Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 169: Tưởng Thiến (length: 12623)

Chủ nhiệm lớp ăn ngay nói thật: "Bạn học Lâm Chính Nhiên có ý nghĩ của hắn, hắn nói... Hắn nói hắn đối với đại học Stanford không có hứng thú, hắn muốn học đại học ở trong nước."
Tưởng Thiến khẽ nhíu mày, kỳ thật mấy ngày trước ba của Tưởng Thiến đã đến trường một lần để bàn với giáo viên về vấn đề nguyện vọng đại học.
Cuối cùng cơ bản xác định Tưởng Thiến tương lai muốn đi học ở Stanford, chỉ là sau khi ba của Tưởng Thiến về, Tưởng Thiến còn cố ý tìm giáo viên một lần.
Nói với chủ nhiệm lớp: "Thưa thầy, nếu lần sau thầy tìm Lâm Chính Nhiên nói chuyện liên quan đến vấn đề nguyện vọng, em xin thầy giới thiệu Stanford cho cậu ấy, chuyện này với cậu ấy mà nói là lựa chọn tốt nhất, em cũng sẽ giúp cậu ấy, đương nhiên nếu cậu ấy không muốn thì thôi."
Chủ nhiệm lớp lúc đó đã nói chuyện phiếm qua với Tưởng Thiến, cô không hiểu giữa Tưởng Thiến và Lâm Chính Nhiên có gì.
Nhưng việc giới thiệu vào trường chính quy là điều mà chủ nhiệm lớp vẫn có thể làm, hơn nữa đại học Stanford đối với hai học bá này cũng xem như là bệ phóng rất tốt.
Thế nên mới có chuyện vừa rồi.
Nhưng bây giờ, chủ nhiệm lớp nói thẳng ra:
"Bạn học Lâm Chính Nhiên không có hứng thú với Stanford, ta đã giới thiệu rồi, nhưng hắn cự tuyệt rất thẳng thắn, vậy bạn học Tưởng Thiến, em vẫn là Stanford đúng không? Nếu như em cần thư giới thiệu thì..."
Tưởng Thiến không nghe hết nội dung, chỉ đáp lại: "Em muốn suy nghĩ thêm một chút."
"Hả... Còn phải nghĩ lại sao?"
"Ừm, em suy nghĩ thêm một chút."
Không lâu sau Tưởng Thiến rời khỏi văn phòng, chủ nhiệm lớp nhìn bóng dáng vị nhị tiểu thư Tưởng gia này.
Là người lớn cô cũng nhận ra được điều gì đó, cô lẩm bẩm: "Tưởng Thiến và Lâm Chính Nhiên này... Đang yêu đương sao? Nhưng sao ta lại nhớ mang máng bình thường xung quanh bạn học Lâm Chính Nhiên có mấy bạn nữ?"
Chủ nhiệm lớp chậm rãi lắc đầu: "Thanh xuân của đám học bá, phức tạp quá đi, y như phim truyền hình vậy."
Sau khi Tưởng Thiến rời khỏi văn phòng thì vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại có thêm một vòng giận dữ khó tả, nàng về lại lớp học.
Đi đến bên cạnh Lâm Chính Nhiên, liền đứng đó: "Lớp trưởng, ta có việc muốn hỏi ngươi."
Lâm Chính Nhiên quay đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm mình của Tưởng Thiến.
Tưởng Thiến nhíu mày: "Vì sao không chọn đi những nơi có bệ phóng tốt hơn? Với năng lực của ngươi, nếu đi những nơi tốt hơn chắc chắn sẽ có cơ hội phát triển lớn hơn, tại sao muốn giới hạn mình ở chỗ này? Cũng chỉ vì mấy cô gái kia thôi sao?"
"Hả?" Lâm Chính Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiến.
Phương Mộng ở đằng xa ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tưởng Thiến.
Chuông vào học vang lên.
...
Sau khi tan giờ tự học buổi tối, xe Rolls-Royce như thường lệ đến cổng trường đón người.
Phương Mộng đi theo sau Tưởng Thiến lên xe.
Sau khi đóng cửa xe về biệt thự, Phương Mộng ngồi trong xe nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ rồi lại nhìn Tưởng Thiến không nói lời nào.
Đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn, là đại tiểu thư gửi tới, nói tối nay muốn về ăn cơm, còn gửi kèm hai tấm ảnh công thức nấu ăn.
Phương Mộng vừa định báo cho Tưởng Thiến thì đang lúc lướt xem ảnh, bỗng lướt đến một tấm hình cũ.
Là tấm ảnh hồi bé cô và Tưởng Thiến chụp chung, tấm hình này cô thường xuyên xem, vì có một số chuyện luôn canh cánh trong lòng.
Cô không khỏi cảm thán.
Mình và Tưởng Thiến lại quen biết nhau từ năm hai tiểu học, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Nói ra thật như mộng, lần đầu tiên Phương Mộng gặp Tưởng Thiến, kỳ thực Tưởng Thiến vẫn còn là người rất nhiệt tình hoạt bát, là một cô bé rất thích giúp đỡ người khác, rất quan tâm đến bạn học, có rất nhiều bạn bè, lúc đó nhà nàng tuy giàu có nhưng chưa đến mức hào nhoáng như bây giờ.
Ngược lại Phương Mộng hồi nhỏ lại không thích nói chuyện có phần rụt rè.
Tình bạn giữa hai người là có một lần Phương Mộng bị tụt huyết áp ngất xỉu trong lớp, chính Tưởng Thiến đã đi gọi thầy giáo.
Đồng thời nhìn ra Phương Mộng có lẽ là do buổi sáng chưa ăn gì, cố ý đi siêu thị trong trường mua đồ đến cho Phương Mộng.
Từ đó hai người mới trở thành bạn bè.
Sau khi khỏe lại Phương Mộng cảm thấy hiếu kỳ bèn hỏi Tưởng Thiến: "Sao cậu biết mình bị tụt huyết áp? Với cả tụt huyết áp là bệnh gì?"
Tưởng Thiến nháy đôi mắt xinh đẹp: "Ông mình trước đây là quân y, nên mình đã theo học qua một chút, tụt huyết áp cơ bản là do buổi sáng không ăn gì gây ra."
"Thì ra là vậy... Cậu giỏi thật đấy."
Khi còn bé, nhà Phương Mộng vì làm ăn thiếu một khoản nợ, vay tiền khắp nơi không đủ, đều không vay được, đến cả Phương Mộng cũng không ngờ cuối cùng lại là Tưởng Thiến giúp giải quyết được chuyện khó khăn này.
Cô vô tình nói với Tưởng Thiến về tình hình gia đình mình, sau khi biết nhà Phương Mộng nợ tiền, Tưởng Thiến đã nói với mẹ mình, nhõng nhẽo xin mẹ xem có thể giúp đỡ nhà Phương Mộng một chút không.
Kỳ thật khoản tiền kia cũng không tính là quá lớn, nhưng không quen không biết cũng không ai chịu cho mượn.
Ai biết Tưởng Thiến không biết đã thuyết phục người nhà bằng cách nào, thật sự đã giúp nhà Phương Mộng số tiền kia.
Thậm chí ba mẹ Phương Mộng còn rất ngạc nhiên, không ngờ cuối cùng người giúp nhà mình vượt qua khó khăn lại là bạn học tiểu học của con gái.
Gia đình hai người cũng trở thành bạn bè, càng thêm thân thiết.
Phương Mộng cũng cứ thế mà cả ngày chơi đùa nhốn nháo với Tưởng Thiến, chẳng khác gì những bạn thân khác.
Mấy năm sau, ai ngờ vào năm lớp sáu thì Tưởng gia bất ngờ gặp biến cố lớn, vướng phải một chuyện rắc rối lớn.
Cần một khoản tiền lớn để vượt qua khó khăn, mẹ Tưởng Thiến cầu xin người khác đều không có kết quả, cuối cùng đường cùng nói với Tưởng Thiến:
"Chỉ cần nhà chúng ta vượt qua được cửa ải này, sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn! Thiến Thiến, ba mẹ hiện tại không còn cách nào, con cũng giúp mẹ đi, trước đây con có nhiều bạn tốt, không phải con hay giúp đỡ các bạn ấy sao? Để các bạn ấy lần này giúp nhà mình đi, cho mình mượn bao nhiêu cũng được, mẹ sẽ nói với các bạn ấy."
Lúc đó ba còn nói: "Cô nói với Thiến Thiến thì có được gì? Bạn của nó có đứa nào lớn hơn mình đâu?"
Mẹ Tưởng Thiến dường như thật sự không còn cách nào, bèn trả lời chồng: "Chẳng phải là đang bí quá sao? Có thể mượn được thì đều phải mượn chứ? Biết đâu mấy người bạn tốt của Thiến Thiến có thể giúp một tay?"
Ba của Tưởng Thiến còn chưa kịp nói gì thì Tưởng Thiến đã tỏ ra hiểu rõ tình hình của gia đình, rất chín chắn nói:
"Được thôi ba! Con và bạn bè quan hệ đều rất tốt, con có rất nhiều bạn thân, các bạn ấy học không giỏi hay làm sai chuyện gì con đều giúp đỡ, bây giờ bảo ba mẹ họ cho nhà mình mượn một chút tiền cũng không thành vấn đề, mai con đến trường sẽ nói với các bạn ấy!"
Nói xong Tưởng Thiến còn cười toe toét, tỏ vẻ chắc thắng.
Ngày thứ hai Tưởng Thiến đến trường.
Ban đầu tình hình còn khá suôn sẻ, Tưởng Thiến tìm đến những bạn học có quan hệ khá tốt, và cả những người mà nàng từng giúp đỡ.
Hỏi bọn họ có thể về nhà nói với ba mẹ xem sao, cho nhà mình mượn một ít tiền, sau này nhất định sẽ trả.
Rất nhiều bạn học đều đồng ý sẽ nói với ba mẹ.
Ngay cả Phương Mộng cũng ở trong số đó.
Nhưng khi đến ngày thứ ba muốn báo cáo kết quả thì Tưởng Thiến nhận được tin là chỉ có nhà Phương Mộng chịu bỏ tiền ra.
Những người khác không ai cả.
Tưởng Thiến hỏi bọn họ: "Các cậu đều nói với ba mẹ chưa?"
Tất cả đều nhìn nhau trả lời: "Bọn mình đều nói với ba mẹ rồi, nhưng ba mẹ đều không để ý."
Tưởng Thiến thông minh hiểu rằng chuyện này không đơn giản, an ủi:
"Không để ý thì cũng bình thường thôi, dù sao mình cũng chỉ là trẻ con mà đi vay tiền, nhưng các cậu cứ nài nỉ một chút, bảo mình là bạn thân nhất của các cậu, thuyết phục ba mẹ các cậu một chút, mình sẽ bảo mẹ gọi điện thoại cho ba mẹ các cậu, nhà mình chắc chắn sẽ trả mà! Cứ cho mượn một ít cũng được!"
Mọi người trên mặt có chút khó xử.
Đối với phần lớn trẻ con mà nói, chuyện đã đến nước ba mẹ không chịu thì bọn họ cũng không còn cách nào.
Không ai có thể giống tình cảnh nhà Phương Mộng hồi xưa, vì thiếu tiền mà Tưởng Thiến nài nỉ với mẹ mãi, nói rằng đây là bạn thân của mình mới được cho mượn.
Tưởng Thiến thúc giục nói: "Nếu sau này nhà các cậu cần gấp tiền, mình cũng sẽ bảo ba mẹ cho các cậu mượn mà, cầu xin các cậu! Tối nay các cậu lại về nhà nói thử một câu nữa đi!"
Lúc đó Phương Mộng đứng ở một bên, cũng cố gắng giúp Tưởng Thiến vay tiền, nhưng giống như là muối bỏ bể.
Lại dưới sự thúc giục liên tục của Tưởng Thiến, tiền không những không mượn được từ các bạn, mà thậm chí vì việc thúc ép quá mức mà có những người bạn vốn rất tốt với Tưởng Thiến cũng cảm thấy phiền phức, lảng tránh nàng thì khá tốt rồi.
Thậm chí có một người mà nàng đã từng giúp đỡ, đã trực tiếp nói với nàng:
"Cậu có phiền không vậy?! Sao ngày nào cũng tìm tớ thế, cứ bảo ba mẹ không chịu! Với cả mẹ tớ bảo nếu nhà cậu thiếu tiền mà tớ cho nhà cậu mượn thì khi nhà tớ thiếu tiền nhà cậu có cho chúng tớ mượn không?"
Tưởng Thiến trả lời: "Mình không phải đã nói nếu sau này nhà các cậu có khó khăn mình cũng sẽ xin mẹ giúp các cậu sao?"
"Ai biết được cậu nói thật hay giả? Hơn nữa bây giờ nhà tớ đang thiếu tiền nè, cậu cho nhà tớ mượn đi, cậu cho chúng tớ mượn thì tớ sẽ nói với mẹ tớ cho cậu mượn."
"Cậu nói gì vậy..."
"Ngươi xem đi, cho nên không ai sẽ cho ngươi mượn tiền."
Tưởng Thiến lúc ấy nhìn đối phương, nàng còn nhớ rõ trước đây nữ sinh này lớp tự học đau bụng, cũng là nàng nhiệt tình đi kêu lão sư từ phòng làm việc theo nàng đi phòng y tế, các nàng vẫn là bạn bè nhiều năm.
Tưởng Thiến dùng sức nắm lấy cổ áo đối phương, phẫn nộ hét lớn: "Ngươi sao có thể nói loại lời này! Chúng ta không phải bạn bè tốt sao? !"
"Ai thèm làm bạn với loại người nát như ngươi a? ! Mẹ ta nói sau này nhà ngươi thiếu nợ đống tiền kia, sau này tương lai cơm cũng không có mà ăn, ai mà kết giao bạn bè với loại người như ngươi?"
"Câm miệng!"
Tưởng Thiến mở to hai mắt hung hăng cho đối phương một bạt tai, đánh mặt đối phương đỏ bừng.
Các bạn học ngây người cả đám, nữ sinh kia cũng giật mình sau khóc lớn định đánh trả, Phương Mộng mau chóng tới giúp: "Thiến Thiến!"
Chuyện sau đó thì còn có gọi cả phụ huynh lên trường, việc này về sau...
Vào một buổi nghỉ giữa tiết, Tưởng Thiến hỏi Phương Mộng: "Tiểu Mộng, nếu như trước đây ta không để mẹ cho ngươi mượn tiền nhà, có phải lần này ngươi cũng sẽ không cho ta mượn tiền nhà không?"
"Ta..." Phương Mộng lúc ấy dừng lại một chút, bởi vì vào năm thứ hai Phương Mộng thực sự không hề nghĩ đến việc nhà thiếu tiền cuối cùng người hỗ trợ lại là Tưởng Thiến, khi đó bọn họ đều còn quá nhỏ.
Nàng do dự một nháy mắt, Tưởng Thiến nhìn ánh mắt Phương Mộng sắc mặt có chút động: "Ta hiểu... Xem ra ta quả thực là đồ ngốc, bất quá dù sao vẫn cảm ơn lần này cậu giúp nhà mình, chúng ta vẫn là bạn tốt."
"Thiến Thiến..."
Trùng hợp là, chuyện này đến cuối cùng đúng là nhà Tưởng nhờ một khoản tiền từ trên trời rơi xuống mà vượt qua, tựa như là ông Tưởng có một người bạn chiến đấu cũ họ Lâm cùng ông Tưởng chơi đồ cổ kiếm lời được một khoản tiền, vận mệnh nhờ đó mà qua khỏi cơn nguy khốn.
Nhà Tưởng nhờ đó mà một bước lên mây, chỉ là theo sự hưng thịnh của nhà Tưởng, tính cách Tưởng Thiến cũng có biến hóa.
Nàng không còn giúp đỡ người khác, bắt đầu tập trung vào rèn luyện thực lực bản thân, điều này trong mắt người lớn là con đường chính xác nhất, chỉ là tính cách cực đoan cùng thiên phú ưu tú lại khiến nàng trở nên có phần quá khích.
Tính cách cũng trở nên ngày càng thờ ơ, cổ quái.
Cho đến khi gặp Lâm Chính Nhiên, trong lúc so tài bất phân thắng bại, nàng nhìn thấy những người bạn mà Lâm Chính Nhiên kết giao, nhớ lại bản thân mình lúc trước.
Nguyên một đoạn giới thiệu bối cảnh ư? Cái thứ này chẳng phải là đã nói rõ từ lúc Tưởng Thiến xuất hiện sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận