Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 84: Thông gia từ bé nguyên bản đối tượng (length: 9129)

Theo sau những tiếng trầm trồ kinh ngạc và kinh hãi, Tiểu Hà Tình, Giang Tuyết Lỵ và Hàn Văn Văn cũng nhìn về phía này.
Tiểu Hà Tình thật ra vẫn luôn lén lút để ý đến động tĩnh của Lâm Chính Nhiên, vừa thấy hắn đứng nhất đã hô lên: "Lâm Chính Nhiên đứng nhất kìa!"
Giang Tuyết Lỵ nháy mắt mấy cái, có chút xấu hổ, tên ngốc kia thật là lợi hại: "Lại để tên gia hỏa này làm trò rồi, nhưng mà với thực lực của hắn thì người bình thường chắc chắn không sánh bằng."
Hàn Văn Văn không tán dương, mà quan sát đám nữ sinh xung quanh đang reo hò và xao xuyến, nhất là ánh mắt của cô nữ sinh giàu có, tiểu hồ ly mang vẻ mặt Holmes.
Cắn ngón tay cái vào môi: "Cảm giác sắp có chuyện xảy ra đây, phải nghĩ cách bóp chết từ trong trứng nước mới được."
Cuộc thi thể thao kéo dài cả ngày, liên tiếp tổ chức mấy môn, ban đầu Tưởng Thiến còn cảm thấy mình thua ở chạy nhanh nhưng có thể vượt qua đám con trai ở các môn như nằm ngửa gập bụng, nhảy xa.
Kết quả không ngờ. . . Môn nào cũng không thắng.
Hơn nữa, mỗi lần Lâm Chính Nhiên thi xong vẫn không hề hấn gì, còn Tưởng Thiến thì đã dùng hết sức rồi.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Tưởng Thiến mặc quân phục huấn luyện ngồi ngơ ngẩn trên bậc thang, ánh mắt lạnh băng vô hồn, đã mất hết ý chí chiến đấu vì hiện thực.
Trợ lý Phương Mộng ngồi xổm trước mặt nàng, cũng xấu hổ nhìn vào bảng thống kê:
"Thiến Thiến, qua quan sát của ta thì nam sinh tên Lâm Chính Nhiên này đúng là một thiên tài, dù là thể lực hay khả năng giữ thăng bằng đều mạnh nhất, cộng thêm thành tích học tập. . ."
Tưởng Thiến đầy vẻ tuyệt vọng: "Đừng nói với ta, ta không thèm để ý mấy chuyện này."
Phương Mộng: ". . . ."
Phương Mộng giải thích: "Thực ra Thiến Thiến cũng không hẳn là thua hoàn toàn, chẳng phải sau khi kết thúc huấn luyện quân sự trường mình còn có tiệc tối tân sinh sao? Chẳng phải cậu định biểu diễn dương cầm rồi quay phim lại cho chú xem sao?"
Ánh mắt Tưởng Thiến đột nhiên khôi phục một chút, nhìn về phía Phương Mộng.
Phương Mộng mỉm cười: "Thiến Thiến cậu học dương cầm từ nhỏ, hơn nữa còn giành được mấy giải nhất ở cấp hai, có thể nói việc học tập và vận động không phải là sở trường của cậu, dương cầm mới là môn mà người khác tuyệt đối không thể nào nghiền ép cậu được, đến lúc đó cậu nhất định sẽ không thua."
Tưởng Thiến nhìn về phía Lâm Chính Nhiên đang đứng xem cuộc thi ở đằng xa, sau khi cuộc thi thể thao kết thúc đã có không ít nữ sinh bắt đầu tới bắt chuyện với Lâm Chính Nhiên.
Thanh niên có ngoại hình đẹp trai, thân hình cường tráng, khí chất lại còn hơn hẳn những người cùng trang lứa, qua trận đấu này thì thu hút được không ít những cô nàng mê trai thậm chí là đàn chị.
Nhưng lúc này Tưởng Thiến lại nói:
"Không, ta vừa mới điều tra qua về lai lịch của người này, chỉ là gia đình bình thường thôi, nếu như ta dùng dương cầm để thắng hắn thì cũng là thắng không có gì đáng tự hào, dù sao chắc gì hắn đã từng luyện thứ đó, mà cho dù thua thì sao? Cùng lắm thì lần thi thử tới ta lại thi được nhất là được."
Dứt lời nàng đứng dậy đi về phía toilet, có vẻ như thật sự thờ ơ với chuyện này, Phương Mộng một mình lẩm bẩm: "Vẫn không thành thật như vậy, nhưng mà ưu điểm của Thiến Thiến rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không dùng sở trường của mình để ức hiếp người khác, điểm này vẫn rất đáng quý."
Phương Mộng đứng dậy đi theo sau, đương nhiên cô cũng dự đoán được một số tình huống.
Đó chính là buổi tối hôm đó, Tưởng Thiến sau khi về nhà đã một mình trốn trong phòng thức đêm học thêm, rõ ràng là cảm thấy không thể tin được việc thua cả về thành tích lẫn thể dục, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Có vẻ như lần sau nhất định phải thắng tên kia.
Ngay cả khi chị gái của Tưởng Thiến trở về cũng phải kinh ngạc: "Ồ? Dạo này Thiến Thiến siêng năng học vậy sao?"
Phương Mộng hơi cúi đầu với chị của Tưởng Thiến là Tưởng Tĩnh Thơ: "Đại tiểu thư đã về, nhị tiểu thư dạo này quả thực rất chăm chỉ, tối ngủ không được bao lâu."
Vị đại tiểu thư này cười ôn nhu: "Xem ra lại gặp đối thủ mạnh rồi, lòng hiếu thắng của Thiến Thiến đúng là mạnh mẽ như trước, Tiểu Mộng cậu không cần quan tâm tới em ấy, cứ để em ấy tự học đi, nghỉ ngơi sớm một chút là được."
"Vâng ạ."
"Mặt khác ta nghe ông nói, chẳng phải Thiến Thiến có chuyện thông gia từ bé sao? Em ấy đã gặp mặt đối phương chưa? Nhân phẩm và khí chất của người đó thế nào?"
Phương Mộng giải thích: "Nhị tiểu thư không có hứng thú với chuyện này, hiện tại vẫn chưa gặp mặt đối phương."
"Ừm" Tưởng Tĩnh Thơ nghĩ nghĩ: "Nếu em ấy không đi được thì để ta đi gặp cũng được, dù sao cũng là bạn cũ của ông, cũng không thể không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, mà lúc đầu ta mới là vị hôn thê của đối phương, chỉ là vì nam sinh kia sinh sau lớn hơn Thiến Thiến nên ông mới sắp xếp cho Thiến Thiến."
Cô cuối cùng nhắc nhở một câu: "Mấy hôm nay cậu nhắc lại chuyện gặp mặt, nếu Thiến Thiến thật sự không muốn gặp thì thôi, để ta đi."
Phương Mộng gật đầu.
Nói xong Tưởng Tĩnh Thơ liền xỏ giày cao gót quay người rời đi, mái tóc dài hơi xoăn ngang eo theo từng bước chân cùng dáng người thon thả có chút lay động.
Sáng sớm hôm đó, ánh nắng rực rỡ từ chân trời chiếu xuống, bất tri bất giác cũng đã được nửa tháng kể từ ngày khai giảng.
Cấp ba khác với cấp hai, dù cấp hai các nam sinh và nữ sinh đã bắt đầu có tâm tư yêu đương, nhưng lúc đó đám con trai vẫn chưa nghĩ quá nhiều về chuyện này, nhiều nhất chỉ là mới biết yêu.
Nhưng cấp ba thì hoàn toàn khác, cả nam và nữ đều dần trưởng thành, tư tưởng cũng dần chín chắn hơn, đám con trai có thể nhanh chóng nhận ra ai xinh đẹp hơn trong đám đông.
Nhìn lướt qua cô gái nào liền ghi nhớ trong lòng, đối phương cười một cái là biết ngay cô ta sẽ là tâm điểm của đám đông.
Và nửa tháng này cũng đủ để mọi người giao lưu với nhau xem lớp nào có nhiều nữ sinh xinh đẹp nhất.
Lớp 10A1, buổi sáng sau khi huấn luyện kết thúc, huấn luyện viên cho mọi người nghỉ tại chỗ 20 phút.
Mặc dù là mùa thu nhưng đứng ở ngoài trời cho tới trưa vẫn rất nóng, học sinh người nào người nấy đều miệng đắng lưỡi khô, Lâm Chính Nhiên ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.
Có một nam sinh ngồi bên cạnh hắn lên tiếng: "Lâm Chính Nhiên! Tiểu tử cậu luyện cả buổi mà không hề hấn gì sao? Thấy cậu còn chẳng ra mồ hôi bao nhiêu."
Lâm Chính Nhiên trả lời người bên cạnh đang hiếu kì: "Cũng tàm tạm, chủ yếu là cũng luyện một tuần rồi, bắt đầu quen thôi."
Nam sinh gác khuỷu tay lên vai Lâm Chính Nhiên:
"Quen thì quen, nhưng mà mệt thì vẫn cứ mệt thôi, nhưng mà tiểu tử cậu tố chất tốt vậy, đoán chừng là không giống bọn ta, mà cậu có bạn gái chưa vậy? Thấy đám nữ sinh lớp mình nói chuyện với cậu thì cậu cứ hời hợt qua loa, căn bản là chẳng để ý gì."
Lâm Chính Nhiên cười ha ha: "Không hứng thú."
Lúc này lại có một nam sinh họ Phan ngồi lại đây:
"Chủ yếu là lớp mình dưới sự phụ trợ của Tưởng Thiến và Phương Mộng thì đám nữ sinh khác có vẻ không xinh đẹp bằng, tiểu tử Lâm Chính Nhiên này đẹp trai như vậy chắc cũng không vừa mắt thôi, mà các cậu có biết không? Nghe nói lớp mười có nhiều nữ sinh xinh đẹp nhất là lớp ba."
Nam sinh thứ nhất gật đầu: "Đúng đúng, chuyện này ta biết! Lớp ba có cô gì ấy. . . Hà Tình à?! Xinh dã man! Dáng người thì ngon! Hôm trước tao gặp một lần, ôi đúng kiểu xinh luôn!"
Nam sinh họ Phan nói: "Hà Tình ta biết trông xinh thật, nhưng mà có cô tên Giang Tuyết Lỵ cột hai đuôi ngựa còn đáng yêu hơn! Còn đáng yêu hơn Hà Tình! Tính cách thì lại hoạt bát nữa, chắc giờ thành nữ thần trong mắt một đống người rồi."
Khi đến chủ đề nữ sinh lại có thêm một nam sinh nữa tới tham gia cho thêm phần náo nhiệt:
"Xinh nhất vẫn phải là cô Hàn Văn Văn, hai hôm nay các cậu có nghe không biết bao nhiêu nam sinh gửi thư tình cho cô nàng đó không? Thậm chí còn có đàn anh lớp trên tỏ tình nữa, kết quả cô nàng xinh đẹp đó đâu có dễ theo đuổi? Như kiểu không để ý đến ai, còn bảo mình đã có bạn trai rồi!"
Trong kiếp sống này của Lâm Chính Nhiên, thật ra đã có vô số lần đám nam sinh trong lớp tìm đến mình nói chuyện phiếm.
Thậm chí nhiều lần đã suýt trở thành bạn tốt, nhưng mà. . . Đến cuối cùng vẫn chỉ còn lại Lâm Chính Nhiên một mình, nguyên nhân thật ra rất đơn giản. .
Cũng giống như giờ phút này, đám nam sinh đang trò chuyện về chủ đề nữ sinh, chỉ thấy Tiểu Hà Tình từ đằng xa đột nhiên cầm một ly nước chanh chưa khui ngại ngùng đi tới, để mang đồ uống cho người nào đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận