Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 137: Tưởng Tĩnh Thi đề nghị (length: 14127)
Ô tô chạy, Lâm Chính Nhiên hỏi đây là đi đâu.
Tưởng Tĩnh Thi đáp: "Ta biết một nhà nhà hàng Pháp làm đồ ăn không tệ, mang Chính Nhiên em trai đi nếm thử xem sao?"
Lâm Chính Nhiên cảm thấy có hơi khoa trương:
"Không cần đâu chị Tưởng, vốn hôm nay buổi chiều ra ngoài là để bàn chuyện thôi, đâu phải cố ý đi ăn cơm, mà em tối còn phải về nữa, chúng ta tùy tiện tìm chỗ nào đó nói chuyện là được rồi."
Tưởng Tĩnh Thi dịu dàng nhìn Lâm Chính Nhiên: "Nhưng mà lần trước chúng ta đã hẹn là còn một bữa cơm chưa ăn mà."
"Dạ, nhưng mà chị Tưởng nói nhà hàng Pháp, em đoán chắc chắn không rẻ, em sợ ăn xong bữa này không biết đến bao giờ mới trả được, lần trước ăn cơm cũng đã là chị Tưởng mời khách rồi."
Nàng bật cười: "Cần phải nói rõ ràng thế sao?" Rồi nghĩ đến điều gì: "Được thôi, nếu Chính Nhiên em trai không muốn đến chỗ đó, vậy chị hỏi em, tối hôm qua em ăn gì?"
Lâm Chính Nhiên không hiểu ý nàng: "Trứng gà xào cà chua, nhà ăn trường làm."
"Ăn ngon không?"
Hắn nhún vai: "Không ngon, đồ ăn nhà ăn trường thế nào thì biết rồi đó."
Tưởng Tĩnh Thi dùng mu bàn tay che miệng cười: "Chị đoán vậy, nếu không ngon vậy, cũng đừng đi nhà hàng gì nữa, tối nay chị tự làm cho em một bữa trứng gà xào cà chua nhé? Ăn món thường ngày thôi, rồi mình đến thẳng phòng làm việc của đội nhạc chị."
Tài xế lái xe không nói gì, nhưng cũng ngạc nhiên Tưởng tổng lại đích thân làm đồ ăn cho người khác ăn, theo Tưởng Tĩnh Thi bao năm như vậy hắn chưa từng thấy chuyện này.
Tưởng Tĩnh Thi tìm lý do cho bữa ăn: "Dù sao làm đồ ăn với chị cũng là sở thích mà, với cả trứng gà cà chua chị làm cũng ngon, lại còn không đắt, tất nhiên là nếu em ngại chị tiêu tiền thì để em mua cà chua với trứng gà nhé?"
Lâm Chính Nhiên mỉm cười, việc ăn uống hắn thật không quan trọng: "Cũng được ạ, vậy tối nay thế nhé, làm phiền chị Tưởng."
"Có gì đâu." Nàng gọi tài xế: "Đi siêu thị."
Lái xe vâng một tiếng: "Dạ Tưởng tổng."
Ô tô rẽ hướng siêu thị, Lâm Chính Nhiên cùng Tưởng Tĩnh Thi thật sự mua một ít cà chua và trứng gà.
Sau đó lại đi đến phòng làm việc đội nhạc của Tưởng Tĩnh Thi.
Đến nơi, trong phòng làm việc có không ít ca sĩ đang luyện hát, thấy Tưởng Tĩnh Thi đến thì rất nhiều người đứng dậy chào: "Tưởng tổng đến rồi."
"Tưởng tổng khỏe ạ!"
Tưởng Tĩnh Thi gật đầu xem như đáp lại.
Lâm Chính Nhiên và Tưởng Tĩnh Thi sóng vai đi vào, nhìn cách bài trí phòng làm việc nhạc của Tưởng Tĩnh Thi, nơi này so với phòng làm việc của Giang Tuyết Lỵ khác biệt một trời một vực.
Diện tích thì lớn gần gấp đôi.
Mà lại thiết kế ba tầng, hai bên ngoài thang máy còn có cầu thang xoắn, phòng nghỉ, phòng giải khát đủ cả.
Phong cách giản lược, thoáng đãng.
Hơn nữa dù là nơi ca sĩ tụ tập nhưng cách âm rất tốt.
Phòng làm việc của Giang Tuyết Lỵ Lâm Chính Nhiên từng đến rất nhiều lần, ở ngoài phòng cũng có thể nghe rõ tiếng trong phòng, dù ca sĩ đeo tai nghe luyện tập cũng không ảnh hưởng nhau.
Nhưng ở chỗ Tưởng Tĩnh Thi, Lâm Chính Nhiên đi ngang phòng, qua lớp tường kính thấy ca sĩ luyện hát trong phòng, nếu không cẩn thận lắng nghe gần như không nghe thấy tiếng.
Không khỏi cảm khái người có tiền mở công ty với người không có tiền quả khác nhau.
Tưởng Tĩnh Thi có vẻ cũng nhận thấy phản ứng của Lâm Chính Nhiên, hơi xấu hổ nói:
"Phòng làm việc âm nhạc này chị bỏ tiền còn hơn nhiều so với võ quán, dù sao ngành ca sĩ cần nhiều tài nguyên hơn mà. . Ấy vậy mà bảng Tân Tinh cũng lộ nguyên hình, vẫn còn kém một chút."
Lâm Chính Nhiên đánh giá khách quan: "Không có đâu, đội nhạc của chị Tưởng vẫn rất mạnh, so với tuyển thủ của phòng làm việc khác thì gần như nghiền ép mà."
Tưởng Tĩnh Thi thâm ý nói: "Vậy mà vẫn thua em?"
Lâm Chính Nhiên cười cười.
"Do may mắn thôi ạ."
Tưởng Tĩnh Thi cũng cong khóe miệng, nàng không tin cái gì vận may, thực lực vẫn là thực lực.
Hai người đi vào phòng làm việc, phòng của Tưởng Tĩnh Thi so với tưởng tượng lại đơn giản hơn.
Ngoài máy đun nước, ghế sô pha, bàn máy tính, tủ tài liệu thì không có gì khác.
Nàng đóng cửa trước khi dặn người dưới: "Không có chuyện quan trọng thì đừng làm phiền ta, nhớ kỹ có việc thì gõ cửa."
Đám nhân viên nghĩ bụng bọn họ dám không gõ cửa à.
Nhưng vẫn gật đầu.
Tưởng Tĩnh Thi đóng cửa lại kéo rèm.
Lâm Chính Nhiên hiếu kỳ chớp mắt mấy cái.
Tưởng Tĩnh Thi dáng vẻ tao nhã cầm một tập tài liệu trên bàn làm việc, ngồi bên cạnh Lâm Chính Nhiên: "Hai ngày nay chị điều tra sự việc xong rồi, em xem thử."
Lâm Chính Nhiên nhận tập tài liệu xem qua, thấy toàn là tư liệu của một công ty điện tử tên Phan Thành.
Tưởng Tĩnh Thi giải thích:
"Công ty điện tử Phan Thành này hai năm nay nổi lên trên mạng, thường xuyên có mối quan hệ cạnh tranh với tập đoàn Tưởng Thị chúng ta, có điều vì ta là doanh nghiệp lâu năm, có một lượng khách hàng cũ ổn định nên đối phương coi như gặp nhiều trở ngại. Tất nhiên người ta sẽ không luôn luôn thua, cũng có lúc thắng vài lần, nhưng cho dù thế, mấy lần tranh giành vẫn không kiếm được lợi lộc gì."
Lâm Chính Nhiên tiếp tục đọc.
Thấy trên tài liệu có ảnh chụp và thông tin về các ca sĩ Tân Tinh trước đó.
"Ý chị Tưởng là, công ty điện tử Phan Thành này chính là người đứng sau sự việc cuộc thi âm nhạc lần trước?"
Tưởng Tĩnh Thi gật đầu:
"Đúng vậy, lần trước lúc cuộc thi âm nhạc Tân Tinh và Giang Thành dưới tay chị nhận tiền của công ty điện tử Phan Thành, gần đây công ty bọn họ muốn mở buổi ra mắt sản phẩm mới, đại khái là muốn mượn cuộc thi này để tạo dư luận để khách hàng chú ý tới họ."
Tưởng Tĩnh Thi nhắc nhở:
"Tất nhiên đây là việc làm lén lút, dù sao bên ngoài không có chứng cứ hoàn toàn chứng minh là do họ làm trò quỷ, nhưng mà trừ họ ra cũng không ai dám làm vậy. Trong công ty điện tử Phan Thành có một vị phó tổng rất thích làm mấy trò này, mà dạo này vì kế hoạch của họ thất bại nên chị nghe nói họ có vẻ nhắm tới bảng Tân Tinh lần này, chắc gần đây sẽ có hành động."
Lâm Chính Nhiên xem kỹ trên tư liệu, Giang Tuyết Lỵ và phòng làm việc âm nhạc ở quê của mình.
"Hành động. . Chiếm đoạt công việc của chúng ta sao?"
Tưởng Tĩnh Thi cười gật đầu:
"Chắc thế, vì đừng thấy em trai Chính Nhiên thắng chị hai ba lần rồi, nhưng mà chị chưa bao giờ thua thảm thế bao giờ, sau lưng em lại không có tài nguyên, còn chị vừa có tiền vừa có người mà vẫn thua, nên đừng nói người ta ngạc nhiên, mấy công ty khác nhìn thấy chị nghĩ chắc chắn họ rất khiếp sợ."
Lâm Chính Nhiên cảm thán nói: "Chỉ có thể nói là chị Tưởng quá công bằng, thật ra nếu chị Tưởng muốn thắng thì có rất nhiều cách để thắng mà, nhưng rõ ràng chị không để tâm đến mấy việc đó."
Tưởng Tĩnh Thi không nhịn được cười:
"Lời em trai Chính Nhiên coi như khen chị, thời đại giờ khác rồi, trên mạng rất nhiều thứ đều minh bạch. Tập đoàn Tưởng Thị có lớn mấy cũng chỉ là doanh nghiệp lớn nhất thành phố, không làm được chuyện muốn gì được nấy, nên thắng không đẹp hay thua đều vậy thôi, hơn nữa trước khi gặp em trai Chính Nhiên, chị cũng không nghĩ ra tại sao đội có nhiều tài nguyên như vậy của mình lại thua."
Nàng chợt nhận ra: "Nói dài dòng quá."
Nàng nghiêm túc nói:
"Tóm lại Giang Tuyết Lỵ có tài năng thiên phú, chỉ cần người Phan Thành không phải kẻ ngu thì chắc chắn sẽ muốn có được cô ấy, nhất là phòng làm việc của các em lại không có chỗ dựa, muốn thâu tóm một phòng làm việc âm nhạc đơn giản vô cùng, bọn họ đang dán mắt vào bảng xếp hạng đó cả ngày, chị đoán chắc sắp ra tay rồi."
Lâm Chính Nhiên xem hết tập tài liệu, rồi gấp lại:
"Vâng, nhất là lão bản phòng làm việc chúng em chắc chắn không đồng ý bị thâu tóm đâu, vì cô ấy là người rất có hoài bão, những năm này đội của cô ấy dù không nổi bật nhưng vẫn nỗ lực đào tạo người mới. Nên nếu Phan Thành muốn đào người không được, chắc sẽ dùng cách khác để buộc phòng làm việc giao người."
"Đúng vậy, ngoài ra còn chuyện chị chưa nói với em, đó là khoảng thời gian trước ngay cả chị cũng từng nói chuyện thu mua với lão bản phòng làm việc của các em, thậm chí từng đề nghị mua luôn Giang Tuyết Lỵ."
Lâm Chính Nhiên bất ngờ nhìn Tưởng Tĩnh Thi.
Tưởng Tĩnh Thi thâm ý: "Sao bất ngờ vậy? Ý chị là nếu có thể đào được Giang Tuyết Lỵ thì em trai Chính Nhiên cũng sẽ theo chị luôn sao? Cuối cùng chị muốn vẫn là em trai Chính Nhiên mà thôi."
Hai người nhìn nhau, Tưởng Tĩnh Thi mặt ửng hồng:
"Đương nhiên là kế hoạch đào người của ta thất bại, đối phương căn bản không có ý định bị mua chuộc, nên miễn cho ta, cho nên chuyện này chứng minh một điều, ta không đào được người của Phan Thành điện tử thì cũng chắc chắn không đào được Giang Tuyết Lỵ, nhưng người của họ không có ôn nhu như ta, cho nên..."
"Cho nên phòng làm việc chắc chắn sẽ gặp chuyện."
"Cũng không thể nói là chắc chắn." Tưởng Tĩnh Thi tựa lưng vào ghế sô pha, hai chân co lại:
"Xác suất cao thôi, cũng may chúng ta sớm biết đối phương định làm gì, kịp thời phòng ngừa từ các nơi thì tốt rồi, bất quá ta phải nhắc nhở Chính Nhiên đệ, dù lần này có thể hóa nguy thành an, nhưng nói thật, cái công ty nhỏ xíu kia căn bản không nuôi nổi cô nàng Giang Tuyết Lỵ lọt đầu trân bảo kia."
Giọng Tưởng Tĩnh Thi bỗng trở nên dịu dàng hơn, nhìn Lâm Chính Nhiên: "Ngươi cũng không định ở lại đó mãi đúng không? Ta đã cho người điều tra hợp đồng của Giang Tuyết Lỵ với phòng làm việc, cô ấy muốn đi cũng không khó."
Lâm Chính Nhiên đột nhiên bật cười nhìn đối phương: "Ý của Tưởng tỷ là ta hiểu rồi, ý tỷ vẫn là mong ta và Giang Tuyết Lỵ đến chỗ của tỷ?"
Ai ngờ Tưởng Tĩnh Thi lại lắc đầu, cười vui vẻ:
"Không, lần trước ta đã hỏi rồi và Chính Nhiên đệ đã từ chối, đã vậy thì tỷ sẽ không hỏi lại nữa, lần này ta muốn nói là... Chính Nhiên đệ nếu tin tưởng tỷ, ta cùng ngươi mở chung một phòng làm việc thì sao?"
"Tưởng tỷ cùng ta?"
"Ừm." Nàng rất chân thành chỉ mình rồi lại chỉ vào Lâm Chính Nhiên:
"Ta làm phó tổng quản lý, ngươi làm giám đốc, ta sẽ phụ tá ngươi, dù bây giờ ngươi còn trẻ nhưng có tỷ dạy thì ta nghĩ những việc trong công ty ngươi sẽ học được rất nhanh thôi, người đại diện viết tên cả hai chúng ta cũng được, nếu ngươi sợ rủi ro thì chỉ viết tên ta thôi cũng được, chờ khi nào ngươi muốn làm giám đốc... Chúng ta viết hợp đồng, đến lúc đó có thể tùy thời thêm tên ngươi vào, cổ phần vẫn là ngươi nhiều ta ít, tóm lại tỷ chắc chắn sẽ không gạt ngươi, là thật lòng."
Nàng thở dài, vẫn có chút sợ Lâm Chính Nhiên không đồng ý: "Ta biết mở công ty hợp tác chuyện này, trừ khi là hoàn toàn tin tưởng đối phương, nếu không chắc chắn có rủi ro, nên lần này Chính Nhiên đệ bỏ công sức ra, tỷ bỏ tiền ra... Ta nghĩ như vậy đến cuối cùng dù có lỗ thì Chính Nhiên đệ cũng không thiệt hại gì, hơn nữa ta tin tưởng hai chúng ta hợp tác, chắc chắn sẽ chỉ kiếm được tiền chứ không thua lỗ, vì thứ chúng ta đầu tư chính là con người."
Ánh mắt nàng dịu dàng như nước:
"Chính Nhiên đệ cứ suy nghĩ đi, Giang Tuyết Lỵ và Hà Tình tuy hiện tại còn trẻ nhưng tài năng của họ đã bắt đầu lộ ra rồi... Tốc độ phát triển sau này sẽ rất nhanh, nhất là nếu không có hậu phương vững chắc thì sau này nhất định sẽ gặp nhiều trở ngại, nhưng nếu như ngươi có công ty thì sẽ khác, các nàng cũng không cần phải bị người ta quản thúc nữa, hơn nữa tỷ chắc chắn sẽ nghiêm túc giúp đỡ ngươi."
Lâm Chính Nhiên thật sự không ngờ Tưởng Tĩnh Thi lại đưa ra chuyện này.
Nhất là từ những gì Tưởng Tĩnh Thi mô tả, chuyện này hầu như không có bất kỳ điểm xấu nào với Lâm Chính Nhiên.
Tưởng Tĩnh Thi cầm lấy tài liệu trong tay hắn:
"Ta biết chắc chắn ngươi sẽ hỏi vì sao ta lại làm như vậy, vì làm chuyện này ngoài việc có thể có được Chính Nhiên đệ ra thì cũng không có lợi ích gì khác, nhưng mà... Nói thật lòng thì, ta vậy mà vẫn thấy rất đáng, có lẽ đây chính là trân trọng người tài đi."
Mặc dù cũng có thể là do một vài cảm xúc khác đang tác oai tác quái.
Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa: "Tưởng tổng, có chuyện gấp!"
Tưởng Tĩnh Thi nhìn ra ngoài cửa: "Chuyện gì? Nói nhanh."
Người đó đứng ngoài cửa trả lời: "Chính là cái phòng làm việc mà trước đây cô dặn chúng tôi phải để ý, có chuyện rồi!"
Tưởng Tĩnh Thi đáp: "Ta biết một nhà nhà hàng Pháp làm đồ ăn không tệ, mang Chính Nhiên em trai đi nếm thử xem sao?"
Lâm Chính Nhiên cảm thấy có hơi khoa trương:
"Không cần đâu chị Tưởng, vốn hôm nay buổi chiều ra ngoài là để bàn chuyện thôi, đâu phải cố ý đi ăn cơm, mà em tối còn phải về nữa, chúng ta tùy tiện tìm chỗ nào đó nói chuyện là được rồi."
Tưởng Tĩnh Thi dịu dàng nhìn Lâm Chính Nhiên: "Nhưng mà lần trước chúng ta đã hẹn là còn một bữa cơm chưa ăn mà."
"Dạ, nhưng mà chị Tưởng nói nhà hàng Pháp, em đoán chắc chắn không rẻ, em sợ ăn xong bữa này không biết đến bao giờ mới trả được, lần trước ăn cơm cũng đã là chị Tưởng mời khách rồi."
Nàng bật cười: "Cần phải nói rõ ràng thế sao?" Rồi nghĩ đến điều gì: "Được thôi, nếu Chính Nhiên em trai không muốn đến chỗ đó, vậy chị hỏi em, tối hôm qua em ăn gì?"
Lâm Chính Nhiên không hiểu ý nàng: "Trứng gà xào cà chua, nhà ăn trường làm."
"Ăn ngon không?"
Hắn nhún vai: "Không ngon, đồ ăn nhà ăn trường thế nào thì biết rồi đó."
Tưởng Tĩnh Thi dùng mu bàn tay che miệng cười: "Chị đoán vậy, nếu không ngon vậy, cũng đừng đi nhà hàng gì nữa, tối nay chị tự làm cho em một bữa trứng gà xào cà chua nhé? Ăn món thường ngày thôi, rồi mình đến thẳng phòng làm việc của đội nhạc chị."
Tài xế lái xe không nói gì, nhưng cũng ngạc nhiên Tưởng tổng lại đích thân làm đồ ăn cho người khác ăn, theo Tưởng Tĩnh Thi bao năm như vậy hắn chưa từng thấy chuyện này.
Tưởng Tĩnh Thi tìm lý do cho bữa ăn: "Dù sao làm đồ ăn với chị cũng là sở thích mà, với cả trứng gà cà chua chị làm cũng ngon, lại còn không đắt, tất nhiên là nếu em ngại chị tiêu tiền thì để em mua cà chua với trứng gà nhé?"
Lâm Chính Nhiên mỉm cười, việc ăn uống hắn thật không quan trọng: "Cũng được ạ, vậy tối nay thế nhé, làm phiền chị Tưởng."
"Có gì đâu." Nàng gọi tài xế: "Đi siêu thị."
Lái xe vâng một tiếng: "Dạ Tưởng tổng."
Ô tô rẽ hướng siêu thị, Lâm Chính Nhiên cùng Tưởng Tĩnh Thi thật sự mua một ít cà chua và trứng gà.
Sau đó lại đi đến phòng làm việc đội nhạc của Tưởng Tĩnh Thi.
Đến nơi, trong phòng làm việc có không ít ca sĩ đang luyện hát, thấy Tưởng Tĩnh Thi đến thì rất nhiều người đứng dậy chào: "Tưởng tổng đến rồi."
"Tưởng tổng khỏe ạ!"
Tưởng Tĩnh Thi gật đầu xem như đáp lại.
Lâm Chính Nhiên và Tưởng Tĩnh Thi sóng vai đi vào, nhìn cách bài trí phòng làm việc nhạc của Tưởng Tĩnh Thi, nơi này so với phòng làm việc của Giang Tuyết Lỵ khác biệt một trời một vực.
Diện tích thì lớn gần gấp đôi.
Mà lại thiết kế ba tầng, hai bên ngoài thang máy còn có cầu thang xoắn, phòng nghỉ, phòng giải khát đủ cả.
Phong cách giản lược, thoáng đãng.
Hơn nữa dù là nơi ca sĩ tụ tập nhưng cách âm rất tốt.
Phòng làm việc của Giang Tuyết Lỵ Lâm Chính Nhiên từng đến rất nhiều lần, ở ngoài phòng cũng có thể nghe rõ tiếng trong phòng, dù ca sĩ đeo tai nghe luyện tập cũng không ảnh hưởng nhau.
Nhưng ở chỗ Tưởng Tĩnh Thi, Lâm Chính Nhiên đi ngang phòng, qua lớp tường kính thấy ca sĩ luyện hát trong phòng, nếu không cẩn thận lắng nghe gần như không nghe thấy tiếng.
Không khỏi cảm khái người có tiền mở công ty với người không có tiền quả khác nhau.
Tưởng Tĩnh Thi có vẻ cũng nhận thấy phản ứng của Lâm Chính Nhiên, hơi xấu hổ nói:
"Phòng làm việc âm nhạc này chị bỏ tiền còn hơn nhiều so với võ quán, dù sao ngành ca sĩ cần nhiều tài nguyên hơn mà. . Ấy vậy mà bảng Tân Tinh cũng lộ nguyên hình, vẫn còn kém một chút."
Lâm Chính Nhiên đánh giá khách quan: "Không có đâu, đội nhạc của chị Tưởng vẫn rất mạnh, so với tuyển thủ của phòng làm việc khác thì gần như nghiền ép mà."
Tưởng Tĩnh Thi thâm ý nói: "Vậy mà vẫn thua em?"
Lâm Chính Nhiên cười cười.
"Do may mắn thôi ạ."
Tưởng Tĩnh Thi cũng cong khóe miệng, nàng không tin cái gì vận may, thực lực vẫn là thực lực.
Hai người đi vào phòng làm việc, phòng của Tưởng Tĩnh Thi so với tưởng tượng lại đơn giản hơn.
Ngoài máy đun nước, ghế sô pha, bàn máy tính, tủ tài liệu thì không có gì khác.
Nàng đóng cửa trước khi dặn người dưới: "Không có chuyện quan trọng thì đừng làm phiền ta, nhớ kỹ có việc thì gõ cửa."
Đám nhân viên nghĩ bụng bọn họ dám không gõ cửa à.
Nhưng vẫn gật đầu.
Tưởng Tĩnh Thi đóng cửa lại kéo rèm.
Lâm Chính Nhiên hiếu kỳ chớp mắt mấy cái.
Tưởng Tĩnh Thi dáng vẻ tao nhã cầm một tập tài liệu trên bàn làm việc, ngồi bên cạnh Lâm Chính Nhiên: "Hai ngày nay chị điều tra sự việc xong rồi, em xem thử."
Lâm Chính Nhiên nhận tập tài liệu xem qua, thấy toàn là tư liệu của một công ty điện tử tên Phan Thành.
Tưởng Tĩnh Thi giải thích:
"Công ty điện tử Phan Thành này hai năm nay nổi lên trên mạng, thường xuyên có mối quan hệ cạnh tranh với tập đoàn Tưởng Thị chúng ta, có điều vì ta là doanh nghiệp lâu năm, có một lượng khách hàng cũ ổn định nên đối phương coi như gặp nhiều trở ngại. Tất nhiên người ta sẽ không luôn luôn thua, cũng có lúc thắng vài lần, nhưng cho dù thế, mấy lần tranh giành vẫn không kiếm được lợi lộc gì."
Lâm Chính Nhiên tiếp tục đọc.
Thấy trên tài liệu có ảnh chụp và thông tin về các ca sĩ Tân Tinh trước đó.
"Ý chị Tưởng là, công ty điện tử Phan Thành này chính là người đứng sau sự việc cuộc thi âm nhạc lần trước?"
Tưởng Tĩnh Thi gật đầu:
"Đúng vậy, lần trước lúc cuộc thi âm nhạc Tân Tinh và Giang Thành dưới tay chị nhận tiền của công ty điện tử Phan Thành, gần đây công ty bọn họ muốn mở buổi ra mắt sản phẩm mới, đại khái là muốn mượn cuộc thi này để tạo dư luận để khách hàng chú ý tới họ."
Tưởng Tĩnh Thi nhắc nhở:
"Tất nhiên đây là việc làm lén lút, dù sao bên ngoài không có chứng cứ hoàn toàn chứng minh là do họ làm trò quỷ, nhưng mà trừ họ ra cũng không ai dám làm vậy. Trong công ty điện tử Phan Thành có một vị phó tổng rất thích làm mấy trò này, mà dạo này vì kế hoạch của họ thất bại nên chị nghe nói họ có vẻ nhắm tới bảng Tân Tinh lần này, chắc gần đây sẽ có hành động."
Lâm Chính Nhiên xem kỹ trên tư liệu, Giang Tuyết Lỵ và phòng làm việc âm nhạc ở quê của mình.
"Hành động. . Chiếm đoạt công việc của chúng ta sao?"
Tưởng Tĩnh Thi cười gật đầu:
"Chắc thế, vì đừng thấy em trai Chính Nhiên thắng chị hai ba lần rồi, nhưng mà chị chưa bao giờ thua thảm thế bao giờ, sau lưng em lại không có tài nguyên, còn chị vừa có tiền vừa có người mà vẫn thua, nên đừng nói người ta ngạc nhiên, mấy công ty khác nhìn thấy chị nghĩ chắc chắn họ rất khiếp sợ."
Lâm Chính Nhiên cảm thán nói: "Chỉ có thể nói là chị Tưởng quá công bằng, thật ra nếu chị Tưởng muốn thắng thì có rất nhiều cách để thắng mà, nhưng rõ ràng chị không để tâm đến mấy việc đó."
Tưởng Tĩnh Thi không nhịn được cười:
"Lời em trai Chính Nhiên coi như khen chị, thời đại giờ khác rồi, trên mạng rất nhiều thứ đều minh bạch. Tập đoàn Tưởng Thị có lớn mấy cũng chỉ là doanh nghiệp lớn nhất thành phố, không làm được chuyện muốn gì được nấy, nên thắng không đẹp hay thua đều vậy thôi, hơn nữa trước khi gặp em trai Chính Nhiên, chị cũng không nghĩ ra tại sao đội có nhiều tài nguyên như vậy của mình lại thua."
Nàng chợt nhận ra: "Nói dài dòng quá."
Nàng nghiêm túc nói:
"Tóm lại Giang Tuyết Lỵ có tài năng thiên phú, chỉ cần người Phan Thành không phải kẻ ngu thì chắc chắn sẽ muốn có được cô ấy, nhất là phòng làm việc của các em lại không có chỗ dựa, muốn thâu tóm một phòng làm việc âm nhạc đơn giản vô cùng, bọn họ đang dán mắt vào bảng xếp hạng đó cả ngày, chị đoán chắc sắp ra tay rồi."
Lâm Chính Nhiên xem hết tập tài liệu, rồi gấp lại:
"Vâng, nhất là lão bản phòng làm việc chúng em chắc chắn không đồng ý bị thâu tóm đâu, vì cô ấy là người rất có hoài bão, những năm này đội của cô ấy dù không nổi bật nhưng vẫn nỗ lực đào tạo người mới. Nên nếu Phan Thành muốn đào người không được, chắc sẽ dùng cách khác để buộc phòng làm việc giao người."
"Đúng vậy, ngoài ra còn chuyện chị chưa nói với em, đó là khoảng thời gian trước ngay cả chị cũng từng nói chuyện thu mua với lão bản phòng làm việc của các em, thậm chí từng đề nghị mua luôn Giang Tuyết Lỵ."
Lâm Chính Nhiên bất ngờ nhìn Tưởng Tĩnh Thi.
Tưởng Tĩnh Thi thâm ý: "Sao bất ngờ vậy? Ý chị là nếu có thể đào được Giang Tuyết Lỵ thì em trai Chính Nhiên cũng sẽ theo chị luôn sao? Cuối cùng chị muốn vẫn là em trai Chính Nhiên mà thôi."
Hai người nhìn nhau, Tưởng Tĩnh Thi mặt ửng hồng:
"Đương nhiên là kế hoạch đào người của ta thất bại, đối phương căn bản không có ý định bị mua chuộc, nên miễn cho ta, cho nên chuyện này chứng minh một điều, ta không đào được người của Phan Thành điện tử thì cũng chắc chắn không đào được Giang Tuyết Lỵ, nhưng người của họ không có ôn nhu như ta, cho nên..."
"Cho nên phòng làm việc chắc chắn sẽ gặp chuyện."
"Cũng không thể nói là chắc chắn." Tưởng Tĩnh Thi tựa lưng vào ghế sô pha, hai chân co lại:
"Xác suất cao thôi, cũng may chúng ta sớm biết đối phương định làm gì, kịp thời phòng ngừa từ các nơi thì tốt rồi, bất quá ta phải nhắc nhở Chính Nhiên đệ, dù lần này có thể hóa nguy thành an, nhưng nói thật, cái công ty nhỏ xíu kia căn bản không nuôi nổi cô nàng Giang Tuyết Lỵ lọt đầu trân bảo kia."
Giọng Tưởng Tĩnh Thi bỗng trở nên dịu dàng hơn, nhìn Lâm Chính Nhiên: "Ngươi cũng không định ở lại đó mãi đúng không? Ta đã cho người điều tra hợp đồng của Giang Tuyết Lỵ với phòng làm việc, cô ấy muốn đi cũng không khó."
Lâm Chính Nhiên đột nhiên bật cười nhìn đối phương: "Ý của Tưởng tỷ là ta hiểu rồi, ý tỷ vẫn là mong ta và Giang Tuyết Lỵ đến chỗ của tỷ?"
Ai ngờ Tưởng Tĩnh Thi lại lắc đầu, cười vui vẻ:
"Không, lần trước ta đã hỏi rồi và Chính Nhiên đệ đã từ chối, đã vậy thì tỷ sẽ không hỏi lại nữa, lần này ta muốn nói là... Chính Nhiên đệ nếu tin tưởng tỷ, ta cùng ngươi mở chung một phòng làm việc thì sao?"
"Tưởng tỷ cùng ta?"
"Ừm." Nàng rất chân thành chỉ mình rồi lại chỉ vào Lâm Chính Nhiên:
"Ta làm phó tổng quản lý, ngươi làm giám đốc, ta sẽ phụ tá ngươi, dù bây giờ ngươi còn trẻ nhưng có tỷ dạy thì ta nghĩ những việc trong công ty ngươi sẽ học được rất nhanh thôi, người đại diện viết tên cả hai chúng ta cũng được, nếu ngươi sợ rủi ro thì chỉ viết tên ta thôi cũng được, chờ khi nào ngươi muốn làm giám đốc... Chúng ta viết hợp đồng, đến lúc đó có thể tùy thời thêm tên ngươi vào, cổ phần vẫn là ngươi nhiều ta ít, tóm lại tỷ chắc chắn sẽ không gạt ngươi, là thật lòng."
Nàng thở dài, vẫn có chút sợ Lâm Chính Nhiên không đồng ý: "Ta biết mở công ty hợp tác chuyện này, trừ khi là hoàn toàn tin tưởng đối phương, nếu không chắc chắn có rủi ro, nên lần này Chính Nhiên đệ bỏ công sức ra, tỷ bỏ tiền ra... Ta nghĩ như vậy đến cuối cùng dù có lỗ thì Chính Nhiên đệ cũng không thiệt hại gì, hơn nữa ta tin tưởng hai chúng ta hợp tác, chắc chắn sẽ chỉ kiếm được tiền chứ không thua lỗ, vì thứ chúng ta đầu tư chính là con người."
Ánh mắt nàng dịu dàng như nước:
"Chính Nhiên đệ cứ suy nghĩ đi, Giang Tuyết Lỵ và Hà Tình tuy hiện tại còn trẻ nhưng tài năng của họ đã bắt đầu lộ ra rồi... Tốc độ phát triển sau này sẽ rất nhanh, nhất là nếu không có hậu phương vững chắc thì sau này nhất định sẽ gặp nhiều trở ngại, nhưng nếu như ngươi có công ty thì sẽ khác, các nàng cũng không cần phải bị người ta quản thúc nữa, hơn nữa tỷ chắc chắn sẽ nghiêm túc giúp đỡ ngươi."
Lâm Chính Nhiên thật sự không ngờ Tưởng Tĩnh Thi lại đưa ra chuyện này.
Nhất là từ những gì Tưởng Tĩnh Thi mô tả, chuyện này hầu như không có bất kỳ điểm xấu nào với Lâm Chính Nhiên.
Tưởng Tĩnh Thi cầm lấy tài liệu trong tay hắn:
"Ta biết chắc chắn ngươi sẽ hỏi vì sao ta lại làm như vậy, vì làm chuyện này ngoài việc có thể có được Chính Nhiên đệ ra thì cũng không có lợi ích gì khác, nhưng mà... Nói thật lòng thì, ta vậy mà vẫn thấy rất đáng, có lẽ đây chính là trân trọng người tài đi."
Mặc dù cũng có thể là do một vài cảm xúc khác đang tác oai tác quái.
Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa: "Tưởng tổng, có chuyện gấp!"
Tưởng Tĩnh Thi nhìn ra ngoài cửa: "Chuyện gì? Nói nhanh."
Người đó đứng ngoài cửa trả lời: "Chính là cái phòng làm việc mà trước đây cô dặn chúng tôi phải để ý, có chuyện rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận