Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 177: Yêu cầu gì đều có thể (length: 8582)

Sau khi hẹn cẩn thận về việc sẽ bàn bạc lại vào giờ học thể dục buổi trưa, cả bốn người đi đến nhà ăn dùng bữa.
Dù tin tức của Lâm Chính Nhiên khiến ba cô nàng nhỏ bé trong lòng có chút ghen tuông, nhưng khi ăn cơm vẫn gắp thức ăn và đưa nước cho hắn.
Không hề có kiểu không vui ra mặt, dù sao Lâm Chính Nhiên ít nhất cũng đã nói sơ qua nguyên nhân sự việc.
Tuy nguyên nhân chi tiết chưa được kể rõ, nhưng hắn cũng không hề giấu giếm, ba cô nàng cũng hoàn toàn tin tưởng Lâm Chính Nhiên, biết rõ điều hắn không nói tức là không muốn nói.
Nếu lại hỏi thì chắc chắn hắn sẽ nói thẳng.
Sau khi ăn trưa xong, mọi người sớm quay về lớp học để ôn tập, để có thể cùng nhau lên đại học vào năm sau, Hàn Văn Văn, Hà Tình và Giang Tuyết Lỵ năm nay quả thực đều vô cùng cố gắng, ngoài thời gian ở bên Lâm Chính Nhiên vào cuối tuần ra, thời gian còn lại đều dùng để ôn tập.
Bốn người sau khi trở về lầu học rồi tách nhau ra, Lâm Chính Nhiên đi vào nhà vệ sinh.
Kết quả khi ra ngoài, bất ngờ thấy Tưởng Thiến mặt lạnh như tiền đang đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh chờ mình.
Thấy Lâm Chính Nhiên ra, ánh mắt thanh lãnh của nàng có chút dao động: "Lớp trưởng, có thời gian không? Muốn tìm ngươi nói chuyện."
Lâm Chính Nhiên đoán sơ qua được chuyện gì.
Còn chưa kịp mở miệng, Tưởng Thiến đã móc ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong ngực: "Ta biết thời gian của ngươi rất quý giá, coi như mua của ngươi năm phút, trong thẻ có hai vạn, tuy chưa chắc mua được, nhưng đó là toàn bộ tiền tiêu vặt của ta tuần này, đều ở trong này."
"Hai vạn? ! Trong mắt ngươi thời gian của ta thật là đáng tiền." Lâm Chính Nhiên cảm thán.
Tưởng Thiến giải thích: "Ta sợ ngươi cự tuyệt ta, dù sao chuyện ta hỏi đối với ngươi có lẽ chỉ là chuyện tầm phào."
Lâm Chính Nhiên quay người bỏ đi.
Tưởng Thiến nhìn theo Lâm Chính Nhiên.
Còn tưởng hắn không muốn, ai ngờ Lâm Chính Nhiên nói: "Tìm chỗ nói chuyện sau đi."
Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, bị dính vào cũng khiến Lâm Chính Nhiên mong mọi việc có thể nhanh chóng kết thúc, coi như là giúp bạn một tay, tiện thể ăn chút phần thưởng hệ thống.
Hơn nữa bây giờ dường như phàm là chuyện mình làm, hệ thống cuối cùng về cơ bản đều sẽ tổng kết lại, hình thức không còn quá giống như trước.
Tưởng Thiến bất ngờ "ừ" một tiếng, rồi đi theo sau.
Giữa trưa trường học không có chỗ nào yên tĩnh, chỗ nào cũng có người, ngoại trừ phòng dương cầm ở tầng một.
Lâm Chính Nhiên lớp 12 cũng không hay lui tới đây, nhưng khi đám học sinh lớp 11 không có chỗ nào để đi thì Lâm Chính Nhiên vẫn sẽ cùng ba tiểu nha đầu kia đến đây một lát.
Mấy lần Hàn Văn Văn còn tranh cãi đòi nghe Lâm Chính Nhiên đánh đàn piano.
Sau khi Lâm Chính Nhiên đàn, tiểu hồ ly hết mực sùng bái mà vỗ tay: "Hay quá hay quá! Không hổ là bạn học Lâm Chính Nhiên!"
Hiện giờ Lâm Chính Nhiên và Tưởng Thiến đi vào phòng dương cầm, hắn tìm một chỗ ngồi xuống.
Lâm Chính Nhiên: "Ngươi nói đi."
Tưởng Thiến, trừ chuyện tình cảm ra thì những lúc khác đều nói chuyện rất thẳng thắn: "Ngươi đã ngủ với Phương Mộng chưa?"
Động tác đang muốn ngồi của Lâm Chính Nhiên đột nhiên khựng lại.
Đờ đẫn quay lại nhìn Tưởng Thiến đang nghiêm túc.
"Sao ngươi lại có suy nghĩ đó?"
Tưởng Thiến mặt không đổi sắc nhìn Lâm Chính Nhiên:
"Ta cũng là lúc ăn cơm trưa xem cái video kia mà nghĩ đến, dù sao KTV là chỗ làm mấy chuyện đó mà? Nghe nói bên trong còn có bao cao su nữa, đã các ngươi đã đi, vậy chắc hẳn đã làm chuyện đó rồi."
Trán Lâm Chính Nhiên lấm tấm mồ hôi lạnh: "Ngươi lấy đâu ra kiến thức tà đạo này vậy? KTV chỉ là chỗ để hát thôi."
Tưởng Thiến lại thành thật:
"Ta biết ở bên ngoài là để hát, dù ta chưa từng đi, nhưng mà ta xem đủ loại sách nổi tiếng và tác phẩm điện ảnh truyền hình, KTV ngoại trừ tội phạm lui tới thì chỉ có nam nữ làm chuyện đó mới đến, không có ngoại lệ, còn có quán bar, quán net, các buổi tụ tập riêng tư dưới hầm nữa."
Lâm Chính Nhiên im lặng ngồi xuống: "Ngươi bị mấy tác phẩm truyền hình điện ảnh làm hư não rồi à? Đó chỉ là hiệu ứng điện ảnh thôi, KTV bình thường chỉ đơn giản dùng để hát, không có tội phạm gì hết."
"Thật sao? Thế nhưng tuần trước ngươi bắt tội phạm ở trong đó thì giải thích thế nào?"
Lâm Chính Nhiên: "..."
Đừng nói, chuyện xác suất nhỏ như vậy Lâm Chính Nhiên cũng là lần đầu tiên gặp.
Chuyện cảnh sát bắt người kỳ thực cũng không phổ biến trong đời sống thực.
Hắn thở dài: "Chỉ là chuyện xác suất nhỏ thôi, chuyện xác suất nhỏ thì không thể làm tiêu chuẩn đánh giá, hồi tiểu học thi cử ta cũng gặp chuyện xui đây này."
Tưởng Thiến ngồi xuống đối diện Lâm Chính Nhiên:
"Ừm, xác thực, nhưng mà ngủ cũng không sao, dù sao Phương Mộng cũng đã mười tám tuổi, nàng có tự do của mình, chỉ là Tiểu Mộng mà có thai sớm như vậy ta cũng có chút bất ngờ."
Lâm Chính Nhiên khinh bỉ nhìn Tưởng Thiến:
"Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy? Ngươi có nghe lời ta nói không hả?"
"Nghe chứ, nhưng ngươi vừa không nói không có làm, chỉ dùng lời khác qua loa cho xong."
Quá bất thường.
"...Ta với cô ấy không có làm chuyện đó, với lại dù là làm thì học sinh cấp hai như ngươi không phải môn Vật Lý điểm tuyệt đối à? Không học qua chương kiến thức sinh học à? Mang thai cũng là chuyện xác suất nhỏ."
Tưởng Thiến mở to mắt kinh ngạc: "Mang thai là chuyện xác suất nhỏ? Ta thật sự không biết, môn Vật Lý cấp hai thì ta học qua, nhưng mà cái chương kiến thức giới tính kia có mỗi hai trang, mà thầy lại bỏ qua nói không thi đại học nên không giảng, để tự học, nên ta chỉ biết đại khái thôi."
Lâm Chính Nhiên đánh giá là nền giáo dục giới tính trong nước vẫn còn một chặng đường dài.
Đa số trường học đều sẽ để học sinh tự học, chỉ là Tưởng Thiến thuần khiết như vậy cũng có hơi ngoài dự liệu.
Cô nàng thật sự dành hết thời gian cho việc học hành chính quy.
Tưởng Thiến thấy Lâm Chính Nhiên cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, xác nhận: "Vậy... các ngươi thật sự không có làm?"
"Không có, với lại ta với cô ấy cũng không phải là bạn trai bạn gái, hai người bọn ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
"Thật sao? Vậy chuyện có bạn trai bạn gái cũng chỉ là lời đồn sao? Vậy ngươi có làm chuyện đó với nữ sinh khác trong trường không?"
"Cũng không có." Với lại sao mình phải trả lời những câu hỏi này chứ?
Tưởng Thiến vô cùng bất ngờ, lập tức khóe miệng nở nụ cười, cũng không biết vì sao trong lòng tự dưng lại vui vẻ hẳn lên.
Lâm Chính Nhiên nghi hoặc: "Ngươi vui vẻ cái gì vậy?"
Tưởng Thiến ngơ ngác, nụ cười vụt tắt: "Có gì vui đâu? Ta có vui vẻ sao?"
Lâm Chính Nhiên im lặng thở dài một hơi:
"Ngươi tìm ta chỉ đơn giản là muốn hỏi ta có lên giường với Phương Mộng hay không?"
Vẻ mặt của Tưởng Thiến có sự thay đổi, giọng nói cũng không còn lạnh lùng như vậy:
"Chỉ là một trong số đó thôi, dù sao trong mắt ta thì ta cứ tưởng hai người chưa quen thân, không ngờ lại có chút vượt quá sự mong đợi của ta."
Lâm Chính Nhiên không lên tiếng.
Ngón tay thon dài của Tưởng Thiến khẽ nắm chặt, vẫn nhìn Lâm Chính Nhiên:
"Hôm nay ta tìm ngươi... chủ yếu vẫn là vì muốn nhờ ngươi nói chuyện của ta với Phương Mộng, tuy rằng chuyện của hai bọn ta không liên quan gì đến ngươi, nhưng mà chuyện này một mình ta không giải quyết được... Vả lại nó rất ảnh hưởng đến việc học và giấc ngủ của ta gần đây, ta đã mấy ngày không ngủ ngon, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chỉ có ngươi mới có thể cho ta lời khuyên, ngươi có thể nghe thử chuyện của bọn ta được không? Xem như là thù lao, ngươi có thể tùy tiện đưa ra yêu cầu, bất kỳ yêu cầu nào cũng được."
Lâm Chính Nhiên không khỏi nhớ tới Phương Mộng, cảm thấy hai cô bạn thân này thật giống nhau.
Đều là yêu cầu gì cũng được, trừ chuyện lên giường.
Hắn học theo Phương Mộng buột miệng nói: "Ngoại trừ yêu cầu lên giường thì yêu cầu gì cũng được sao?"
Tưởng Thiến bất ngờ khi Lâm Chính Nhiên sẽ nói ra câu này, sau khi hoàn hồn thì hơi đỏ mặt lên tiếng:
"Lên giường? Ý là ngươi muốn ta làm bạn gái của ngươi sao? Yêu cầu này hơi lớn đấy, để ta suy nghĩ xem, vì ta không ngờ ngươi lại đưa ra yêu cầu này, bất quá trong đám con trai thì chỉ có ngươi là ta không ghét... Chúng ta có thể thử xem sao."
"Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận