Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 108: Mỹ diệu mộng cảnh cũng không phải là mộng cảnh (length: 8736)
Tiểu Hà Tình không ngờ hắn lại đáp ứng nhanh như vậy, vội vàng ngồi dậy: "Thật sao?"
Lâm Chính Nhiên có vẻ rất đương nhiên trả lời nàng: "Đương nhiên, đã ta từng nói sẽ thỏa mãn ngươi một nguyện vọng, đương nhiên sẽ làm được, chỉ cần không quá phận, ngươi nói gì ta cũng đồng ý."
"A? Cái gì cũng đồng ý . . ."
Tuy nàng rất vui, nhưng lúc này Tiểu Hà Tình không hiểu sao có cảm giác hụt hẫng . . . Luôn cảm thấy nếu vừa nãy mạnh dạn tiến thêm một bước, có lẽ hắn cũng sẽ đồng ý . . .
"Ta có thể đổi ý không . . ." nàng hỏi.
"Đương nhiên không thể, nguyện vọng có thể rút lại sao? Thứ này chỉ có một cơ hội thôi." Lâm Chính Nhiên quả quyết từ chối.
Thấy nàng không hiểu sao vừa ấm ức vừa thiệt thòi, Lâm Chính Nhiên dùng tay vỗ vỗ vai mình coi như đền bù.
Tiểu Hà Tình ban đầu không hiểu: "Sao thế?"
Nhưng lập tức nàng hiểu ra, mặt đỏ tim đập.
Lâm Chính Nhiên lại cầm sách lên:
"Dựa vào nghỉ ngơi chút đi, không thì ngươi cứ ngồi vậy ta thấy ngươi cả đêm cũng không buồn ngủ, với lại hôm nay tuy ngươi không bị thương nhưng đấu cả buổi chiều cũng mệt muốn chết rồi đúng không? Ngồi vậy cũng không hồi phục lại được, dựa vào người ta còn dễ chịu hơn chút. "
Tiểu Hà Tình mím môi, cảm giác mọi chuyện đêm nay giống như đều không thật . .
Hôm nay hắn đối xử với mình tốt thật . .
Dù có cảm giác như đang mơ, nàng vẫn nhanh chóng xích mông, ngồi gần Lâm Chính Nhiên hơn.
Mơ hay thực cũng được, tóm lại nàng muốn sát gần hắn.
Nhưng nàng vẫn hỏi lại một câu: "Ta thật . . Dựa vào lên đó sao?"
"Ừm, dựa vào đi."
Tay nhỏ của Tiểu Hà Tình nắm lấy ống tay áo Lâm Chính Nhiên, cả người từ từ thăm dò, chậm rãi dựa vào vai hắn.
Lúc này Tiểu Hà Tình xõa tóc, cả người trông rất thoải mái, thả lỏng.
Nàng cảm nhận cánh tay rắn chắc của Lâm Chính Nhiên, nghe mùi hương trên người hắn, mặt lộ vẻ hạnh phúc khôn tả, giống như có vô số bong bóng bảy màu hiện ra bên cạnh.
"Vai ngươi thoải mái quá . . Cảm giác nhiều thịt nha . . "
Lâm Chính Nhiên nhíu mày, nhìn Tiểu Hà Tình đang dựa vào vai mình: "Cái gì gọi là nhiều thịt? Ngươi có thể hình dung không?"
Tiểu Hà Tình vội vàng ngẩng đầu, sợ hắn giận không cho mình gối: "Ta không có ý đó! Ý của ta là gối rất dễ chịu, cánh tay ngươi rất cường tráng! Không phải ý nói nhiều thịt!"
Lâm Chính Nhiên mặc kệ con ngốc này, lại tiếp tục đọc sách.
Tiểu Hà Tình thở phào.
May mà không đuổi mình đi.
Nhưng Tiểu Hà Tình vốn tự cho mình thông minh, sau khi nhìn cánh tay hắn, bắt đầu từ từ nhét tay mình vào giữa cánh tay và người hắn, muốn giống phim truyền hình, kéo tay Lâm Chính Nhiên.
Chỉ là nàng sợ Lâm Chính Nhiên phát hiện, nên mỗi lần chỉ động một chút, đương nhiên, Lâm Chính Nhiên chắc chắn biết nàng đang làm gì, chỉ là kệ nàng thôi.
Cuối cùng Tiểu Hà Tình cũng được như ý, kéo hết cả cánh tay, miệng há hốc cảm thán mình thật thông minh, cười khì khì: "Lâm Chính Nhiên, sao ngươi ngày nào cũng đọc sách vậy?"
"Không đọc sách thì làm gì? Ngươi ban đêm toàn làm gì?"
Tiểu Hà Tình nghĩ nghĩ, đếm đốt ngón tay: "Tán gẫu với Văn Văn này, bọn ta nói chuyện quần áo, đồ trang điểm, học tập, còn cả . . ." Mặt nàng đỏ lên, còn cả những đoạn phim ngắn người lớn.
Hàn Văn Văn thích nhất nói chuyện này.
Lâm Chính Nhiên lại lật một trang sách: "Nói gì?"
Tiểu Hà Tình lắc đầu như cái trống bỏi: "Không có nói gì . . Không có nói gì hết! Mà ý ta là nói ngươi không chơi sao? Mỗi ngày học mệt mỏi quá, cảm thấy đau lòng cho ngươi . . "
Lần này Lâm Chính Nhiên thật sự không nhịn được bật cười, bất thường nhìn nàng, nhưng Tiểu Hà Tình thực lòng nghĩ vậy.
Mong đợi.
Lâm Chính Nhiên dặn: "Nhắm mắt nghỉ chút đi, chờ buồn ngủ rồi thì về phòng, mai còn phải thi đấu nữa."
Tiểu Hà Tình gật đầu, hai chân nhỏ trong chăn vui vẻ đung đưa trên chân Lâm Chính Nhiên, nhắm mắt lại.
Cảm giác như chuyện hôm nay là giấc mơ vậy.
Người Lâm Chính Nhiên thơm quá đi . . Đúng rồi, Văn Văn còn bảo mình hỏi hắn người mình thơm không đây . . Mình vẫn chưa hỏi đây . . .
Nghe nói hai người thích nhau sẽ nghe được mùi hương trên người đối phương, mình nghe được hắn, không biết hắn có nghe được mùi của mình không.
Ngoài dự đoán của Lâm Chính Nhiên, Tiểu Hà Tình vậy mà vừa tựa vào vai mình đã ngủ rất nhanh.
Thậm chí chưa đầy hai phút đã thở đều đều.
Còn ngáy khe khẽ.
Nhìn gương mặt ngủ say của Tiểu Hà Tình, mi của cô bé rất dài, tuy hai người luôn ở bên nhau, coi như đối phương có xinh đẹp thế nào thì nhìn nhiều cũng thành quen.
Nhưng thỉnh thoảng Lâm Chính Nhiên vẫn có thể nhận thấy vẻ ngọt ngào trên gương mặt của Hà Tình, vẻ ngọt ngào mà nhiều cô gái xinh đẹp cũng không thể sánh được.
Nhưng cô bé ngốc này hôm nay mệt mỏi thật, lúc nãy không ngủ chỉ vì trong lòng nghĩ lung tung nên mới không buồn ngủ, một khi buông lỏng ra là cô có thể đi vào giấc ngủ ngay.
Lâm Chính Nhiên thử chậm rãi xuống giường, rồi ôm Hà Tình bằng tư thế bế vợ, ôm cô bé vào phòng ngủ.
Đắp chăn cho Tiểu Hà Tình.
Mặt Tiểu Hà Tình vẫn tràn đầy hạnh phúc, còn nói mơ: "Lâm Chính Nhiên, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau có đúng không . . ."
Lâm Chính Nhiên xoa đầu cô bé: "Đương nhiên rồi."
Đóng cửa rời khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, trời nắng đẹp.
Tiểu Hà Tình thoải mái tỉnh dậy từ trên giường, kết quả vừa nhìn xung quanh, ý thức được đây là nhà Lâm Chính Nhiên.
Cô bé bất chợt ngồi dậy: "Không thể nào! Chẳng lẽ chuyện tối qua thật sự là mơ sao? ! Không thể nào! ! "
Lâm Chính Nhiên gõ cửa: "Ồn ào cái gì đấy? Nhanh thay đồ xuống ăn cơm."
Tiểu Hà Tình nghe giọng Lâm Chính Nhiên liền vội vàng hỏi: "Lâm Chính Nhiên! Đừng đi, ta có việc hỏi ngươi!"
Lâm Chính Nhiên mở cửa, đã quá quen với cô nàng ngốc tự nhiên này: "Làm gì?"
Tiểu Hà Tình mặc đồ ngủ đỏ mặt ấp úng hỏi: "Ta nói là tối qua . . Ta có phải đã đi tìm . . Tìm ngươi không . . "
Lâm Chính Nhiên chán nản nhìn cô.
Tiểu Hà Tình không dám nhìn Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên: "Tối qua lúc ngươi ngủ ta bế ngươi vào, không phải vừa nãy ngươi còn hét cái gì là mơ à, nhanh lên xuống giường."
Cả người Tiểu Hà Tình lập tức chìm trong hạnh phúc, vui mừng đến mức không nói nên lời.
Trên mặt tràn ngập niềm vui, cười ngọt ngào với hắn.
"Ừm! Ta làm liền đây!"
Nàng thay đồ trong phòng ngủ, huyết mạch nữ chủ nhân lần nữa thức tỉnh, sắp xếp chăn gối cho Lâm Chính Nhiên, chỉnh lại tấm ga giường cho ngay ngắn.
Trong lúc dọn dẹp còn vui vẻ hát:
"Không phải là mơ ~ không phải là mơ ~ đều là thật cả ~"
Nhảy chân sáo ra khỏi phòng.
"Bác với dì đâu?" Nàng hỏi.
Lâm Chính Nhiên ngồi ăn sáng ở bàn trà: "Đi ra ngoài mua đồ rồi, chắc chiều mới về, mà chiều bọn mình cũng không về đâu, đến lúc đó đi thẳng đến trường luôn."
"A vậy hả!"
Tiểu Hà Tình rửa tay rồi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính Nhiên, quay sang nhìn hắn chằm chằm.
Muốn nói gì đó.
Lâm Chính Nhiên cũng nhìn nàng: "Sao thế?"
Cô thiếu nữ đang yêu không nén nổi sự rung động, nhỏ giọng đề nghị: "Ta lại muốn dựa vào vai ngươi như tối hôm qua . . ."
Lâm Chính Nhiên tiếp tục ăn cơm: "Dựa xong thì nhớ thi đấu hôm nay phải thắng, đừng có thua cái cô gì đó tên Lâm Tuyết."
"Thật cộc! Dạ!"
Tiểu Hà Tình kéo ghế, ôm lấy cánh tay hắn rồi tựa vào vai Lâm Chính Nhiên, đôi chân nhỏ lơ lửng dưới ghế, lúc ẩn lúc hiện.
"Bánh mì ngon nha ~ a, ta cho ngươi ăn đi."
"Không cần, ta có tay."
Lâm Chính Nhiên có vẻ rất đương nhiên trả lời nàng: "Đương nhiên, đã ta từng nói sẽ thỏa mãn ngươi một nguyện vọng, đương nhiên sẽ làm được, chỉ cần không quá phận, ngươi nói gì ta cũng đồng ý."
"A? Cái gì cũng đồng ý . . ."
Tuy nàng rất vui, nhưng lúc này Tiểu Hà Tình không hiểu sao có cảm giác hụt hẫng . . . Luôn cảm thấy nếu vừa nãy mạnh dạn tiến thêm một bước, có lẽ hắn cũng sẽ đồng ý . . .
"Ta có thể đổi ý không . . ." nàng hỏi.
"Đương nhiên không thể, nguyện vọng có thể rút lại sao? Thứ này chỉ có một cơ hội thôi." Lâm Chính Nhiên quả quyết từ chối.
Thấy nàng không hiểu sao vừa ấm ức vừa thiệt thòi, Lâm Chính Nhiên dùng tay vỗ vỗ vai mình coi như đền bù.
Tiểu Hà Tình ban đầu không hiểu: "Sao thế?"
Nhưng lập tức nàng hiểu ra, mặt đỏ tim đập.
Lâm Chính Nhiên lại cầm sách lên:
"Dựa vào nghỉ ngơi chút đi, không thì ngươi cứ ngồi vậy ta thấy ngươi cả đêm cũng không buồn ngủ, với lại hôm nay tuy ngươi không bị thương nhưng đấu cả buổi chiều cũng mệt muốn chết rồi đúng không? Ngồi vậy cũng không hồi phục lại được, dựa vào người ta còn dễ chịu hơn chút. "
Tiểu Hà Tình mím môi, cảm giác mọi chuyện đêm nay giống như đều không thật . .
Hôm nay hắn đối xử với mình tốt thật . .
Dù có cảm giác như đang mơ, nàng vẫn nhanh chóng xích mông, ngồi gần Lâm Chính Nhiên hơn.
Mơ hay thực cũng được, tóm lại nàng muốn sát gần hắn.
Nhưng nàng vẫn hỏi lại một câu: "Ta thật . . Dựa vào lên đó sao?"
"Ừm, dựa vào đi."
Tay nhỏ của Tiểu Hà Tình nắm lấy ống tay áo Lâm Chính Nhiên, cả người từ từ thăm dò, chậm rãi dựa vào vai hắn.
Lúc này Tiểu Hà Tình xõa tóc, cả người trông rất thoải mái, thả lỏng.
Nàng cảm nhận cánh tay rắn chắc của Lâm Chính Nhiên, nghe mùi hương trên người hắn, mặt lộ vẻ hạnh phúc khôn tả, giống như có vô số bong bóng bảy màu hiện ra bên cạnh.
"Vai ngươi thoải mái quá . . Cảm giác nhiều thịt nha . . "
Lâm Chính Nhiên nhíu mày, nhìn Tiểu Hà Tình đang dựa vào vai mình: "Cái gì gọi là nhiều thịt? Ngươi có thể hình dung không?"
Tiểu Hà Tình vội vàng ngẩng đầu, sợ hắn giận không cho mình gối: "Ta không có ý đó! Ý của ta là gối rất dễ chịu, cánh tay ngươi rất cường tráng! Không phải ý nói nhiều thịt!"
Lâm Chính Nhiên mặc kệ con ngốc này, lại tiếp tục đọc sách.
Tiểu Hà Tình thở phào.
May mà không đuổi mình đi.
Nhưng Tiểu Hà Tình vốn tự cho mình thông minh, sau khi nhìn cánh tay hắn, bắt đầu từ từ nhét tay mình vào giữa cánh tay và người hắn, muốn giống phim truyền hình, kéo tay Lâm Chính Nhiên.
Chỉ là nàng sợ Lâm Chính Nhiên phát hiện, nên mỗi lần chỉ động một chút, đương nhiên, Lâm Chính Nhiên chắc chắn biết nàng đang làm gì, chỉ là kệ nàng thôi.
Cuối cùng Tiểu Hà Tình cũng được như ý, kéo hết cả cánh tay, miệng há hốc cảm thán mình thật thông minh, cười khì khì: "Lâm Chính Nhiên, sao ngươi ngày nào cũng đọc sách vậy?"
"Không đọc sách thì làm gì? Ngươi ban đêm toàn làm gì?"
Tiểu Hà Tình nghĩ nghĩ, đếm đốt ngón tay: "Tán gẫu với Văn Văn này, bọn ta nói chuyện quần áo, đồ trang điểm, học tập, còn cả . . ." Mặt nàng đỏ lên, còn cả những đoạn phim ngắn người lớn.
Hàn Văn Văn thích nhất nói chuyện này.
Lâm Chính Nhiên lại lật một trang sách: "Nói gì?"
Tiểu Hà Tình lắc đầu như cái trống bỏi: "Không có nói gì . . Không có nói gì hết! Mà ý ta là nói ngươi không chơi sao? Mỗi ngày học mệt mỏi quá, cảm thấy đau lòng cho ngươi . . "
Lần này Lâm Chính Nhiên thật sự không nhịn được bật cười, bất thường nhìn nàng, nhưng Tiểu Hà Tình thực lòng nghĩ vậy.
Mong đợi.
Lâm Chính Nhiên dặn: "Nhắm mắt nghỉ chút đi, chờ buồn ngủ rồi thì về phòng, mai còn phải thi đấu nữa."
Tiểu Hà Tình gật đầu, hai chân nhỏ trong chăn vui vẻ đung đưa trên chân Lâm Chính Nhiên, nhắm mắt lại.
Cảm giác như chuyện hôm nay là giấc mơ vậy.
Người Lâm Chính Nhiên thơm quá đi . . Đúng rồi, Văn Văn còn bảo mình hỏi hắn người mình thơm không đây . . Mình vẫn chưa hỏi đây . . .
Nghe nói hai người thích nhau sẽ nghe được mùi hương trên người đối phương, mình nghe được hắn, không biết hắn có nghe được mùi của mình không.
Ngoài dự đoán của Lâm Chính Nhiên, Tiểu Hà Tình vậy mà vừa tựa vào vai mình đã ngủ rất nhanh.
Thậm chí chưa đầy hai phút đã thở đều đều.
Còn ngáy khe khẽ.
Nhìn gương mặt ngủ say của Tiểu Hà Tình, mi của cô bé rất dài, tuy hai người luôn ở bên nhau, coi như đối phương có xinh đẹp thế nào thì nhìn nhiều cũng thành quen.
Nhưng thỉnh thoảng Lâm Chính Nhiên vẫn có thể nhận thấy vẻ ngọt ngào trên gương mặt của Hà Tình, vẻ ngọt ngào mà nhiều cô gái xinh đẹp cũng không thể sánh được.
Nhưng cô bé ngốc này hôm nay mệt mỏi thật, lúc nãy không ngủ chỉ vì trong lòng nghĩ lung tung nên mới không buồn ngủ, một khi buông lỏng ra là cô có thể đi vào giấc ngủ ngay.
Lâm Chính Nhiên thử chậm rãi xuống giường, rồi ôm Hà Tình bằng tư thế bế vợ, ôm cô bé vào phòng ngủ.
Đắp chăn cho Tiểu Hà Tình.
Mặt Tiểu Hà Tình vẫn tràn đầy hạnh phúc, còn nói mơ: "Lâm Chính Nhiên, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau có đúng không . . ."
Lâm Chính Nhiên xoa đầu cô bé: "Đương nhiên rồi."
Đóng cửa rời khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, trời nắng đẹp.
Tiểu Hà Tình thoải mái tỉnh dậy từ trên giường, kết quả vừa nhìn xung quanh, ý thức được đây là nhà Lâm Chính Nhiên.
Cô bé bất chợt ngồi dậy: "Không thể nào! Chẳng lẽ chuyện tối qua thật sự là mơ sao? ! Không thể nào! ! "
Lâm Chính Nhiên gõ cửa: "Ồn ào cái gì đấy? Nhanh thay đồ xuống ăn cơm."
Tiểu Hà Tình nghe giọng Lâm Chính Nhiên liền vội vàng hỏi: "Lâm Chính Nhiên! Đừng đi, ta có việc hỏi ngươi!"
Lâm Chính Nhiên mở cửa, đã quá quen với cô nàng ngốc tự nhiên này: "Làm gì?"
Tiểu Hà Tình mặc đồ ngủ đỏ mặt ấp úng hỏi: "Ta nói là tối qua . . Ta có phải đã đi tìm . . Tìm ngươi không . . "
Lâm Chính Nhiên chán nản nhìn cô.
Tiểu Hà Tình không dám nhìn Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên: "Tối qua lúc ngươi ngủ ta bế ngươi vào, không phải vừa nãy ngươi còn hét cái gì là mơ à, nhanh lên xuống giường."
Cả người Tiểu Hà Tình lập tức chìm trong hạnh phúc, vui mừng đến mức không nói nên lời.
Trên mặt tràn ngập niềm vui, cười ngọt ngào với hắn.
"Ừm! Ta làm liền đây!"
Nàng thay đồ trong phòng ngủ, huyết mạch nữ chủ nhân lần nữa thức tỉnh, sắp xếp chăn gối cho Lâm Chính Nhiên, chỉnh lại tấm ga giường cho ngay ngắn.
Trong lúc dọn dẹp còn vui vẻ hát:
"Không phải là mơ ~ không phải là mơ ~ đều là thật cả ~"
Nhảy chân sáo ra khỏi phòng.
"Bác với dì đâu?" Nàng hỏi.
Lâm Chính Nhiên ngồi ăn sáng ở bàn trà: "Đi ra ngoài mua đồ rồi, chắc chiều mới về, mà chiều bọn mình cũng không về đâu, đến lúc đó đi thẳng đến trường luôn."
"A vậy hả!"
Tiểu Hà Tình rửa tay rồi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính Nhiên, quay sang nhìn hắn chằm chằm.
Muốn nói gì đó.
Lâm Chính Nhiên cũng nhìn nàng: "Sao thế?"
Cô thiếu nữ đang yêu không nén nổi sự rung động, nhỏ giọng đề nghị: "Ta lại muốn dựa vào vai ngươi như tối hôm qua . . ."
Lâm Chính Nhiên tiếp tục ăn cơm: "Dựa xong thì nhớ thi đấu hôm nay phải thắng, đừng có thua cái cô gì đó tên Lâm Tuyết."
"Thật cộc! Dạ!"
Tiểu Hà Tình kéo ghế, ôm lấy cánh tay hắn rồi tựa vào vai Lâm Chính Nhiên, đôi chân nhỏ lơ lửng dưới ghế, lúc ẩn lúc hiện.
"Bánh mì ngon nha ~ a, ta cho ngươi ăn đi."
"Không cần, ta có tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận