Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 22: Hà Tình cùng Giang Tuyết Lỵ nghi vấn (length: 8117)
Nhanh đến mùa hạ, chạng vạng tối gió có chút ấm áp.
Trên đường lớn, hai người đối mặt nhau, tóc đuôi ngựa của cô bé tung bay, bầu không khí không khỏi trở nên hơi kỳ lạ.
Nhưng Lâm Chính Nhiên nghe nàng nói vậy, chỉ dùng tay xoa đầu nàng, tiếp tục bước đi: "Không hiểu rõ, ngươi có biết rõ lấy chồng có ý nghĩa gì mà đòi gả cho ta?"
Giang Tuyết Lỵ gạt tay hắn ra: "Ai nói ta không biết chứ? ! Chẳng phải là cùng ngươi kết hôn rồi sinh con sao?"
Lâm Chính Nhiên không thể tin được quay lại nhìn, thấy dáng vẻ nàng e thẹn nói: "Dù sao cũng là thấy ngươi đáng thương mới gả cho ngươi, nên ta chỉ có thể cùng ngươi sinh một đứa, đừng có mơ mộng hão huyền quá nhiều."
Hắn không thèm để ý đến cô bé này.
Con nít con nôi nói, ai mà coi là thật thì người đó thua.
Giang Tuyết Lỵ thấy hắn đi càng lúc càng xa, lại đuổi theo: "Này! Ngươi đi chậm chút được không! Ta nói vậy mà ngươi không có phản ứng gì hết vậy! Đồ ngốc!"
Khi trở về nhà Lâm Chính Nhiên, người mở cửa là ba hắn, hôm nay là ngày nghỉ nên bố mẹ đều ở nhà.
"Nhiên Nhiên về rồi à?" Lâm Anh Tuấn nghe tiếng gõ cửa thì ra mở, thấy con trai mình và Giang Tuyết Lỵ đi phía sau.
Giang Tuyết Lỵ cũng không phải lần đầu đến nhà Lâm Chính Nhiên, từ khi biết nhà hai người ở gần nhau, nàng đã đến đây cỡ ba bốn lần rồi.
Giang Tuyết Lỵ có chút ngại ngùng khép nép chào hỏi: "Chú ơi, cháu đến đưa Lâm Chính Nhiên về ạ."
Lâm Chính Nhiên nghĩ thầm ngươi đưa thì đưa thôi, ai lại đưa đến tận cửa thế.
Ba Lâm Anh Tuấn vốn là người rất thoải mái, nhưng giờ phút này, trong vai trò phụ huynh, ông lại có chút ngượng ngùng: "Ừ, Tiểu Lỵ."
Lý do lúng túng là vì vợ ông đang ở phòng khách nghe ngóng, Lâm Tiểu Lệ nghe thấy con trai về liền cầm điện thoại chạy ra: "Nhiên Nhiên về rồi à? Vừa hay, Tình Tình gọi cho con kìa! Con mau nghe đi...Nghe này."
Nàng cầm điện thoại thấy Giang Tuyết Lỵ ở cửa, vẻ mặt vội vã chuyển sang ngơ ngác, não bộ trống rỗng.
Giang Tuyết Lỵ vẫn chưa quen thuộc tình huống nên vẫn chào hỏi: "Dì ơi, cháu đến đưa Lâm Chính Nhiên về."
Lâm Tiểu Lệ nhìn chồng mình, Lâm Anh Tuấn cũng nhìn vợ mình, Lâm Tiểu Lệ tuy ngượng nhưng vẫn lịch sự mỉm cười: "Tiểu Lỵ đó à, con ăn tối chưa? Hay là ở lại nhà ta ăn đi?"
"Dạ thôi dì ơi, bài tập cháu vẫn chưa làm xong, phải về nhà làm bài." Giang Tuyết Lỵ nhìn sang Lâm Chính Nhiên: "Vậy cháu về nha, Lâm Chính Nhiên cuối tuần gặp lại." Nàng vẫy tay chào tạm biệt, cũng chào cha mẹ Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên gật đầu: "Ừ, về trên đường cẩn thận nhé."
"Dạ biết."
Lâm Chính Nhiên vào nhà nhận điện thoại từ mẹ: "Alo? Cái tên này lại gọi cho ta làm gì nữa vậy?" Vừa nói vừa đi vào phòng ngủ.
Giang Tuyết Lỵ trước khi xuống lầu vẫn còn ngoái lại nhìn Lâm Chính Nhiên nghe điện thoại với giọng điệu như thế.
Tình Tình...Là tên con gái, sao nghe có chút quen, có phải là bạn học ở trường không?
Nàng chậm rãi bước xuống cầu thang, trong lúc ngơ ngác, đột nhiên nhớ ra hồi còn học lớp một lớp hai.
Lâm Chính Nhiên hình như có một bạn nữ luôn đi theo hắn!
Sau đó cô bé kia bặt vô âm tín, là chuyển nhà? Hay là chuyển trường? Nhưng nếu là hai trường hợp đó thì tại sao sau khi tách ra vẫn còn liên lạc. . . Chẳng lẽ là bạn thân? Hay là em gái?
Nàng bước chậm lại, tóc đuôi ngựa theo nhịp bước xuống lầu mà nhún nhảy, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Lâm Anh Tuấn và Lâm Tiểu Lệ lén ló đầu ra từ cửa phòng.
Nói nhỏ: "Tiểu Lỵ à, về trên đường nhớ cẩn thận nhé, lúc nào cũng hoan nghênh con tới nhà chơi."
Giang Tuyết Lỵ nghe vậy giật mình, xấu hổ đáp: "Dạ cháu cảm ơn chú dì ạ! Lần sau có dịp cháu sẽ lại đến tìm Lâm Chính Nhiên chơi! Cháu chào chú dì ạ!"
Nói xong nàng liền nhanh chân xuống lầu.
Lâm Tiểu Lệ dùng khuỷu tay huých vào chồng mình: "Lúng túng khó xử mà không thấy ngại à! Anh cũng không nhắc em một tiếng?"
Lâm Anh Tuấn bất đắc dĩ: "Sao anh biết con bé con nít lại cứ đưa con trai chúng ta đến tận cửa nhà chứ, hồi xưa anh có được cái đãi ngộ đó bao giờ đâu, Tình Tình có nghe thấy không?"
"Chắc chắn là nghe rồi, vừa nãy còn đang nói chuyện điện thoại đấy."
Hai vợ chồng cùng nhau thở dài.
Lâm Anh Tuấn nói: "Sao tự nhiên anh có cảm giác chuyện hôn nhân của con mình sau này sẽ rất rắc rối vậy."
Lâm Tiểu Lệ lắc đầu thở dài: "Em cũng thấy vậy, nhất là Tiểu Lỵ với Tiểu Hà Tình, em thấy đều rất tốt, mà lại..." Nàng nhìn chồng mình: "Nhiên Nhiên nó mới học tiểu học thôi..."
Lâm Chính Nhiên về phòng ngủ thì đóng cửa lại, Tiểu Hà Tình ở đầu dây bên kia hỏi: "Lâm Chính Nhiên có phải là cậu mới về không? Hôm nay cậu đi chơi hả?"
"Ừm, thứ bảy không có ở nhà."
Tiểu Hà Tình ồ một tiếng, thận trọng hỏi: "Vừa nãy hình như tớ nghe nhầm, nhưng...có phải là giọng con gái không?"
Lâm Chính Nhiên ung dung ngồi xuống giường, nói hết sức tự nhiên: "Bạn học cùng lớp của tớ cần đồ nên nhờ tớ, vừa nãy đi đến nhà nàng ấy lấy đồ."
"À..." Tiểu Hà Tình ở đầu dây bên kia không rõ biểu cảm thế nào: "Vậy sao cô bạn ấy lại đưa cậu về tận nhà?"
Lâm Chính Nhiên tỏ vẻ không để ý: "Sao tớ biết được? Chắc tại tớ không nhận quà của người ta nên người ta thấy áy náy thôi, cậu có chuyện gì không? Nói đi."
Tiểu Hà Tình nghe giọng điệu của Lâm Chính Nhiên không khác trước kia là mấy, trong lòng thoáng yên tâm:
"À, gần đây tớ có kết thêm được một người bạn tốt, chính là cái cô bạn mà lần trước tớ kể với cậu ấy, người mà trông giống hồ ly nhỏ, tuy có nhiều bạn nam theo đuổi nhưng cô ấy tốt lắm, hay giúp tớ nữa, tớ phát hiện chúng tớ còn là hàng xóm, bây giờ ngày nào tớ cũng đi học về cùng nhau rồi còn ăn cơm chung nữa..."
Lâm Chính Nhiên thấy trên bàn có ly nước định đi ra phòng khách rót thêm, vừa mới ra khỏi cửa thì thấy bố mẹ đang xem tivi đột nhiên phát hiện hắn đi ra liền ngồi thẳng lưng.
Mẹ còn ân cần hỏi: "Nhiên Nhiên, con nói chuyện với Tình Tình tốt chứ? Có cãi nhau gì không đấy?"
"Hả?" Lâm Chính Nhiên rót nước xong nói: "Con có gì để cãi nhau với Hà Tình chứ?"
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai tháng lại trôi qua.
Cấp 30 linh khí đại quan cuối cùng cũng thuận lợi đột phá vào lúc lên lớp năm.
[ Sau một thời gian tu luyện, ngươi đã thành công đột phá lên cấp 30 đại quan, năng lực ẩn mới đã được giải phóng, điều này sẽ giúp ngươi thêm phần vô địch trên giang hồ ] [ Năng lực mới là giới hạn cao nhất của chất môi - tức là giá trị của bốn loại năng lực riêng lẻ sau khi đạt đến một giá trị nhất định thì có thể thu được hiệu ứng chuyển hóa ] [ Giá trị năng lực hiện tại của ngài là ] [ Lực lượng: Mười ba ] [ Đạt đến năm mươi có thể nhận được năng lực đặc thù là cơ bắp tồn tại mà không cần vận động ] [ Tinh lực: Mười lăm ] [ Đạt đến sáu mươi có thể nhận được năng lực đặc thù một đêm bảy lần không biết mệt ] [ Thể lực: Mười chín ] [ Đạt đến bảy mươi có thể nhận được năng lực đặc thù thể lực gấp đôi, sức bền bỉ gấp ba khi làm việc ] [ Mị lực: Hai mươi ] [ Đạt đến bốn mươi có thể nhận được năng lực đặc thù là nói năng hành động được người khác yêu mến gấp đôi ] Mấy con số giá trị ở phía sau và cái hiệu ứng đặc biệt kia chính là cái gọi là giới hạn cao nhất của chất môi sao?
Chỉ liếc qua một cái, Lâm Chính Nhiên luôn cảm thấy mấy cái miêu tả này có cái gì đó không được nghiêm chỉnh cho lắm thì phải...
Lại thêm một năm nữa.
Năm lớp sáu, năm cuối cấp tiểu học cuối cùng cũng đến, vào hôm nay, trấn nhỏ phương Nam có một ngày lễ đặc biệt.
Liên Tâm Tiết, người ta nói vào ngày này chỉ cần treo dây đỏ cầu nguyện lên một cây gọi là Tâm Ý Thụ, người chưa có người yêu thì sẽ được ông trời sắp xếp cho một đối tượng tốt, người đang yêu thì sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Vì vậy mà hôm nay Tiểu Hà Tình cố tình hẹn khuê mật Hàn Văn Văn, lén lút giấu người lớn, muốn cùng nhau đi treo dây đỏ cầu duyên vào ngày Liên Tâm Tiết.
Trên đường lớn, hai người đối mặt nhau, tóc đuôi ngựa của cô bé tung bay, bầu không khí không khỏi trở nên hơi kỳ lạ.
Nhưng Lâm Chính Nhiên nghe nàng nói vậy, chỉ dùng tay xoa đầu nàng, tiếp tục bước đi: "Không hiểu rõ, ngươi có biết rõ lấy chồng có ý nghĩa gì mà đòi gả cho ta?"
Giang Tuyết Lỵ gạt tay hắn ra: "Ai nói ta không biết chứ? ! Chẳng phải là cùng ngươi kết hôn rồi sinh con sao?"
Lâm Chính Nhiên không thể tin được quay lại nhìn, thấy dáng vẻ nàng e thẹn nói: "Dù sao cũng là thấy ngươi đáng thương mới gả cho ngươi, nên ta chỉ có thể cùng ngươi sinh một đứa, đừng có mơ mộng hão huyền quá nhiều."
Hắn không thèm để ý đến cô bé này.
Con nít con nôi nói, ai mà coi là thật thì người đó thua.
Giang Tuyết Lỵ thấy hắn đi càng lúc càng xa, lại đuổi theo: "Này! Ngươi đi chậm chút được không! Ta nói vậy mà ngươi không có phản ứng gì hết vậy! Đồ ngốc!"
Khi trở về nhà Lâm Chính Nhiên, người mở cửa là ba hắn, hôm nay là ngày nghỉ nên bố mẹ đều ở nhà.
"Nhiên Nhiên về rồi à?" Lâm Anh Tuấn nghe tiếng gõ cửa thì ra mở, thấy con trai mình và Giang Tuyết Lỵ đi phía sau.
Giang Tuyết Lỵ cũng không phải lần đầu đến nhà Lâm Chính Nhiên, từ khi biết nhà hai người ở gần nhau, nàng đã đến đây cỡ ba bốn lần rồi.
Giang Tuyết Lỵ có chút ngại ngùng khép nép chào hỏi: "Chú ơi, cháu đến đưa Lâm Chính Nhiên về ạ."
Lâm Chính Nhiên nghĩ thầm ngươi đưa thì đưa thôi, ai lại đưa đến tận cửa thế.
Ba Lâm Anh Tuấn vốn là người rất thoải mái, nhưng giờ phút này, trong vai trò phụ huynh, ông lại có chút ngượng ngùng: "Ừ, Tiểu Lỵ."
Lý do lúng túng là vì vợ ông đang ở phòng khách nghe ngóng, Lâm Tiểu Lệ nghe thấy con trai về liền cầm điện thoại chạy ra: "Nhiên Nhiên về rồi à? Vừa hay, Tình Tình gọi cho con kìa! Con mau nghe đi...Nghe này."
Nàng cầm điện thoại thấy Giang Tuyết Lỵ ở cửa, vẻ mặt vội vã chuyển sang ngơ ngác, não bộ trống rỗng.
Giang Tuyết Lỵ vẫn chưa quen thuộc tình huống nên vẫn chào hỏi: "Dì ơi, cháu đến đưa Lâm Chính Nhiên về."
Lâm Tiểu Lệ nhìn chồng mình, Lâm Anh Tuấn cũng nhìn vợ mình, Lâm Tiểu Lệ tuy ngượng nhưng vẫn lịch sự mỉm cười: "Tiểu Lỵ đó à, con ăn tối chưa? Hay là ở lại nhà ta ăn đi?"
"Dạ thôi dì ơi, bài tập cháu vẫn chưa làm xong, phải về nhà làm bài." Giang Tuyết Lỵ nhìn sang Lâm Chính Nhiên: "Vậy cháu về nha, Lâm Chính Nhiên cuối tuần gặp lại." Nàng vẫy tay chào tạm biệt, cũng chào cha mẹ Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên gật đầu: "Ừ, về trên đường cẩn thận nhé."
"Dạ biết."
Lâm Chính Nhiên vào nhà nhận điện thoại từ mẹ: "Alo? Cái tên này lại gọi cho ta làm gì nữa vậy?" Vừa nói vừa đi vào phòng ngủ.
Giang Tuyết Lỵ trước khi xuống lầu vẫn còn ngoái lại nhìn Lâm Chính Nhiên nghe điện thoại với giọng điệu như thế.
Tình Tình...Là tên con gái, sao nghe có chút quen, có phải là bạn học ở trường không?
Nàng chậm rãi bước xuống cầu thang, trong lúc ngơ ngác, đột nhiên nhớ ra hồi còn học lớp một lớp hai.
Lâm Chính Nhiên hình như có một bạn nữ luôn đi theo hắn!
Sau đó cô bé kia bặt vô âm tín, là chuyển nhà? Hay là chuyển trường? Nhưng nếu là hai trường hợp đó thì tại sao sau khi tách ra vẫn còn liên lạc. . . Chẳng lẽ là bạn thân? Hay là em gái?
Nàng bước chậm lại, tóc đuôi ngựa theo nhịp bước xuống lầu mà nhún nhảy, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Lâm Anh Tuấn và Lâm Tiểu Lệ lén ló đầu ra từ cửa phòng.
Nói nhỏ: "Tiểu Lỵ à, về trên đường nhớ cẩn thận nhé, lúc nào cũng hoan nghênh con tới nhà chơi."
Giang Tuyết Lỵ nghe vậy giật mình, xấu hổ đáp: "Dạ cháu cảm ơn chú dì ạ! Lần sau có dịp cháu sẽ lại đến tìm Lâm Chính Nhiên chơi! Cháu chào chú dì ạ!"
Nói xong nàng liền nhanh chân xuống lầu.
Lâm Tiểu Lệ dùng khuỷu tay huých vào chồng mình: "Lúng túng khó xử mà không thấy ngại à! Anh cũng không nhắc em một tiếng?"
Lâm Anh Tuấn bất đắc dĩ: "Sao anh biết con bé con nít lại cứ đưa con trai chúng ta đến tận cửa nhà chứ, hồi xưa anh có được cái đãi ngộ đó bao giờ đâu, Tình Tình có nghe thấy không?"
"Chắc chắn là nghe rồi, vừa nãy còn đang nói chuyện điện thoại đấy."
Hai vợ chồng cùng nhau thở dài.
Lâm Anh Tuấn nói: "Sao tự nhiên anh có cảm giác chuyện hôn nhân của con mình sau này sẽ rất rắc rối vậy."
Lâm Tiểu Lệ lắc đầu thở dài: "Em cũng thấy vậy, nhất là Tiểu Lỵ với Tiểu Hà Tình, em thấy đều rất tốt, mà lại..." Nàng nhìn chồng mình: "Nhiên Nhiên nó mới học tiểu học thôi..."
Lâm Chính Nhiên về phòng ngủ thì đóng cửa lại, Tiểu Hà Tình ở đầu dây bên kia hỏi: "Lâm Chính Nhiên có phải là cậu mới về không? Hôm nay cậu đi chơi hả?"
"Ừm, thứ bảy không có ở nhà."
Tiểu Hà Tình ồ một tiếng, thận trọng hỏi: "Vừa nãy hình như tớ nghe nhầm, nhưng...có phải là giọng con gái không?"
Lâm Chính Nhiên ung dung ngồi xuống giường, nói hết sức tự nhiên: "Bạn học cùng lớp của tớ cần đồ nên nhờ tớ, vừa nãy đi đến nhà nàng ấy lấy đồ."
"À..." Tiểu Hà Tình ở đầu dây bên kia không rõ biểu cảm thế nào: "Vậy sao cô bạn ấy lại đưa cậu về tận nhà?"
Lâm Chính Nhiên tỏ vẻ không để ý: "Sao tớ biết được? Chắc tại tớ không nhận quà của người ta nên người ta thấy áy náy thôi, cậu có chuyện gì không? Nói đi."
Tiểu Hà Tình nghe giọng điệu của Lâm Chính Nhiên không khác trước kia là mấy, trong lòng thoáng yên tâm:
"À, gần đây tớ có kết thêm được một người bạn tốt, chính là cái cô bạn mà lần trước tớ kể với cậu ấy, người mà trông giống hồ ly nhỏ, tuy có nhiều bạn nam theo đuổi nhưng cô ấy tốt lắm, hay giúp tớ nữa, tớ phát hiện chúng tớ còn là hàng xóm, bây giờ ngày nào tớ cũng đi học về cùng nhau rồi còn ăn cơm chung nữa..."
Lâm Chính Nhiên thấy trên bàn có ly nước định đi ra phòng khách rót thêm, vừa mới ra khỏi cửa thì thấy bố mẹ đang xem tivi đột nhiên phát hiện hắn đi ra liền ngồi thẳng lưng.
Mẹ còn ân cần hỏi: "Nhiên Nhiên, con nói chuyện với Tình Tình tốt chứ? Có cãi nhau gì không đấy?"
"Hả?" Lâm Chính Nhiên rót nước xong nói: "Con có gì để cãi nhau với Hà Tình chứ?"
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai tháng lại trôi qua.
Cấp 30 linh khí đại quan cuối cùng cũng thuận lợi đột phá vào lúc lên lớp năm.
[ Sau một thời gian tu luyện, ngươi đã thành công đột phá lên cấp 30 đại quan, năng lực ẩn mới đã được giải phóng, điều này sẽ giúp ngươi thêm phần vô địch trên giang hồ ] [ Năng lực mới là giới hạn cao nhất của chất môi - tức là giá trị của bốn loại năng lực riêng lẻ sau khi đạt đến một giá trị nhất định thì có thể thu được hiệu ứng chuyển hóa ] [ Giá trị năng lực hiện tại của ngài là ] [ Lực lượng: Mười ba ] [ Đạt đến năm mươi có thể nhận được năng lực đặc thù là cơ bắp tồn tại mà không cần vận động ] [ Tinh lực: Mười lăm ] [ Đạt đến sáu mươi có thể nhận được năng lực đặc thù một đêm bảy lần không biết mệt ] [ Thể lực: Mười chín ] [ Đạt đến bảy mươi có thể nhận được năng lực đặc thù thể lực gấp đôi, sức bền bỉ gấp ba khi làm việc ] [ Mị lực: Hai mươi ] [ Đạt đến bốn mươi có thể nhận được năng lực đặc thù là nói năng hành động được người khác yêu mến gấp đôi ] Mấy con số giá trị ở phía sau và cái hiệu ứng đặc biệt kia chính là cái gọi là giới hạn cao nhất của chất môi sao?
Chỉ liếc qua một cái, Lâm Chính Nhiên luôn cảm thấy mấy cái miêu tả này có cái gì đó không được nghiêm chỉnh cho lắm thì phải...
Lại thêm một năm nữa.
Năm lớp sáu, năm cuối cấp tiểu học cuối cùng cũng đến, vào hôm nay, trấn nhỏ phương Nam có một ngày lễ đặc biệt.
Liên Tâm Tiết, người ta nói vào ngày này chỉ cần treo dây đỏ cầu nguyện lên một cây gọi là Tâm Ý Thụ, người chưa có người yêu thì sẽ được ông trời sắp xếp cho một đối tượng tốt, người đang yêu thì sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Vì vậy mà hôm nay Tiểu Hà Tình cố tình hẹn khuê mật Hàn Văn Văn, lén lút giấu người lớn, muốn cùng nhau đi treo dây đỏ cầu duyên vào ngày Liên Tâm Tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận