Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Chương 239: Lâm gia con dâu
**Chương 239: Con dâu Lâm gia**
Lâm Anh Tuấn nhìn chằm chằm chai Mao Đài trong tay vợ:
"Nhìn không giống đồ giả, hơn nữa vừa rồi bà có phát hiện không? Có một cô gái đến giao hàng, lần trước đến đưa sách cho Nhiên Nhiên cũng là cô ấy à? Âu phục phẳng phiu, tôi cảm thấy có chút giống là..."
Lâm Tiểu Lệ trợn to hai mắt: "Nhân viên tiêu thụ?!"
Lâm Anh Tuấn uốn nắn: "Cái gì nhân viên tiêu thụ? Thư ký."
"Tôi nói chính là thư ký, ai nói nhân viên tiêu thụ? Ông nghe nhầm rồi."
Lâm Anh Tuấn: "..."
Lâm Tiểu Lệ suy nghĩ rồi nói: "Nói như vậy, cô gái xinh đẹp cùng Nhiên Nhiên vào phòng ngủ kia, trong nhà là người làm ăn?"
Lâm Chính Nhiên nằm trong phòng, bởi vì hắn mới về nhà được hai ngày, còn chưa kịp thu dọn, phụ mẫu lại càng không động vào đồ của Lâm Chính Nhiên, cho nên trong phòng vẫn chất đầy sách vở liên quan đến tim và xuất huyết não.
Tưởng Tĩnh Thi sau khi đi vào, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, lập tức liên tưởng đến em gái mình, Thiến Thiến phòng ngủ cũng như vậy.
Nhưng khi nàng xem bìa của những cuốn sách kia, lại phát hiện tất cả đều là sách y học, không giống với những loại sách thượng vàng hạ cám của em gái:
"Lần này tỷ tỷ đến có chút đường đột, không làm phiền đệ chứ?"
Lâm Chính Nhiên đóng cửa lại, cười nói: "Đương nhiên là không, lần này tỷ đến là có chuyện gì? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tưởng Tĩnh Thi lắc đầu:
"Không có, từ sau khi xuất viện, hai ngày nay ta không còn bị mê man hay hoảng hốt gì nữa, hơn nữa bác sĩ riêng của gia đình cũng kiểm tra cho ta mỗi ngày, thân thể rất tốt."
Lâm Chính Nhiên gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Hắn nhìn những cuốn sách chất đầy trong phòng nói: "Tỷ ngồi trên giường đi, những cuốn sách này trong nhà ta còn chưa kịp thu dọn, trên ghế không có chỗ, hai ngày nữa ta sẽ đem chúng cất vào kho."
Tưởng Tĩnh Thi cầm lấy một quyển: "Những cuốn sách này... đều là sách y học? Là đệ xem để nghiên cứu bệnh của tỷ sao?"
Lâm Chính Nhiên không phủ nhận, sự thật rành rành ra đó không thể chối cãi:
"Dù sao bệnh của tỷ tương đối hiếm gặp, thời gian lại gấp, cho nên ta muốn nhanh chóng tìm ra phương pháp, tự nhiên là phải xem qua tất cả các trường hợp trước đó và các nghiên cứu, cũng may là thời gian không phụ người có lòng."
Mắt Tưởng Tĩnh Thi đảo qua tất cả sách vở, nhìn khắp các ngóc ngách trong phòng, một nỗi đau lòng dâng lên từ đáy lòng.
Đây chính là phòng ngủ của hắn, vì bệnh của mình mà bày biện nhiều sách như vậy, cần phải xem bao lâu...
Mặc dù trước đó ở bệnh viện mình có hỏi qua hắn, cũng nghĩ đến hắn một tuần trước nhất định không nghỉ ngơi, nhưng khi tận mắt chứng kiến nhiều đồ vật bày ra trước mắt như vậy, Tưởng Tĩnh Thi vẫn cảm thấy trong lòng thua thiệt rất nhiều.
Loại ân tình này sợ là cả đời cũng trả không hết.
Lâm Chính Nhiên đi lên giường, thấy nàng ngây người: "Ngồi đi."
Tưởng Tĩnh Thi lên tiếng, đặt sách xuống, ôn nhu thâm tình nhìn chằm chằm Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên cũng nhìn nàng.
Hai người đối mặt hồi lâu, vẫn là hắn mỉm cười.
Tưởng Tĩnh Thi lúc này mới hoàn hồn, gương mặt phiếm hồng nói:
"Ta lần này tới là muốn nói với đệ một chuyện, việc đệ chữa khỏi bệnh cho ta, ta đã nói với cha mẹ, bởi vì chuyện này ta cảm thấy không giấu được, cha mẹ ta quá quen thuộc ta, hơn nữa mỗi lần nhắc đến đệ, ta lại luôn thất thần..."
Lâm Chính Nhiên đã sớm đoán trước: "Không sao, lúc xuất viện ta không phải đã nói với tỷ sao, nếu thúc thúc a di có hỏi thì có thể nói với bọn họ."
Tưởng Tĩnh Thi nhớ rõ lời này.
Ngày đó tại bệnh viện, khi chia tay, Lâm Chính Nhiên có dặn dò mình một vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Tưởng Tĩnh Thi cam kết: "Đệ yên tâm, cha mẹ ta sẽ không nói lung tung ra ngoài, hai người họ đều biết rõ việc này có ảnh hưởng lớn đến mức nào, chỉ là sau khi biết rõ là đệ đã cứu ta, cha mẹ ta và gia gia đều muốn mời đệ đến nhà ta làm khách."
Nàng kể cả chuyện ban đầu cha mẹ muốn chủ động tới tìm Lâm Chính Nhiên, nhưng mình không cho phép, cũng nói ra.
Tiền căn hậu quả đều nói cho Lâm Chính Nhiên, không giấu giếm một chút nào.
Lâm Chính Nhiên sau khi nghe xong, nghĩ đến chuyện du lịch:
"Trong khoảng thời gian này ta có chút việc, cần phải đi xa, đợi ta trở lại ta sẽ đi bái phỏng thúc thúc a di, đại khái khoảng mười ngày, thời gian chính xác ta sẽ liên lạc với tỷ sau khi trở về."
Tưởng Tĩnh Thi gật đầu mỉm cười: "Được! Dù sao cứ theo thời gian của đệ là tốt rồi, không cần vì gặp cha mẹ ta mà làm xáo trộn kế hoạch của đệ, bất quá đi xa là..."
"Đã sớm hứa với người khác rồi, là cùng Hà Tình, Lỵ Lỵ ra ngoài."
Lâm Chính Nhiên trong quan hệ nam nữ mười phần thành thật, ngoại trừ có đôi khi sẽ giấu diếm hành tung của một con hồ ly nào đó, dù sao con hồ ly kia đã từng nói đừng nói cho người khác biết.
Thời điểm khác, Lâm Chính Nhiên hoàn toàn không có ý định giấu giếm, bởi vì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết.
Quang minh chính đại đa tình dù sao cũng tốt hơn lừa gạt.
Bất quá Tưởng Tĩnh Thi sau khi nghe, trong lòng vẫn có chút ghen tị, nhưng sự thành thật của đối phương lại khiến nàng cảm thấy không giống như là vụng trộm.
"Ừm, thì ra là thế..."
Quan hệ của Lâm Chính Nhiên với Hà Tình và Giang Tuyết Lỵ...
Tưởng Tĩnh Thi mơ hồ đoán được một chút, dù sao những năm nay Lâm Chính Nhiên ở chung với hai người họ, nàng đều thấy, không giống quan hệ bạn bè bình thường, đương nhiên, nàng cũng chưa từng cho người điều tra qua.
Cửa đột nhiên bị gõ, là giọng Lâm Tiểu Lệ, ngoài cửa cười ha hả: "Nhiên Nhiên à? Mẹ cắt chút hoa quả cho hai đứa nhé? Có thể vào đưa cho các con không?"
Lâm Chính Nhiên lên tiếng: "Mẹ cứ vào đi ạ."
Lâm Tiểu Lệ đẩy cửa ra, nhìn thấy hai người trong phòng, Tưởng Tĩnh Thi vội vàng đứng dậy chào hỏi: "A di, làm phiền ngài, để con ạ."
Nàng muốn nhận lấy mâm hoa quả trong tay Lâm Tiểu Lệ.
Kết quả Lâm Tiểu Lệ cười ha hả nói: "Không cần khách khí, không cần khách khí, cái kia... Tưởng... Emmmm..."
Lâm Chính Nhiên bổ sung: "Tĩnh Thi, Tưởng Tĩnh Thi."
Tưởng Tĩnh Thi nghe được xưng hô này, lại nhìn Lâm Chính Nhiên, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Lâm Tiểu Lệ là người từng trải, đặc biệt là trong nhà đã từng có không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp đến, cho nên đối phương có phải là thích con trai mình hay không, nàng liếc mắt là có thể nhận ra.
Giờ phút này nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thi đỏ mặt, Lâm Tiểu Lệ trong lòng thầm thở dài.
Quả nhiên... không phải là bạn bè bình thường.
Lâm Tiểu Lệ đặt mâm hoa quả lên bàn: "Tiểu Thi à, ta và thúc thúc con có chút việc cần ra ngoài, giữa trưa chắc không về, hai đứa cứ ở trong nhà chơi đi, còn có những món quà ở cửa kia, nhiều quá, mà lại quá quý giá."
Tưởng Tĩnh Thi nghiêm túc lắng nghe.
Lâm Tiểu Lệ cười ha hả, sửa lại:
"Ta và thúc thúc con rất hoan nghênh con đến nhà chơi, không có ý gì khác, chỉ là quá nhiều, hơn nữa trong đó có những thứ quá quý giá, cái này cần bao nhiêu tiền? Chúng ta giữ lại một hai rương, còn lại con cầm về đi, không phải a di và thúc thúc con thật sự không thể nhận."
Tưởng Tĩnh Thi giải thích: "Không quý giá đâu a di, đây là lần đầu tiên con đến nhà bái phỏng, hiếu kính thúc thúc a di, cũng không tốn bao nhiêu tiền, ngài cứ nhận lấy ạ."
"Có thể..."
Lâm Chính Nhiên cũng biết Tưởng Tĩnh Thi mang đồ đến thật sự là quá nhiều, phụ mẫu chưa từng nhận nhiều lễ vật như vậy?
Nhưng là đều đã đưa đến cửa nhà, bảo mang về sợ Tưởng Tĩnh Thi cũng sẽ suy nghĩ nhiều, đặc biệt là đối với Tưởng Tĩnh Thi mà nói, thật sự không tốn bao nhiêu tiền, thế là người trong cuộc lên tiếng:
"Mẹ, việc này ngài không cần để ý, ngài cùng cha cứ đi dạo phố đi, con nói với tỷ ấy."
Lâm Chính Nhiên mở miệng, tránh được rất nhiều lời chối từ, Lâm Tiểu Lệ đành phải trả lời: "Được, Nhiên Nhiên, con quyết định đi, ta và cha con ra ngoài dạo phố đây, có cần mua gì cho hai đứa không?"
Tưởng Tĩnh Thi khoát tay: "Không cần đâu a di, sao có thể để ngài mua đồ cho con."
Lâm Chính Nhiên cũng nói: "Không cần đâu mẹ."
"Ha ha, hai đứa nói chuyện đi, không quấy rầy hai đứa nữa." Lâm Tiểu Lệ cười, lui ra đóng cửa lại.
Lâm Anh Tuấn đã thu dọn đồ đạc đi dạo phố trong phòng khách, cùng người vợ thất nghiệp thả lỏng tâm tình.
Lâm Tiểu Lệ đi đến bên cạnh chồng, liếc nhìn chồng một cái.
Thở dài, dùng ám hiệu nói chuyện: "Đúng là lại thông đồng một đứa nữa, vừa nhìn là biết có ý với Nhiên Nhiên nhà mình rồi."
Lâm Anh Tuấn vừa nhìn thấy là biết sẽ như vậy, nếu không cũng sẽ không mang nhiều quà tặng như vậy, rõ ràng mấy đứa trước đó cũng đều nhắm đến việc làm con dâu Lâm gia:
"Việc này sau này lại tìm Nhiên Nhiên nói, hôm nay chỉ có thể như vậy, hai ta đi dạo phố thôi, hôm nào bà đi phỏng vấn, có cần mua gì để chuẩn bị không?"
"Ừm, có vài cuốn sách cần mua, bởi vì điều kiện phỏng vấn rất nghiêm ngặt, tôi phải học tập cho tốt."
Lâm Anh Tuấn nhìn chằm chằm chai Mao Đài trong tay vợ:
"Nhìn không giống đồ giả, hơn nữa vừa rồi bà có phát hiện không? Có một cô gái đến giao hàng, lần trước đến đưa sách cho Nhiên Nhiên cũng là cô ấy à? Âu phục phẳng phiu, tôi cảm thấy có chút giống là..."
Lâm Tiểu Lệ trợn to hai mắt: "Nhân viên tiêu thụ?!"
Lâm Anh Tuấn uốn nắn: "Cái gì nhân viên tiêu thụ? Thư ký."
"Tôi nói chính là thư ký, ai nói nhân viên tiêu thụ? Ông nghe nhầm rồi."
Lâm Anh Tuấn: "..."
Lâm Tiểu Lệ suy nghĩ rồi nói: "Nói như vậy, cô gái xinh đẹp cùng Nhiên Nhiên vào phòng ngủ kia, trong nhà là người làm ăn?"
Lâm Chính Nhiên nằm trong phòng, bởi vì hắn mới về nhà được hai ngày, còn chưa kịp thu dọn, phụ mẫu lại càng không động vào đồ của Lâm Chính Nhiên, cho nên trong phòng vẫn chất đầy sách vở liên quan đến tim và xuất huyết não.
Tưởng Tĩnh Thi sau khi đi vào, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, lập tức liên tưởng đến em gái mình, Thiến Thiến phòng ngủ cũng như vậy.
Nhưng khi nàng xem bìa của những cuốn sách kia, lại phát hiện tất cả đều là sách y học, không giống với những loại sách thượng vàng hạ cám của em gái:
"Lần này tỷ tỷ đến có chút đường đột, không làm phiền đệ chứ?"
Lâm Chính Nhiên đóng cửa lại, cười nói: "Đương nhiên là không, lần này tỷ đến là có chuyện gì? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tưởng Tĩnh Thi lắc đầu:
"Không có, từ sau khi xuất viện, hai ngày nay ta không còn bị mê man hay hoảng hốt gì nữa, hơn nữa bác sĩ riêng của gia đình cũng kiểm tra cho ta mỗi ngày, thân thể rất tốt."
Lâm Chính Nhiên gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Hắn nhìn những cuốn sách chất đầy trong phòng nói: "Tỷ ngồi trên giường đi, những cuốn sách này trong nhà ta còn chưa kịp thu dọn, trên ghế không có chỗ, hai ngày nữa ta sẽ đem chúng cất vào kho."
Tưởng Tĩnh Thi cầm lấy một quyển: "Những cuốn sách này... đều là sách y học? Là đệ xem để nghiên cứu bệnh của tỷ sao?"
Lâm Chính Nhiên không phủ nhận, sự thật rành rành ra đó không thể chối cãi:
"Dù sao bệnh của tỷ tương đối hiếm gặp, thời gian lại gấp, cho nên ta muốn nhanh chóng tìm ra phương pháp, tự nhiên là phải xem qua tất cả các trường hợp trước đó và các nghiên cứu, cũng may là thời gian không phụ người có lòng."
Mắt Tưởng Tĩnh Thi đảo qua tất cả sách vở, nhìn khắp các ngóc ngách trong phòng, một nỗi đau lòng dâng lên từ đáy lòng.
Đây chính là phòng ngủ của hắn, vì bệnh của mình mà bày biện nhiều sách như vậy, cần phải xem bao lâu...
Mặc dù trước đó ở bệnh viện mình có hỏi qua hắn, cũng nghĩ đến hắn một tuần trước nhất định không nghỉ ngơi, nhưng khi tận mắt chứng kiến nhiều đồ vật bày ra trước mắt như vậy, Tưởng Tĩnh Thi vẫn cảm thấy trong lòng thua thiệt rất nhiều.
Loại ân tình này sợ là cả đời cũng trả không hết.
Lâm Chính Nhiên đi lên giường, thấy nàng ngây người: "Ngồi đi."
Tưởng Tĩnh Thi lên tiếng, đặt sách xuống, ôn nhu thâm tình nhìn chằm chằm Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên cũng nhìn nàng.
Hai người đối mặt hồi lâu, vẫn là hắn mỉm cười.
Tưởng Tĩnh Thi lúc này mới hoàn hồn, gương mặt phiếm hồng nói:
"Ta lần này tới là muốn nói với đệ một chuyện, việc đệ chữa khỏi bệnh cho ta, ta đã nói với cha mẹ, bởi vì chuyện này ta cảm thấy không giấu được, cha mẹ ta quá quen thuộc ta, hơn nữa mỗi lần nhắc đến đệ, ta lại luôn thất thần..."
Lâm Chính Nhiên đã sớm đoán trước: "Không sao, lúc xuất viện ta không phải đã nói với tỷ sao, nếu thúc thúc a di có hỏi thì có thể nói với bọn họ."
Tưởng Tĩnh Thi nhớ rõ lời này.
Ngày đó tại bệnh viện, khi chia tay, Lâm Chính Nhiên có dặn dò mình một vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Tưởng Tĩnh Thi cam kết: "Đệ yên tâm, cha mẹ ta sẽ không nói lung tung ra ngoài, hai người họ đều biết rõ việc này có ảnh hưởng lớn đến mức nào, chỉ là sau khi biết rõ là đệ đã cứu ta, cha mẹ ta và gia gia đều muốn mời đệ đến nhà ta làm khách."
Nàng kể cả chuyện ban đầu cha mẹ muốn chủ động tới tìm Lâm Chính Nhiên, nhưng mình không cho phép, cũng nói ra.
Tiền căn hậu quả đều nói cho Lâm Chính Nhiên, không giấu giếm một chút nào.
Lâm Chính Nhiên sau khi nghe xong, nghĩ đến chuyện du lịch:
"Trong khoảng thời gian này ta có chút việc, cần phải đi xa, đợi ta trở lại ta sẽ đi bái phỏng thúc thúc a di, đại khái khoảng mười ngày, thời gian chính xác ta sẽ liên lạc với tỷ sau khi trở về."
Tưởng Tĩnh Thi gật đầu mỉm cười: "Được! Dù sao cứ theo thời gian của đệ là tốt rồi, không cần vì gặp cha mẹ ta mà làm xáo trộn kế hoạch của đệ, bất quá đi xa là..."
"Đã sớm hứa với người khác rồi, là cùng Hà Tình, Lỵ Lỵ ra ngoài."
Lâm Chính Nhiên trong quan hệ nam nữ mười phần thành thật, ngoại trừ có đôi khi sẽ giấu diếm hành tung của một con hồ ly nào đó, dù sao con hồ ly kia đã từng nói đừng nói cho người khác biết.
Thời điểm khác, Lâm Chính Nhiên hoàn toàn không có ý định giấu giếm, bởi vì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết.
Quang minh chính đại đa tình dù sao cũng tốt hơn lừa gạt.
Bất quá Tưởng Tĩnh Thi sau khi nghe, trong lòng vẫn có chút ghen tị, nhưng sự thành thật của đối phương lại khiến nàng cảm thấy không giống như là vụng trộm.
"Ừm, thì ra là thế..."
Quan hệ của Lâm Chính Nhiên với Hà Tình và Giang Tuyết Lỵ...
Tưởng Tĩnh Thi mơ hồ đoán được một chút, dù sao những năm nay Lâm Chính Nhiên ở chung với hai người họ, nàng đều thấy, không giống quan hệ bạn bè bình thường, đương nhiên, nàng cũng chưa từng cho người điều tra qua.
Cửa đột nhiên bị gõ, là giọng Lâm Tiểu Lệ, ngoài cửa cười ha hả: "Nhiên Nhiên à? Mẹ cắt chút hoa quả cho hai đứa nhé? Có thể vào đưa cho các con không?"
Lâm Chính Nhiên lên tiếng: "Mẹ cứ vào đi ạ."
Lâm Tiểu Lệ đẩy cửa ra, nhìn thấy hai người trong phòng, Tưởng Tĩnh Thi vội vàng đứng dậy chào hỏi: "A di, làm phiền ngài, để con ạ."
Nàng muốn nhận lấy mâm hoa quả trong tay Lâm Tiểu Lệ.
Kết quả Lâm Tiểu Lệ cười ha hả nói: "Không cần khách khí, không cần khách khí, cái kia... Tưởng... Emmmm..."
Lâm Chính Nhiên bổ sung: "Tĩnh Thi, Tưởng Tĩnh Thi."
Tưởng Tĩnh Thi nghe được xưng hô này, lại nhìn Lâm Chính Nhiên, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Lâm Tiểu Lệ là người từng trải, đặc biệt là trong nhà đã từng có không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp đến, cho nên đối phương có phải là thích con trai mình hay không, nàng liếc mắt là có thể nhận ra.
Giờ phút này nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thi đỏ mặt, Lâm Tiểu Lệ trong lòng thầm thở dài.
Quả nhiên... không phải là bạn bè bình thường.
Lâm Tiểu Lệ đặt mâm hoa quả lên bàn: "Tiểu Thi à, ta và thúc thúc con có chút việc cần ra ngoài, giữa trưa chắc không về, hai đứa cứ ở trong nhà chơi đi, còn có những món quà ở cửa kia, nhiều quá, mà lại quá quý giá."
Tưởng Tĩnh Thi nghiêm túc lắng nghe.
Lâm Tiểu Lệ cười ha hả, sửa lại:
"Ta và thúc thúc con rất hoan nghênh con đến nhà chơi, không có ý gì khác, chỉ là quá nhiều, hơn nữa trong đó có những thứ quá quý giá, cái này cần bao nhiêu tiền? Chúng ta giữ lại một hai rương, còn lại con cầm về đi, không phải a di và thúc thúc con thật sự không thể nhận."
Tưởng Tĩnh Thi giải thích: "Không quý giá đâu a di, đây là lần đầu tiên con đến nhà bái phỏng, hiếu kính thúc thúc a di, cũng không tốn bao nhiêu tiền, ngài cứ nhận lấy ạ."
"Có thể..."
Lâm Chính Nhiên cũng biết Tưởng Tĩnh Thi mang đồ đến thật sự là quá nhiều, phụ mẫu chưa từng nhận nhiều lễ vật như vậy?
Nhưng là đều đã đưa đến cửa nhà, bảo mang về sợ Tưởng Tĩnh Thi cũng sẽ suy nghĩ nhiều, đặc biệt là đối với Tưởng Tĩnh Thi mà nói, thật sự không tốn bao nhiêu tiền, thế là người trong cuộc lên tiếng:
"Mẹ, việc này ngài không cần để ý, ngài cùng cha cứ đi dạo phố đi, con nói với tỷ ấy."
Lâm Chính Nhiên mở miệng, tránh được rất nhiều lời chối từ, Lâm Tiểu Lệ đành phải trả lời: "Được, Nhiên Nhiên, con quyết định đi, ta và cha con ra ngoài dạo phố đây, có cần mua gì cho hai đứa không?"
Tưởng Tĩnh Thi khoát tay: "Không cần đâu a di, sao có thể để ngài mua đồ cho con."
Lâm Chính Nhiên cũng nói: "Không cần đâu mẹ."
"Ha ha, hai đứa nói chuyện đi, không quấy rầy hai đứa nữa." Lâm Tiểu Lệ cười, lui ra đóng cửa lại.
Lâm Anh Tuấn đã thu dọn đồ đạc đi dạo phố trong phòng khách, cùng người vợ thất nghiệp thả lỏng tâm tình.
Lâm Tiểu Lệ đi đến bên cạnh chồng, liếc nhìn chồng một cái.
Thở dài, dùng ám hiệu nói chuyện: "Đúng là lại thông đồng một đứa nữa, vừa nhìn là biết có ý với Nhiên Nhiên nhà mình rồi."
Lâm Anh Tuấn vừa nhìn thấy là biết sẽ như vậy, nếu không cũng sẽ không mang nhiều quà tặng như vậy, rõ ràng mấy đứa trước đó cũng đều nhắm đến việc làm con dâu Lâm gia:
"Việc này sau này lại tìm Nhiên Nhiên nói, hôm nay chỉ có thể như vậy, hai ta đi dạo phố thôi, hôm nào bà đi phỏng vấn, có cần mua gì để chuẩn bị không?"
"Ừm, có vài cuốn sách cần mua, bởi vì điều kiện phỏng vấn rất nghiêm ngặt, tôi phải học tập cho tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận