Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 147: Trước khi ngủ chuẩn bị (length: 16261)
Một buổi chiều không biết đã làm những gì, mọi việc thoáng cái đã trôi qua, trời cũng dần tối.
Buổi chiều, Hàn Văn Văn còn cố ý đi tắm rửa.
Khi ra ngoài, cả phòng thơm nức, toàn bộ căn phòng đều ngập tràn mùi thơm hồ ly đặc trưng của nàng.
Đến giờ ăn tối, Lâm Chính Nhiên gọi điện thoại hỏi thăm cha mẹ.
Hỏi xem ở nhà Chu có chuyện gì không.
Điện thoại ở nhà chủ yếu là mẹ Lâm Tiểu Lệ nghe máy: "Alo, Nhiên Nhiên đó hả? Nhà mình không có gì nha, Nhiên Nhiên ở trường thế nào? Có nhớ ba mẹ không?"
Tuần này Lâm Chính Nhiên tuy đã về trấn nhỏ, nhưng thực ra hắn nói với cha mẹ là ở ký túc xá, chứ không dám nói là ngủ lại cùng Hàn Văn Văn.
Cha mẹ chắc chắn không đồng ý, sợ có chuyện gì xảy ra.
Lâm Chính Nhiên: "Ở trường vẫn vậy, không có chuyện gì là tốt rồi, còn về chuyện nhớ nhung, thì cũng có, con cũng nhớ mọi người."
Những lời này hắn nói ra rất tự nhiên, khiến Lâm Tiểu Lệ có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ con trai mình tính cách thật khác biệt, người khác ngại ngùng không dám nói, hắn lại có thể nói một cách dứt khoát:
"Mẹ cũng nhớ con, mà từ khi Nhiên Nhiên học cấp ba, cũng toàn nửa tháng mới về nhà một lần."
"Học cấp ba ai mà chẳng vậy, với lại dạo này nhiều việc, ở trường học cũng tiện hơn, không có việc gì con sẽ về mà."
Hắn liếc nhìn Hàn Văn Văn đang tựa trên vai mình, con hồ ly này ăn cơm cũng không yên, cứ dính lấy hắn.
Lâm Tiểu Lệ: "Thế cuối tuần Nhiên Nhiên có về không? Cuối tuần nhà mình có khách đó."
"Ừm, cuối tuần chắc chắn về, mà khách? Khách gì vậy mẹ?"
Đầu dây bên kia, Lâm Tiểu Lệ và chồng nhìn nhau cười, nghĩ bụng khách gì nữa, chẳng phải là người được hứa hôn từ nhỏ đấy sao...
Lâm Tiểu Lệ ngại ngùng xua tay: "Không có gì, không có gì, đến lúc đó Nhiên Nhiên sẽ biết thôi, con có muốn nói chuyện với ba không?"
"Dạ, cũng được ạ, con còn chưa nghe thấy tiếng ba nữa."
Lâm Anh Tuấn hắng giọng: "Ba vẫn nghe mà."
Vừa dứt lời, Lâm Tiểu Lệ bỗng cười nói: "Ba con đang bận việc trong công ty rồi."
Nói thêm vài câu, Lâm Tiểu Lệ nói: "Vậy không có gì nữa thì cúp máy đây, con lo ăn đi Nhiên Nhiên."
Lâm Chính Nhiên đáp "Vâng" một tiếng: "Con chào ba mẹ ạ."
Cúp điện thoại xong, Lâm Chính Nhiên ăn thêm mấy miếng rồi đứng dậy đi rửa tay, vừa làm vừa hỏi: "À phải rồi Văn Văn, chăn của ta ngươi mua chưa?"
"Đương nhiên mua rồi nha." Nàng vừa trả lời vừa chạy đến trước Lâm Chính Nhiên rửa tay, rồi lập tức tìm một chiếc rương lớn dưới gầm giường.
Từ trong đó ôm ra một chiếc chăn bông rất mới.
"Ta-da!"
Chiếc chăn màu lam nhạt không hoa văn, chất liệu trông rất tốt, chắc chắn Hàn Văn Văn đã tốn không ít tiền mua.
Tiểu hồ ly cẩn thận trải chăn lên giường.
Làm xong, nàng có chút nghi hoặc: "Lúc ở cửa hàng ta thấy nó rất sang trọng, sao để trong phòng trọ này trông bình thường vậy."
Lâm Chính Nhiên rửa tay xong ra, nhìn rõ ràng là giường đơn mà lại để đến hai chiếc chăn.
Hắn nhận xét: "Chắc do không gian đấy, phòng trọ của ngươi vốn là phòng đơn, thêm đồ đạc bày lung tung, nên nhìn hơi chật chội."
Lâm Chính Nhiên quan sát thấy chiếc giường đơn của tiểu hồ ly to hơn giường đơn trong phòng ở nhà hắn.
Thậm chí, nhìn qua có cảm giác giống giường đôi loại nhỏ.
"Không trải thì phí cái giường đơn to của ngươi, gần bằng giường đôi rồi, không thì hai đứa mình ngủ sao đủ, mà chăn này bao nhiêu tiền? Chắc không rẻ nhỉ?"
Hàn Văn Văn che miệng thì thầm vào tai Lâm Chính Nhiên giá tiền.
Lâm Chính Nhiên cảm thán: "Ngươi thật là bỏ vốn lớn, chăn của ngươi còn không đắt như thế?"
"Thế có giống nhau sao? Văn Văn mua đồ cho anh Chính Nhiên, đương nhiên phải chọn đồ tốt nhất rồi, mà chăn có phải cái gì đâu, anh Chính Nhiên dùng thì Văn Văn cũng dùng được mà." Trong lời nói có ý tứ.
Hàn Văn Văn kéo tay Lâm Chính Nhiên, giọng nói đầy quyến rũ: "Vậy mình đi ngủ nhé? Chăn đều trải xong cả rồi."
"Bây giờ?" Lâm Chính Nhiên cầm điện thoại xem: "Bây giờ mới có sáu giờ rưỡi."
Hàn Văn Văn có suy tính của mình, mắt hồ ly liếc nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn nhìn Lâm Chính Nhiên:
"Dù sao tối nay cũng không có việc gì làm, ban ngày về nhà sớm như vậy, việc cần làm cũng xong cả rồi, cùng nhau ngâm chân rồi đi ngủ, chẳng phải thích hơn sao, anh thấy có đúng không anh Chính Nhiên?"
Lâm Chính Nhiên không biết nàng đang nghĩ gì, sớm đi nghỉ ngơi cũng tốt.
Hàn Văn Văn hớn hở đi lấy chậu ngâm chân: "Em đi lấy nước ngâm chân, anh Chính Nhiên cứ ngồi trên giường chờ là được!"
Lâm Chính Nhiên: "Vậy tranh thủ lúc đó ta đi đánh răng trước."
Ai ngờ Hàn Văn Văn không cho: "Không cần, không cần! Anh Chính Nhiên đừng đánh răng, để em đánh cho anh! Anh chờ em một lát."
Lâm Chính Nhiên nghi hoặc, nhớ đến những chuyện đã nói hồi chiều trên giường.
"Em nghiêm túc đấy hả Văn Văn? Đánh răng em làm sao mà đánh cho anh được?"
Hàn Văn Văn đặt chậu ngâm chân xuống đất, đổ đầy nước nóng trước, để một lát cho nguội: "Đương nhiên là nghiêm túc rồi, mà đánh răng thì sao em lại không đánh cho anh được? Em học rồi được không?"
"Học rồi?"
"Em cố ý lên mạng học đấy, anh Chính Nhiên cứ thử là biết thôi."
Hàn Văn Văn đi đến cạnh Lâm Chính Nhiên, từ trong tủ lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng mới, sau đó lại cầm cả bàn chải của mình lên.
Cô giơ hai chiếc trước mặt Lâm Chính Nhiên, một lam một hồng: "Anh Chính Nhiên muốn dùng cái nào, bên trái cái lam là mới, còn bên phải cái hồng là của em."
Lâm Chính Nhiên bất ngờ vì hai chiếc bàn chải đánh răng này, trừ khác màu, thì hình dáng lại y hệt nhau.
Con gái quả thật là loài sinh vật kỳ lạ.
Bàn chải của con trai dùng một thời gian là sẽ bị tưa lông.
"Cái bên trái, cái mới."
Hàn Văn Văn bĩu môi, nhưng cũng đoán được anh Chính Nhiên sẽ không dùng chung cái với mình, mà thôi…cũng không khác gì nhau.
Cô ra vẻ thất vọng một tiếng "Vâng", rồi lấy kem đánh răng bóp lên trên.
Thấm chút nước để lúc đánh răng không bị quá khô.
"A~ Anh Chính Nhiên cứ nhe răng ra, em sẽ đánh bên ngoài trước rồi mới há miệng nhé."
Cảm giác giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Nhưng Lâm Chính Nhiên vẫn rất chiều cô, nhe răng, Hàn Văn Văn nhịn không được bật cười: "Anh Chính Nhiên như thế này đáng yêu quá à ~"
Nàng tỉ mỉ đánh răng bên ngoài cho Lâm Chính Nhiên.
Đánh xong mặt ngoài, nàng lại bắt đầu bảo Lâm Chính Nhiên há miệng để đánh bên trong.
Vừa đánh, Hàn Văn Văn vừa tò mò hỏi: "Răng anh Chính Nhiên tốt thế cơ à? Không có răng sâu, còn đều tăm tắp, anh Chính Nhiên hay đi lấy cao răng à?"
"Ta có rảnh vậy đâu?"
"Vậy anh Chính Nhiên có hay bị đau răng không?"
"Không có."
Hàn Văn Văn làm miệng Lâm Chính Nhiên đầy bọt kem đánh răng: "Em hơi ghen tị đó, dạo này em ăn nhiều đồ ngọt quá nên hay bị đau răng, cũng may siêng đánh răng chứ không chắc có sâu răng rồi."
Sâu răng… Lâm Chính Nhiên không hiểu sao lại liên tưởng đến chuyện ngón tay Tưởng Tĩnh bị bỏng lần trước, mặc dù có khả năng vạn vật tinh thông, giúp Lâm Chính Nhiên học gì cũng nhanh, nhưng riêng mảng y thuật thì cần công cụ và dược liệu mới được, sau này có chuyện khẩn cấp thì đúng là không hay.
Về mảng này, đôi lúc Lâm Chính Nhiên cũng muốn nghiên cứu kỹ một chút xem có năng lực nào có thể giúp lĩnh vực này trở nên nhanh hơn không.
Đánh răng xong, Hàn Văn Văn đưa cho Lâm Chính Nhiên cốc nước: "Xong rồi, súc miệng đi, nhổ hết đồ bẩn ra."
Chăm sóc hết sức cẩn thận.
Đánh răng xong, Hàn Văn Văn ngó trái ngó phải, nhìn hàm răng trắng tinh mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hàn Văn Văn còn cố ý bắt Lâm Chính Nhiên soi gương.
Cô đứng bên cạnh, hỏi: "Văn Văn đánh kỹ không? Em đã nói rồi, em sinh ra là để chăm sóc anh Chính Nhiên mà, dù chuyện khác không được, chứ chuyện này đến Tiểu Tình Tình chắc cũng không bằng em đâu."
Điểm này Lâm Chính Nhiên thực sự không có cách nào phản bác, vì chỉ qua những cái xoa bóp hàng ngày, cộng thêm một vài việc nhỏ nhặt thân mật, là có thể cảm nhận được Hàn Văn Văn thực sự chăm sóc người tốt hơn Hà Tình rất nhiều.
Hàn Văn Văn vui vẻ cười híp mắt, cái đuôi hồ ly ẩn hiện, như muốn nói: "Nhanh khen em đi, nhanh khen em đi ~" Lâm Chính Nhiên cũng chiều theo khen một câu: "Đúng là lợi hại."
Rồi xoa đầu nàng.
Tiểu hồ ly cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều thỏa mãn: "Vậy mình đi ngâm chân đi anh Chính Nhiên, em cũng đi đánh răng đây."
"Ừm."
Đợi đến khi Lâm Chính Nhiên ngồi lại xuống giường, Hàn Văn Văn nhanh chóng quay người, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn chải đánh răng "hàng nhái" Lâm Chính Nhiên vừa dùng.
Nàng cẩn thận nặn một chút kem đánh răng lên.
Rồi mặt đỏ ửng, đưa bàn chải đánh răng lên miệng đánh răng.
Thực ra, bàn chải đánh răng sau khi rửa sạch và bàn chải đánh răng mới không hề khác gì nhau, nhưng Hàn Văn Văn nghĩ đến đây là đồ vật Lâm Chính Nhiên đã dùng qua.
Nhịp tim liền không tự giác tăng nhanh, nhất là cái cảm giác vụng trộm dùng đồ của Chính Nhiên ca ca này, khiến nhịp tim vốn đã nhanh lại càng đập mạnh hơn.
Kết quả là nàng không thấy, Lâm Chính Nhiên vốn đã đi ngâm chân đột nhiên quay lại phòng vệ sinh.
Hàn Văn Văn hoảng hốt vội vàng lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, đặt trước người che chắn.
Trong miệng đầy bọt kem đánh răng hỏi: "Sao thế? Sao lại quay lại rồi?"
"Khăn lau chân ở đâu?"
"A, ở kia, lát nữa ta lấy cho." Nàng liếc nhìn sang một bên.
Lâm Chính Nhiên cầm khăn mặt định quay đi, kết quả ánh mắt vô tình lướt qua liền phát hiện rõ ràng Hàn Văn Văn đang đánh răng, thế nhưng chiếc bàn chải đánh răng màu hồng của nàng lại đang yên vị trong cốc, phía trên sạch sẽ tinh tươm.
Hàn Văn Văn chột dạ nhìn bóng mình trong gương, không dám nói gì với Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên giơ tay lên gõ vào đầu Hàn Văn Văn một cái, lúc này mới rời đi.
"Ngươi cũng không thấy bẩn à?"
Tiểu hồ ly bị đánh liền rụt cổ lại, cãi lại lẩm bẩm: "Bẩn cái gì mà bẩn, Văn Văn nghe không hiểu ~"
Lâm Chính Nhiên cũng kệ nàng.
Đợi đến khi Lâm Chính Nhiên rời đi, Hàn Văn Văn mới vụng trộm quay lại quan sát, rồi tiếp tục đánh răng.
Trong lòng nghĩ, cái này có gì mà bẩn chứ? Chẳng phải chỉ là bàn chải đánh răng đã dùng qua miệng thôi sao? Văn Văn còn hận không thể cùng Chính Nhiên ca ca kia... kia cái gì đây.
Sau khi đánh răng xong, tiểu hồ ly liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lâm Chính Nhiên, nhảy lên giường: "Ta không tắm đâu, chiều ta vừa tắm rồi."
"Ừ."
Hàn Văn Văn dẹp hết mấy thứ lộn xộn trên giường xuống dưới đất, vừa thu dọn lại chỗ đệm giường thì khựng lại.
Nhìn Lâm Chính Nhiên đang ngồi bên giường ngâm chân chơi điện thoại, nàng từ phía sau chậm rãi ôm cổ Lâm Chính Nhiên.
Đầu nhỏ tựa lên vai Lâm Chính Nhiên, cả người cũng áp sát vào lưng Lâm Chính Nhiên.
Cảm giác mềm mại xuất hiện ở sau lưng:
"Chính Nhiên ca ca bây giờ đang nghĩ gì thế?" Nàng cố ý hỏi.
"Không có gì, đang nghĩ về chuyện của Lỵ Lỵ cuối tuần, cuối tuần cô ấy xếp hạng..."
Hàn Văn Văn dùng tay che miệng Lâm Chính Nhiên, không vui nói: "Gì thế! Không đúng rồi, không khí tốt thế này sao Chính Nhiên ca ca lại nghĩ mấy chuyện đó, ngươi phải nghĩ chuyện đêm nay chứ... chuyện đêm nay mới đúng."
Lâm Chính Nhiên liếc mắt nhìn Hàn Văn Văn, bị bịt miệng nói chuyện ú ớ, cũng bởi vì biết rõ tâm tư nhỏ của nàng nên cố ý trêu nàng: "Đêm nay thì có chuyện gì? Chẳng phải là sắp đi ngủ rồi sao?"
Tiểu hồ ly tức giận, nhưng lại không biết làm thế nào cho rõ ràng: "Thì nói là như vậy, nhưng mà..."
Nàng cắn môi mang theo vẻ xấu hổ nhìn sang với ý tứ đặc biệt.
Lâm Chính Nhiên cười đẩy tay nàng ra: "Được rồi, em về ổ chăn của mình nằm đi, anh rửa chân xong cũng đi nằm."
"Sao bây giờ đã nằm xuống được? Ta còn phải đi đổ nước rửa chân cho Chính Nhiên ca ca đây, a đúng, ta còn phải rửa chân cho Chính Nhiên ca ca nữa."
Lâm Chính Nhiên cảm thấy cô nàng này thật sự hơi quá: "Lần này không cần đâu, anh tự làm được."
Ai ngờ Hàn Văn Văn lại thật sự không khách sáo, thậm chí không hề có ý định từ chối, liền xuống giường quỳ gối trên chăn.
Đưa tay vào chậu rửa chân, đôi mắt quyến rũ mê người còn không phục: "Chẳng phải đều nói mấy chuyện này để Văn Văn làm sao? Không cần là có ý gì?"
Ý nghĩ của Hàn Văn Văn và Lâm Chính Nhiên thật sự không giống nhau, Lâm Chính Nhiên cảm thấy không cần thiết, dù sao đây chỉ là việc nhỏ trong tầm tay.
Nhưng với Hàn Văn Văn, thứ nhất là nàng thực sự muốn làm, thậm chí cảm thấy những việc này rất thân mật, cam tâm tình nguyện muốn làm.
Thứ hai là chuyện này nếu nàng không làm, nàng dám chắc rằng, sau này nhất định sẽ bị người khác giành mất.
Mà việc rửa chân không giống như những việc khác, bởi vì thời gian rửa chân đều là vào buổi tối, mà hôm nay Hàn Văn Văn đã tắm rồi.
Không thì việc rửa chân sẽ biến thành ngâm chân, ngâm chân thì sẽ hai người ngồi cùng nhau thậm chí ôm nhau ngâm chân.
Nếu chuyện như vậy bị cô gái khác cướp mất.
Hàn Văn Văn thậm chí có thể tưởng tượng đến sau này nếu mọi người quan hệ đến một mức độ nào đó, ai là người ngâm chân cho Chính Nhiên ca ca, thì Chính Nhiên ca ca đại khái sẽ ở trong phòng người đó một đêm không ra.
"Chính Nhiên ca ca không hiểu gì cả." Bỗng nhiên Hàn Văn Văn phun ra một câu như vậy: "Dù sao cũng nói là để ta làm, không chính xác chính là Chính Nhiên ca ca lén tắm sao."
Từ giây phút này trở đi, Lâm Chính Nhiên đã mất đi quyền tự chủ đối với chuyện rửa chân.
Bất quá, cuối cùng thì nước rửa chân vẫn do Lâm Chính Nhiên đi đổ, vì hôm nay Hàn Văn Văn làm việc thật sự hơi nhiều.
Lâm Chính Nhiên xoa đầu nàng: "Lần sau em lại đi đổ nước nhé, lần này anh làm, em rửa tay rồi lên giường đi."
Hàn Văn Văn vừa nghe đến chữ "giường" liền không cãi lại, ngoan ngoãn như gà mổ thóc gật đầu.
"Vậy ta lên giường chờ Chính Nhiên ca ca."
Đêm càng về khuya, ngoài cửa sổ sao trời lấp lánh.
Tuy rằng vì thời gian còn sớm nên vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy đứa trẻ con hoặc người lớn bên ngoài khu dân cư.
Nhưng trong phòng, không khí vẫn yên tĩnh.
Lâm Chính Nhiên và Hàn Văn Văn mỗi người nằm vào chăn của mình, người trước thì nhìn lên trần nhà thở dài thoải mái.
Còn Hàn Văn Văn thì nằm nghiêng trên giường nhìn Lâm Chính Nhiên, trong lòng hoàn toàn không có chút thả lỏng, chỉ có sự căng thẳng.
Thế là giọng nói trở nên ngọt ngào: "Ta tắt đèn nhé?"
"Vậy điện thoại cũng không chơi nữa à?" Anh hỏi.
Hàn Văn Văn cắn môi chậm rãi lắc đầu: "Chơi điện thoại làm gì với Chính Nhiên ca ca chứ? Thật lãng phí thời gian."
Nàng dùng điều khiển từ xa tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.
Cùng lúc đó, mấy cái tâm tư nhỏ của con hồ ly tinh nào đó bắt đầu rục rịch, không hề có ý định ngủ ngoan chút nào...
Buổi chiều, Hàn Văn Văn còn cố ý đi tắm rửa.
Khi ra ngoài, cả phòng thơm nức, toàn bộ căn phòng đều ngập tràn mùi thơm hồ ly đặc trưng của nàng.
Đến giờ ăn tối, Lâm Chính Nhiên gọi điện thoại hỏi thăm cha mẹ.
Hỏi xem ở nhà Chu có chuyện gì không.
Điện thoại ở nhà chủ yếu là mẹ Lâm Tiểu Lệ nghe máy: "Alo, Nhiên Nhiên đó hả? Nhà mình không có gì nha, Nhiên Nhiên ở trường thế nào? Có nhớ ba mẹ không?"
Tuần này Lâm Chính Nhiên tuy đã về trấn nhỏ, nhưng thực ra hắn nói với cha mẹ là ở ký túc xá, chứ không dám nói là ngủ lại cùng Hàn Văn Văn.
Cha mẹ chắc chắn không đồng ý, sợ có chuyện gì xảy ra.
Lâm Chính Nhiên: "Ở trường vẫn vậy, không có chuyện gì là tốt rồi, còn về chuyện nhớ nhung, thì cũng có, con cũng nhớ mọi người."
Những lời này hắn nói ra rất tự nhiên, khiến Lâm Tiểu Lệ có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ con trai mình tính cách thật khác biệt, người khác ngại ngùng không dám nói, hắn lại có thể nói một cách dứt khoát:
"Mẹ cũng nhớ con, mà từ khi Nhiên Nhiên học cấp ba, cũng toàn nửa tháng mới về nhà một lần."
"Học cấp ba ai mà chẳng vậy, với lại dạo này nhiều việc, ở trường học cũng tiện hơn, không có việc gì con sẽ về mà."
Hắn liếc nhìn Hàn Văn Văn đang tựa trên vai mình, con hồ ly này ăn cơm cũng không yên, cứ dính lấy hắn.
Lâm Tiểu Lệ: "Thế cuối tuần Nhiên Nhiên có về không? Cuối tuần nhà mình có khách đó."
"Ừm, cuối tuần chắc chắn về, mà khách? Khách gì vậy mẹ?"
Đầu dây bên kia, Lâm Tiểu Lệ và chồng nhìn nhau cười, nghĩ bụng khách gì nữa, chẳng phải là người được hứa hôn từ nhỏ đấy sao...
Lâm Tiểu Lệ ngại ngùng xua tay: "Không có gì, không có gì, đến lúc đó Nhiên Nhiên sẽ biết thôi, con có muốn nói chuyện với ba không?"
"Dạ, cũng được ạ, con còn chưa nghe thấy tiếng ba nữa."
Lâm Anh Tuấn hắng giọng: "Ba vẫn nghe mà."
Vừa dứt lời, Lâm Tiểu Lệ bỗng cười nói: "Ba con đang bận việc trong công ty rồi."
Nói thêm vài câu, Lâm Tiểu Lệ nói: "Vậy không có gì nữa thì cúp máy đây, con lo ăn đi Nhiên Nhiên."
Lâm Chính Nhiên đáp "Vâng" một tiếng: "Con chào ba mẹ ạ."
Cúp điện thoại xong, Lâm Chính Nhiên ăn thêm mấy miếng rồi đứng dậy đi rửa tay, vừa làm vừa hỏi: "À phải rồi Văn Văn, chăn của ta ngươi mua chưa?"
"Đương nhiên mua rồi nha." Nàng vừa trả lời vừa chạy đến trước Lâm Chính Nhiên rửa tay, rồi lập tức tìm một chiếc rương lớn dưới gầm giường.
Từ trong đó ôm ra một chiếc chăn bông rất mới.
"Ta-da!"
Chiếc chăn màu lam nhạt không hoa văn, chất liệu trông rất tốt, chắc chắn Hàn Văn Văn đã tốn không ít tiền mua.
Tiểu hồ ly cẩn thận trải chăn lên giường.
Làm xong, nàng có chút nghi hoặc: "Lúc ở cửa hàng ta thấy nó rất sang trọng, sao để trong phòng trọ này trông bình thường vậy."
Lâm Chính Nhiên rửa tay xong ra, nhìn rõ ràng là giường đơn mà lại để đến hai chiếc chăn.
Hắn nhận xét: "Chắc do không gian đấy, phòng trọ của ngươi vốn là phòng đơn, thêm đồ đạc bày lung tung, nên nhìn hơi chật chội."
Lâm Chính Nhiên quan sát thấy chiếc giường đơn của tiểu hồ ly to hơn giường đơn trong phòng ở nhà hắn.
Thậm chí, nhìn qua có cảm giác giống giường đôi loại nhỏ.
"Không trải thì phí cái giường đơn to của ngươi, gần bằng giường đôi rồi, không thì hai đứa mình ngủ sao đủ, mà chăn này bao nhiêu tiền? Chắc không rẻ nhỉ?"
Hàn Văn Văn che miệng thì thầm vào tai Lâm Chính Nhiên giá tiền.
Lâm Chính Nhiên cảm thán: "Ngươi thật là bỏ vốn lớn, chăn của ngươi còn không đắt như thế?"
"Thế có giống nhau sao? Văn Văn mua đồ cho anh Chính Nhiên, đương nhiên phải chọn đồ tốt nhất rồi, mà chăn có phải cái gì đâu, anh Chính Nhiên dùng thì Văn Văn cũng dùng được mà." Trong lời nói có ý tứ.
Hàn Văn Văn kéo tay Lâm Chính Nhiên, giọng nói đầy quyến rũ: "Vậy mình đi ngủ nhé? Chăn đều trải xong cả rồi."
"Bây giờ?" Lâm Chính Nhiên cầm điện thoại xem: "Bây giờ mới có sáu giờ rưỡi."
Hàn Văn Văn có suy tính của mình, mắt hồ ly liếc nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn nhìn Lâm Chính Nhiên:
"Dù sao tối nay cũng không có việc gì làm, ban ngày về nhà sớm như vậy, việc cần làm cũng xong cả rồi, cùng nhau ngâm chân rồi đi ngủ, chẳng phải thích hơn sao, anh thấy có đúng không anh Chính Nhiên?"
Lâm Chính Nhiên không biết nàng đang nghĩ gì, sớm đi nghỉ ngơi cũng tốt.
Hàn Văn Văn hớn hở đi lấy chậu ngâm chân: "Em đi lấy nước ngâm chân, anh Chính Nhiên cứ ngồi trên giường chờ là được!"
Lâm Chính Nhiên: "Vậy tranh thủ lúc đó ta đi đánh răng trước."
Ai ngờ Hàn Văn Văn không cho: "Không cần, không cần! Anh Chính Nhiên đừng đánh răng, để em đánh cho anh! Anh chờ em một lát."
Lâm Chính Nhiên nghi hoặc, nhớ đến những chuyện đã nói hồi chiều trên giường.
"Em nghiêm túc đấy hả Văn Văn? Đánh răng em làm sao mà đánh cho anh được?"
Hàn Văn Văn đặt chậu ngâm chân xuống đất, đổ đầy nước nóng trước, để một lát cho nguội: "Đương nhiên là nghiêm túc rồi, mà đánh răng thì sao em lại không đánh cho anh được? Em học rồi được không?"
"Học rồi?"
"Em cố ý lên mạng học đấy, anh Chính Nhiên cứ thử là biết thôi."
Hàn Văn Văn đi đến cạnh Lâm Chính Nhiên, từ trong tủ lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng mới, sau đó lại cầm cả bàn chải của mình lên.
Cô giơ hai chiếc trước mặt Lâm Chính Nhiên, một lam một hồng: "Anh Chính Nhiên muốn dùng cái nào, bên trái cái lam là mới, còn bên phải cái hồng là của em."
Lâm Chính Nhiên bất ngờ vì hai chiếc bàn chải đánh răng này, trừ khác màu, thì hình dáng lại y hệt nhau.
Con gái quả thật là loài sinh vật kỳ lạ.
Bàn chải của con trai dùng một thời gian là sẽ bị tưa lông.
"Cái bên trái, cái mới."
Hàn Văn Văn bĩu môi, nhưng cũng đoán được anh Chính Nhiên sẽ không dùng chung cái với mình, mà thôi…cũng không khác gì nhau.
Cô ra vẻ thất vọng một tiếng "Vâng", rồi lấy kem đánh răng bóp lên trên.
Thấm chút nước để lúc đánh răng không bị quá khô.
"A~ Anh Chính Nhiên cứ nhe răng ra, em sẽ đánh bên ngoài trước rồi mới há miệng nhé."
Cảm giác giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Nhưng Lâm Chính Nhiên vẫn rất chiều cô, nhe răng, Hàn Văn Văn nhịn không được bật cười: "Anh Chính Nhiên như thế này đáng yêu quá à ~"
Nàng tỉ mỉ đánh răng bên ngoài cho Lâm Chính Nhiên.
Đánh xong mặt ngoài, nàng lại bắt đầu bảo Lâm Chính Nhiên há miệng để đánh bên trong.
Vừa đánh, Hàn Văn Văn vừa tò mò hỏi: "Răng anh Chính Nhiên tốt thế cơ à? Không có răng sâu, còn đều tăm tắp, anh Chính Nhiên hay đi lấy cao răng à?"
"Ta có rảnh vậy đâu?"
"Vậy anh Chính Nhiên có hay bị đau răng không?"
"Không có."
Hàn Văn Văn làm miệng Lâm Chính Nhiên đầy bọt kem đánh răng: "Em hơi ghen tị đó, dạo này em ăn nhiều đồ ngọt quá nên hay bị đau răng, cũng may siêng đánh răng chứ không chắc có sâu răng rồi."
Sâu răng… Lâm Chính Nhiên không hiểu sao lại liên tưởng đến chuyện ngón tay Tưởng Tĩnh bị bỏng lần trước, mặc dù có khả năng vạn vật tinh thông, giúp Lâm Chính Nhiên học gì cũng nhanh, nhưng riêng mảng y thuật thì cần công cụ và dược liệu mới được, sau này có chuyện khẩn cấp thì đúng là không hay.
Về mảng này, đôi lúc Lâm Chính Nhiên cũng muốn nghiên cứu kỹ một chút xem có năng lực nào có thể giúp lĩnh vực này trở nên nhanh hơn không.
Đánh răng xong, Hàn Văn Văn đưa cho Lâm Chính Nhiên cốc nước: "Xong rồi, súc miệng đi, nhổ hết đồ bẩn ra."
Chăm sóc hết sức cẩn thận.
Đánh răng xong, Hàn Văn Văn ngó trái ngó phải, nhìn hàm răng trắng tinh mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hàn Văn Văn còn cố ý bắt Lâm Chính Nhiên soi gương.
Cô đứng bên cạnh, hỏi: "Văn Văn đánh kỹ không? Em đã nói rồi, em sinh ra là để chăm sóc anh Chính Nhiên mà, dù chuyện khác không được, chứ chuyện này đến Tiểu Tình Tình chắc cũng không bằng em đâu."
Điểm này Lâm Chính Nhiên thực sự không có cách nào phản bác, vì chỉ qua những cái xoa bóp hàng ngày, cộng thêm một vài việc nhỏ nhặt thân mật, là có thể cảm nhận được Hàn Văn Văn thực sự chăm sóc người tốt hơn Hà Tình rất nhiều.
Hàn Văn Văn vui vẻ cười híp mắt, cái đuôi hồ ly ẩn hiện, như muốn nói: "Nhanh khen em đi, nhanh khen em đi ~" Lâm Chính Nhiên cũng chiều theo khen một câu: "Đúng là lợi hại."
Rồi xoa đầu nàng.
Tiểu hồ ly cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều thỏa mãn: "Vậy mình đi ngâm chân đi anh Chính Nhiên, em cũng đi đánh răng đây."
"Ừm."
Đợi đến khi Lâm Chính Nhiên ngồi lại xuống giường, Hàn Văn Văn nhanh chóng quay người, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn chải đánh răng "hàng nhái" Lâm Chính Nhiên vừa dùng.
Nàng cẩn thận nặn một chút kem đánh răng lên.
Rồi mặt đỏ ửng, đưa bàn chải đánh răng lên miệng đánh răng.
Thực ra, bàn chải đánh răng sau khi rửa sạch và bàn chải đánh răng mới không hề khác gì nhau, nhưng Hàn Văn Văn nghĩ đến đây là đồ vật Lâm Chính Nhiên đã dùng qua.
Nhịp tim liền không tự giác tăng nhanh, nhất là cái cảm giác vụng trộm dùng đồ của Chính Nhiên ca ca này, khiến nhịp tim vốn đã nhanh lại càng đập mạnh hơn.
Kết quả là nàng không thấy, Lâm Chính Nhiên vốn đã đi ngâm chân đột nhiên quay lại phòng vệ sinh.
Hàn Văn Văn hoảng hốt vội vàng lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, đặt trước người che chắn.
Trong miệng đầy bọt kem đánh răng hỏi: "Sao thế? Sao lại quay lại rồi?"
"Khăn lau chân ở đâu?"
"A, ở kia, lát nữa ta lấy cho." Nàng liếc nhìn sang một bên.
Lâm Chính Nhiên cầm khăn mặt định quay đi, kết quả ánh mắt vô tình lướt qua liền phát hiện rõ ràng Hàn Văn Văn đang đánh răng, thế nhưng chiếc bàn chải đánh răng màu hồng của nàng lại đang yên vị trong cốc, phía trên sạch sẽ tinh tươm.
Hàn Văn Văn chột dạ nhìn bóng mình trong gương, không dám nói gì với Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên giơ tay lên gõ vào đầu Hàn Văn Văn một cái, lúc này mới rời đi.
"Ngươi cũng không thấy bẩn à?"
Tiểu hồ ly bị đánh liền rụt cổ lại, cãi lại lẩm bẩm: "Bẩn cái gì mà bẩn, Văn Văn nghe không hiểu ~"
Lâm Chính Nhiên cũng kệ nàng.
Đợi đến khi Lâm Chính Nhiên rời đi, Hàn Văn Văn mới vụng trộm quay lại quan sát, rồi tiếp tục đánh răng.
Trong lòng nghĩ, cái này có gì mà bẩn chứ? Chẳng phải chỉ là bàn chải đánh răng đã dùng qua miệng thôi sao? Văn Văn còn hận không thể cùng Chính Nhiên ca ca kia... kia cái gì đây.
Sau khi đánh răng xong, tiểu hồ ly liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lâm Chính Nhiên, nhảy lên giường: "Ta không tắm đâu, chiều ta vừa tắm rồi."
"Ừ."
Hàn Văn Văn dẹp hết mấy thứ lộn xộn trên giường xuống dưới đất, vừa thu dọn lại chỗ đệm giường thì khựng lại.
Nhìn Lâm Chính Nhiên đang ngồi bên giường ngâm chân chơi điện thoại, nàng từ phía sau chậm rãi ôm cổ Lâm Chính Nhiên.
Đầu nhỏ tựa lên vai Lâm Chính Nhiên, cả người cũng áp sát vào lưng Lâm Chính Nhiên.
Cảm giác mềm mại xuất hiện ở sau lưng:
"Chính Nhiên ca ca bây giờ đang nghĩ gì thế?" Nàng cố ý hỏi.
"Không có gì, đang nghĩ về chuyện của Lỵ Lỵ cuối tuần, cuối tuần cô ấy xếp hạng..."
Hàn Văn Văn dùng tay che miệng Lâm Chính Nhiên, không vui nói: "Gì thế! Không đúng rồi, không khí tốt thế này sao Chính Nhiên ca ca lại nghĩ mấy chuyện đó, ngươi phải nghĩ chuyện đêm nay chứ... chuyện đêm nay mới đúng."
Lâm Chính Nhiên liếc mắt nhìn Hàn Văn Văn, bị bịt miệng nói chuyện ú ớ, cũng bởi vì biết rõ tâm tư nhỏ của nàng nên cố ý trêu nàng: "Đêm nay thì có chuyện gì? Chẳng phải là sắp đi ngủ rồi sao?"
Tiểu hồ ly tức giận, nhưng lại không biết làm thế nào cho rõ ràng: "Thì nói là như vậy, nhưng mà..."
Nàng cắn môi mang theo vẻ xấu hổ nhìn sang với ý tứ đặc biệt.
Lâm Chính Nhiên cười đẩy tay nàng ra: "Được rồi, em về ổ chăn của mình nằm đi, anh rửa chân xong cũng đi nằm."
"Sao bây giờ đã nằm xuống được? Ta còn phải đi đổ nước rửa chân cho Chính Nhiên ca ca đây, a đúng, ta còn phải rửa chân cho Chính Nhiên ca ca nữa."
Lâm Chính Nhiên cảm thấy cô nàng này thật sự hơi quá: "Lần này không cần đâu, anh tự làm được."
Ai ngờ Hàn Văn Văn lại thật sự không khách sáo, thậm chí không hề có ý định từ chối, liền xuống giường quỳ gối trên chăn.
Đưa tay vào chậu rửa chân, đôi mắt quyến rũ mê người còn không phục: "Chẳng phải đều nói mấy chuyện này để Văn Văn làm sao? Không cần là có ý gì?"
Ý nghĩ của Hàn Văn Văn và Lâm Chính Nhiên thật sự không giống nhau, Lâm Chính Nhiên cảm thấy không cần thiết, dù sao đây chỉ là việc nhỏ trong tầm tay.
Nhưng với Hàn Văn Văn, thứ nhất là nàng thực sự muốn làm, thậm chí cảm thấy những việc này rất thân mật, cam tâm tình nguyện muốn làm.
Thứ hai là chuyện này nếu nàng không làm, nàng dám chắc rằng, sau này nhất định sẽ bị người khác giành mất.
Mà việc rửa chân không giống như những việc khác, bởi vì thời gian rửa chân đều là vào buổi tối, mà hôm nay Hàn Văn Văn đã tắm rồi.
Không thì việc rửa chân sẽ biến thành ngâm chân, ngâm chân thì sẽ hai người ngồi cùng nhau thậm chí ôm nhau ngâm chân.
Nếu chuyện như vậy bị cô gái khác cướp mất.
Hàn Văn Văn thậm chí có thể tưởng tượng đến sau này nếu mọi người quan hệ đến một mức độ nào đó, ai là người ngâm chân cho Chính Nhiên ca ca, thì Chính Nhiên ca ca đại khái sẽ ở trong phòng người đó một đêm không ra.
"Chính Nhiên ca ca không hiểu gì cả." Bỗng nhiên Hàn Văn Văn phun ra một câu như vậy: "Dù sao cũng nói là để ta làm, không chính xác chính là Chính Nhiên ca ca lén tắm sao."
Từ giây phút này trở đi, Lâm Chính Nhiên đã mất đi quyền tự chủ đối với chuyện rửa chân.
Bất quá, cuối cùng thì nước rửa chân vẫn do Lâm Chính Nhiên đi đổ, vì hôm nay Hàn Văn Văn làm việc thật sự hơi nhiều.
Lâm Chính Nhiên xoa đầu nàng: "Lần sau em lại đi đổ nước nhé, lần này anh làm, em rửa tay rồi lên giường đi."
Hàn Văn Văn vừa nghe đến chữ "giường" liền không cãi lại, ngoan ngoãn như gà mổ thóc gật đầu.
"Vậy ta lên giường chờ Chính Nhiên ca ca."
Đêm càng về khuya, ngoài cửa sổ sao trời lấp lánh.
Tuy rằng vì thời gian còn sớm nên vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy đứa trẻ con hoặc người lớn bên ngoài khu dân cư.
Nhưng trong phòng, không khí vẫn yên tĩnh.
Lâm Chính Nhiên và Hàn Văn Văn mỗi người nằm vào chăn của mình, người trước thì nhìn lên trần nhà thở dài thoải mái.
Còn Hàn Văn Văn thì nằm nghiêng trên giường nhìn Lâm Chính Nhiên, trong lòng hoàn toàn không có chút thả lỏng, chỉ có sự căng thẳng.
Thế là giọng nói trở nên ngọt ngào: "Ta tắt đèn nhé?"
"Vậy điện thoại cũng không chơi nữa à?" Anh hỏi.
Hàn Văn Văn cắn môi chậm rãi lắc đầu: "Chơi điện thoại làm gì với Chính Nhiên ca ca chứ? Thật lãng phí thời gian."
Nàng dùng điều khiển từ xa tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.
Cùng lúc đó, mấy cái tâm tư nhỏ của con hồ ly tinh nào đó bắt đầu rục rịch, không hề có ý định ngủ ngoan chút nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận