ dù không kháng cự được nhưng ta sẽ giận đó, ta sẽ giận! Ta mà giận lên là đáng sợ lắm đó! Sẽ dựa vào ngươi!"
Lâm Chính Nhiên dùng tay gõ vào đầu nàng, cảnh cáo: "Ngươi câm miệng lại!"
Đầu bị đau Giang Tuyết Lỵ mới rốt cuộc tỉnh táo lại một chút, Lâm Chính Nhiên nghi hoặc hỏi: "Sao người không khỏe còn lải nhải thế? Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đi, ăn điểm tâm chưa?"
Giang Tuyết Lỵ thấy anh vừa hung dữ vừa quan tâm mình, cẩn thận kéo chăn:
"Chưa ăn… Đau bụng còn tâm trạng ăn cái gì… Còn nữa ngươi đánh ta làm gì..."
Lâm Chính Nhiên bất đắc dĩ: "Vậy ngươi uống thuốc chưa? Uống thuốc giảm đau chưa?"
"Ừm, uống rồi…"
Lâm Chính Nhiên thấy không đúng: "Vậy là uống thuốc khi chưa ăn cơm hả?! Ngươi không biết lúc đau mà chưa ăn gì sẽ khó chịu hơn à? Lại còn để bụng rỗng mà uống thuốc nữa chứ, nằm xuống cho đàng hoàng!"
Giang Tuyết Lỵ thấy anh dữ dằn quá nên không dám cãi, chỉ nằm trên giường tiếp tục ôm bụng.
Lâm Chính Nhiên: "Ta đi mua cho ngươi chút đồ nóng, ngươi cứ ở trên giường chờ ta về."
"A...."
Lâm Chính Nhiên vừa quay người muốn đi, Giang Tuyết Lỵ sợ hãi nhìn anh:
"Chính Nhiên... Ngươi sẽ không bỏ ta ở đây rồi chuồn đi đâu chứ..."
Lâm Chính Nhiên quay lại: "Ngươi nghĩ ta là loại người nào? Ta mà muốn đi thì sẽ không cần lý do gì đâu, sẽ trực tiếp nói đi luôn, cho nên cứ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ là được."
Nói xong anh liền đóng cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách xem tủ lạnh một chút, quả nhiên không có thứ mình muốn, thế là trực tiếp ra cửa.
Giang Tuyết Lỵ nằm trên giường ngơ ngác nhìn cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng anh đóng cửa rời đi.
Ngẩn ngơ suy nghĩ về những gì anh vừa nói, cơn đau bụng không tự giác khiến nàng co rúm người lại, nói một mình:
"Thế nhưng lúc sáng rõ ràng mình thấy anh với Hà Tình thân mật như vậy... Mình tin anh sẽ không bỏ mình, nhưng chuyện đó rốt cuộc là sao..."
Lâm Chính Nhiên đi đến siêu thị mua chút đường đỏ, táo đỏ và chanh, sau đó ghé quầy mua một bát cháo gạo hoa tử.
Lúc này anh mới trở lại nhà Giang Tuyết Lỵ, việc đầu tiên là xem tình hình của nàng trên giường thế nào.
"Em còn đau không?"
Giang Tuyết Lỵ thấy anh về thì trong lòng vẫn rất vui vẻ, chậm rãi gật đầu: "Vẫn hơi đau, anh mua gì thế?"
"Lát nữa sẽ biết."
Đóng cửa phòng ngủ lại, Lâm Chính Nhiên đi vào bếp tìm dụng cụ tương ứng để chuẩn bị.
Tuy rằng đời trước Lâm Chính Nhiên không có kinh nghiệm yêu đương nhưng sách linh tinh thì anh đọc cũng khá nhiều.
Và đừng nhìn đời này chỉ vì mấy cô nhóc mà anh không được các nam sinh hoan nghênh, thật ra lúc đi học ở kiếp trước Lâm Chính Nhiên vẫn có không ít bạn tốt.
Nhất là anh còn nhớ trong ký túc xá đại học có một cậu bạn rất ga lăng, suốt ngày ở ký túc xá kể chuyện làm sao để đối tốt với bạn gái.
Nào là cho bạn gái uống nước đường đỏ, xoa bóp cho bạn gái, xoa chân xoa tay làm ấm bụng mọi thứ đều biết…
Nhìn thấy mẹ đặt trên bàn trà tờ giấy cùng tiền tiêu vặt.
Cũng như thường ngày, nàng để sách xuống rồi định bụng về nhà một chuyến rồi đi tắm trước.
Bởi vì lát nữa Chính Nhiên sẽ đến, kết quả bụng đau khiến nàng căn bản không có tâm trạng đi tắm.
Đứng ở cửa phòng tắm lưỡng lự một hồi.
Nhìn mình trong gương, cuối cùng đau đớn vẫn khuất phục trước ý chí: "Vẫn là tắm đi, tắm xong người thơm tho hơn cũng xinh đẹp hơn một chút, dù sao ta với hắn thời gian ở riêng chung đụng đều rất quý giá."
"Huống hồ chỉ là đau bụng kinh thôi, tắm rửa chắc cũng không sao." Nàng tự an ủi mình, đun một bình nước nóng, rồi uống hết "thuốc viên Hoạt huyết giảm đau" mà thầy thuốc kê, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Cởi áo khoác xuống, gỡ hai bím tóc buộc đuôi ngựa ra, tóc dài tập trung lại phủ lên vai.
Giang Tuyết Lỵ chân trần bước vào phòng tắm, xả nước nóng một lúc rồi đóng cửa lại tắm rửa.
Có thể dù thầy thuốc nói để nàng vui vẻ một chút, đừng cố nghĩ chuyện không vui.
Nhưng Giang Tuyết Lỵ nào có nhịn được? Khi tắm trong đầu nàng toàn cảnh buổi sáng Hà Tình nắm hai tay Lâm Chính Nhiên cho hắn ngáp vào lòng bàn tay.
Nàng khẽ cau mày.
"Chính Nhiên… Đồ ngốc…"
Bụng lại truyền đến một trận đau đớn, nàng vội ngồi xổm xuống ôm bụng.
Sau khi rửa mặt xong nàng còn khôn ngoan đặt chìa khóa dưới tấm thảm trước cửa, như vậy lát nữa mình cũng không cần xuống giường mở cửa cho tên ngốc kia, sau đó mới đi lên giường nằm.
Một bên khác Lâm Chính Nhiên về nhà cũng không có chuyện gì, cũng tắm rửa ăn chút điểm tâm, kiểm tra địa điểm thi đấu, xác nhận không có gì thay đổi rồi mới đến nhà Giang Tuyết Lỵ.
Đến trước cửa nhà nàng, gõ cửa một tiếng.
Không ai trả lời.
Giang Tuyết Lỵ nghe thấy tiếng gõ cửa liền núp trên giường gọi điện thoại cho Lâm Chính Nhiên.
Kết nối xong liền nói cho hắn biết tình hình:
"Uy Chính Nhiên? Chìa khóa ở dưới tấm thảm ngoài cửa, tự ngươi mở cửa vào đi."
"Dưới tấm thảm? Ừm, không phải ngươi ở nhà sao? Sao lại để chìa khóa ở dưới tấm thảm?"
"Ta… Hôm nay bụng hơi đau, không muốn xuống giường, bất quá…" Nàng không muốn để Lâm Chính Nhiên đi:
"Ta nghỉ một lát sẽ đỡ thôi, vẫn có thể luyện hát."
"Đau bụng?"
Lâm Chính Nhiên tìm chìa khóa mở cửa vào, nhìn thấy túi sách và quần áo tùy ý ném trên ghế sa lon, lại nhớ tới trên xe lúc nãy hình như nàng cũng đã bắt đầu đau bụng, chỉ là lúc đó không quá nặng.
Thế là trực tiếp đi vào phòng ngủ của Giang Tuyết Lỵ.
Vừa mở cửa, chỉ thấy Giang Tuyết Lỵ ôm bụng núp ở trên giường, bộ dạng ngạo kiều thường ngày hôm nay trông hơi mệt mỏi.
Lông mày hơi nhíu lại, đôi môi hơi tái, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Nhìn thấy Lâm Chính Nhiên đến, Giang Tuyết Lỵ đắp kín chăn, cố gắng ngẩng đầu lên cười một cái, tỏ vẻ kiên cường:
"Chính Nhiên, ngươi đến rồi à? Ngươi ngồi trước đi, bụng ta đau quá, ngươi cho ta nghỉ chút rồi nói, dù sao luyện hát cũng không vội, hoặc không ngươi cũng có thể cùng ta nói trước một chút chuyện thi đấu."
Nói xong lại ôm bụng, trán vì nụ cười gượng gạo này mà cũng đã rịn mồ hôi.
Lâm Chính Nhiên đi đến bên giường ngồi xuống: "Đừng nói chuyện thi đấu, ngươi làm sao thế? Đi khám bác sĩ chưa?"
Giang Tuyết Lỵ mặc dù nhìn quật cường, kỳ thực cũng như những cô gái bình thường, khi yếu đuối chỉ cần nghe được người mình thích quan tâm một chút là trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng vì chuyện sáng nay lại khiến nàng có chút khó xử.
"Ừm... Khám rồi, bác sĩ nói là đau..." ánh mắt của nàng nhìn xuống ga giường, hơi có vẻ thẹn thùng: "Đau bụng kinh, không có gì, chuyện nhỏ thôi."
"Đau bụng kinh?"
Giang Tuyết Lỵ ôm bụng, nhỏ giọng nói: "Sao vậy? Ta cũng là con gái mà, đau bụng kinh thì rất nhiều người bị thôi, không có gì đâu."
Lâm Chính Nhiên nhìn vẻ mệt mỏi của nàng, định đứng dậy đi mua chút đồ.
Ai ngờ Giang Tuyết Lỵ vừa thấy hắn muốn đi thì vô thức nắm lấy vạt áo: "Chính Nhiên, ngươi muốn đi đâu?! Đừng về nhà, hôm nay ta vẫn có thể luyện hát mà!" Nàng có chút lo lắng, miệng cười nhưng lòng không cười nhếch miệng lên: "Ta cảm giác bụng hết đau rồi, không tin ngươi nhìn, bây giờ ta ngồi dậy được rồi!"
Nói xong liền chống tay muốn ngồi dậy.
Kết quả vừa ngồi dậy, không những bụng đau hơn mà còn cảm thấy lạnh hết cả người, chiếc chăn đang đắp trên người liền bị tụt xuống.
Để lộ hơn nửa bờ vai trắng như ngọc, nàng vừa quay đầu lại mới phát hiện ra sau khi tắm xong vì chỉ muốn lên giường nên đã quên...
Quên hết tất cả.
Cho nên trên người sạch sẽ.
"A!" Giang Tuyết Lỵ đỏ mặt vội kéo chăn lên: "Ngươi đừng nhìn mà! Sao ta lại quên mất…" nàng nhớ ra quần áo mình để hết ngoài cửa phòng tắm.
Càng thêm đỏ mặt, nhưng ngay lập tức cơn đau bụng lại khiến nàng muốn đưa tay ôm bụng.
Tay chân luống cuống.
Lâm Chính Nhiên hoàn toàn không hiểu nàng đang múa may cái gì, như đang múa sư tử vậy.
Anh lại quay về bên cạnh nàng kéo chăn đắp lên cho nàng, Giang Tuyết Lỵ suýt chút nữa tưởng rằng anh muốn làm gì đó, vội nhắm mắt lại:
"Ngươi muốn làm gì! Ngươi đừng có tới đây, ta cho ngươi biết ta bây giờ dù không kháng cự được nhưng ta sẽ giận đó, ta sẽ giận! Ta mà giận lên là đáng sợ lắm đó! Sẽ dựa vào ngươi!"
Lâm Chính Nhiên dùng tay gõ vào đầu nàng, cảnh cáo: "Ngươi câm miệng lại!"
Đầu bị đau Giang Tuyết Lỵ mới rốt cuộc tỉnh táo lại một chút, Lâm Chính Nhiên nghi hoặc hỏi: "Sao người không khỏe còn lải nhải thế? Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đi, ăn điểm tâm chưa?"
Giang Tuyết Lỵ thấy anh vừa hung dữ vừa quan tâm mình, cẩn thận kéo chăn:
"Chưa ăn… Đau bụng còn tâm trạng ăn cái gì… Còn nữa ngươi đánh ta làm gì..."
Lâm Chính Nhiên bất đắc dĩ: "Vậy ngươi uống thuốc chưa? Uống thuốc giảm đau chưa?"
"Ừm, uống rồi…"
Lâm Chính Nhiên thấy không đúng: "Vậy là uống thuốc khi chưa ăn cơm hả?! Ngươi không biết lúc đau mà chưa ăn gì sẽ khó chịu hơn à? Lại còn để bụng rỗng mà uống thuốc nữa chứ, nằm xuống cho đàng hoàng!"
Giang Tuyết Lỵ thấy anh dữ dằn quá nên không dám cãi, chỉ nằm trên giường tiếp tục ôm bụng.
Lâm Chính Nhiên: "Ta đi mua cho ngươi chút đồ nóng, ngươi cứ ở trên giường chờ ta về."
"A...."
Lâm Chính Nhiên vừa quay người muốn đi, Giang Tuyết Lỵ sợ hãi nhìn anh:
"Chính Nhiên... Ngươi sẽ không bỏ ta ở đây rồi chuồn đi đâu chứ..."
Lâm Chính Nhiên quay lại: "Ngươi nghĩ ta là loại người nào? Ta mà muốn đi thì sẽ không cần lý do gì đâu, sẽ trực tiếp nói đi luôn, cho nên cứ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ là được."
Nói xong anh liền đóng cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách xem tủ lạnh một chút, quả nhiên không có thứ mình muốn, thế là trực tiếp ra cửa.
Giang Tuyết Lỵ nằm trên giường ngơ ngác nhìn cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng anh đóng cửa rời đi.
Ngẩn ngơ suy nghĩ về những gì anh vừa nói, cơn đau bụng không tự giác khiến nàng co rúm người lại, nói một mình:
"Thế nhưng lúc sáng rõ ràng mình thấy anh với Hà Tình thân mật như vậy... Mình tin anh sẽ không bỏ mình, nhưng chuyện đó rốt cuộc là sao..."
Lâm Chính Nhiên đi đến siêu thị mua chút đường đỏ, táo đỏ và chanh, sau đó ghé quầy mua một bát cháo gạo hoa tử.
Lúc này anh mới trở lại nhà Giang Tuyết Lỵ, việc đầu tiên là xem tình hình của nàng trên giường thế nào.
"Em còn đau không?"
Giang Tuyết Lỵ thấy anh về thì trong lòng vẫn rất vui vẻ, chậm rãi gật đầu: "Vẫn hơi đau, anh mua gì thế?"
"Lát nữa sẽ biết."
Đóng cửa phòng ngủ lại, Lâm Chính Nhiên đi vào bếp tìm dụng cụ tương ứng để chuẩn bị.
Tuy rằng đời trước Lâm Chính Nhiên không có kinh nghiệm yêu đương nhưng sách linh tinh thì anh đọc cũng khá nhiều.
Và đừng nhìn đời này chỉ vì mấy cô nhóc mà anh không được các nam sinh hoan nghênh, thật ra lúc đi học ở kiếp trước Lâm Chính Nhiên vẫn có không ít bạn tốt.
Nhất là anh còn nhớ trong ký túc xá đại học có một cậu bạn rất ga lăng, suốt ngày ở ký túc xá kể chuyện làm sao để đối tốt với bạn gái.
Nào là cho bạn gái uống nước đường đỏ, xoa bóp cho bạn gái, xoa chân xoa tay làm ấm bụng mọi thứ đều biết…
Bạn cần đăng nhập để bình luận