Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 44: Phòng cho thuê (length: 8955)
Tiểu Hà Tình nghe được nội dung vừa rồi, nói qua lưới sắt: "Văn Văn, vừa nãy ngươi nói là ngươi không có ý định cùng chúng ta cùng lên cấp ba sao?"
Hàn Văn Văn lúng túng cười ha hả, cũng may Tiểu Hà Tình không hiểu lầm vế sau của câu nói, gãi đầu:
"Không phải là không muốn, là thành tích của ta không tốt lắm... Chắc là không thể lên được."
Nhiệt tình Tiểu Hà Tình cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, nàng vòng qua lưới sắt, chạy một vòng lớn đi đến bên cạnh Hàn Văn Văn.
Nắm chặt hai bàn tay nhỏ đầy tự tin, cũng rất khẩn trương: "Thành tích không tốt, ta có thể kèm cậu học mà! Chỉ cần mỗi ngày tớ dạy thêm cho cậu, cậu chắc chắn có thể thi đậu cấp ba! Chúng ta là bạn thân nhất mà, sao có thể tách ra được chứ?!"
Hàn Văn Văn xấu hổ nhìn cô bạn thân, nghĩ thầm mọi chuyện nếu đơn giản vậy thì tốt.
Lâm Chính Nhiên liếc nhìn vẻ mặt giấu sau nụ cười của Hàn Văn Văn, tựa hồ đã thấy trước kết cục.
Quả nhiên, từ sau hôm đó Tiểu Hà Tình bắt đầu tranh thủ thời gian ở ký túc xá vào cuối tuần, tất bật kèm Hàn Văn Văn học bù.
Hàn Văn Văn ngoài mặt cũng nghiêm túc học hành, không phụ lòng nhiệt tình của Tiểu Hà Tình, nhưng thành tích vẫn cứ không thể khá lên được.
Một là vì bản thân Hàn Văn Văn không phải là người có năng khiếu học hành, hai là vì nàng biết rõ học giỏi cũng chẳng ích gì, nàng bây giờ cần là có thể tự lực cánh sinh, chuyện này khiến nàng cực kỳ phân tâm.
Cho nên sau hơn một tháng, đến khi điểm thi cuối kỳ lớp 8 được công bố, Tiểu Hà Tình thấy thành tích của Hàn Văn Văn chỉ nhích lên được một chút xíu, sốt ruột đến sắp khóc.
Hàn Văn Văn ở trong ký túc xá suốt một đêm an ủi Tiểu Hà Tình, còn hứa sau này sẽ chăm chỉ học hành.
Tiểu Hà Tình mới miễn cưỡng nguôi ngoai.
Vào hè năm lớp 8, Hàn Văn Văn không cùng Tiểu Hà Tình về quê phía nam mà kiếm cớ nói cậu mình đến phương bắc, nên nàng muốn ở lại đây một thời gian rồi về.
Thế là Tiểu Hà Tình chỉ có thể một mình ngồi tàu cao tốc về.
Hôm nọ Lâm Chính Nhiên xuống lầu mua đồ, vừa ra khỏi cổng khu ký túc xá thì thấy con cáo nào đó đang ở cổng hỏi thăm: "Bác ơi, cho cháu hỏi số điện thoại của chủ nhà ở đây là bao nhiêu ạ? Cháu muốn đến thuê phòng trọ hỏi giá một chút."
Nàng vừa dứt lời đã thấy Lâm Chính Nhiên từ trong khu đi ra, hai người mặt đối mặt từ xa.
Hàn Văn Văn ít khi kinh ngạc, nàng mỉm cười với Lâm Chính Nhiên, sau đó quay người muốn chạy.
Vẫn là Lâm Chính Nhiên gọi nàng lại: "Tôi biết một khu trọ giá thuê rất rẻ, lại gần trường học, tuy hơi nhỏ nhưng có lẽ rất hợp với cậu."
Hàn Văn Văn đang định bỏ chạy dừng bước, bất ngờ quay lại nhìn Lâm Chính Nhiên, thật thà kể lại hoàn cảnh khốn khó của mình, giơ năm ngón tay ra: "Nhưng tớ chỉ có năm trăm tệ tiền chi tiêu thôi."
Lâm Chính Nhiên hiểu ngay: "Thảo nào cậu không tìm được phòng trọ, nhưng thế là đủ rồi."
Từ khi nửa năm trước hệ thống báo giá trị mị lực đạt đến bốn mươi, Lâm Chính Nhiên phát hiện mình nói chuyện với ai cũng vậy, chỉ cần không làm đối phương khó chịu, đối phương rất dễ dàng nảy sinh ý muốn giúp đỡ.
Thế là Lâm Chính Nhiên dẫn theo Hàn Văn Văn im lặng suốt đường, đi đến một khu dân cư nhỏ tên Cẩm Tú Hoa Thành.
Tìm đến chủ nhà, nói ra ý định muốn thuê một tháng ở đây.
Cô chủ nhà ngay từ đầu thấy hai đứa nhóc đến thuê phòng, đương nhiên không đồng ý: "Các cháu tìm người lớn đến nói chuyện với cô, hơn nữa không có tiền đặt cọc chắc chắn không được, cô chưa từng làm loại chuyện này bao giờ."
Hàn Văn Văn thở dài, đoán trước được kết quả này.
Ai ngờ đâu khi Lâm Chính Nhiên vừa mở miệng thì tất cả đều thay đổi: "Cô ơi, bọn cháu là học sinh trường mới thành, cũng là người địa phương..."
Hắn chỉ đơn giản nói vài lý do, Hàn Văn Văn cảm thấy như thế thì có ích gì? Mình dùng lời ngon ngọt suốt mấy ngày nay còn chẳng tìm được chỗ nào không cần tiền đặt cọc, ai biết chủ nhà sau khi nghe Lâm Chính Nhiên nói lại nảy sinh thiện cảm với cậu nhóc đẹp trai này:
"Ôi chao, cái cậu nhóc này miệng ngọt quá đi, còn gọi cô là tỷ tỷ nữa chứ ~" cô chủ nhà cười tủm tỉm che miệng: "Được được, xem như cô nể tình các cháu còn nhỏ, không cần tiền đặt cọc thì không cần, nhưng mà ký hợp đồng thì vẫn phải người lớn đến ký nha."
Hàn Văn Văn bất ngờ không nghĩ tới đối phương vậy mà đồng ý?! Lâm Chính Nhiên đồng học cũng có nói gì đâu mà, rốt cuộc chuyện này là thế nào?!
Nàng hiểu ý gật đầu lia lịa, kinh ngạc nói: "Cái này không vấn đề gì, tớ nói với cậu của tớ một tiếng là được, chỉ là phải mấy ngày nữa cậu tớ mới đến được."
Lâm Chính Nhiên nói chen vào: "Cô ơi, vậy bọn cháu có thể ở tạm đây vài hôm không ạ, vài hôm nữa người lớn đến ký hợp đồng."
Cô chủ nhà cười nói tiếp: "Dễ nói, dễ nói thôi, cậu nhóc này mở miệng rồi cô còn không nể mặt sao được?"
Lâm Chính Nhiên cười cười, nghĩ thầm năng lực này đúng là dùng rất tốt.
"Cảm ơn cô, cô tốt bụng quá."
Cô chủ nhà bị khen thì xấu hổ bật cười.
"Cậu nhóc này miệng ngọt thật đó nha ~"
Cô chủ nhà tìm cho hai người một phòng trống tương đối an toàn, là một phòng đơn hơn ba mươi mét vuông, chỉ có nhà vệ sinh và phòng ngủ, nhưng rất rộng rãi và sạch sẽ, phòng còn có giường gỗ và bàn ghế cơ bản.
Cửa còn có gắn camera giám sát, như vậy cũng không cần sợ gặp nguy hiểm.
Cô chủ nhà đưa chìa khóa cho Lâm Chính Nhiên: "Vậy trong một tuần để người lớn nhà các cháu đến tìm cô ký hợp đồng, ký xong là ở được luôn."
"Vâng ạ, cảm ơn cô."
Sau khi cô chủ nhà được khen nức nở hài lòng rời đi, Hàn Văn Văn ngơ ngác nhận lấy chiếc chìa khóa trong tay hắn.
Lâm Chính Nhiên: "Sau này đây là phòng của cậu."
Nàng đứng bên cạnh Lâm Chính Nhiên nhìn kỹ căn phòng nhỏ thuộc về riêng mình.
Vô thức bật cười, trong mắt còn có ánh sáng khó tả: "Lâm Chính Nhiên đồng học giỏi thật đó!" Nàng hỏi: "Cậu với cô kia không phải là quen nhau đúng không? Sao mà cô ấy dễ nói chuyện thế?"
Lâm Chính Nhiên kiệm lời, mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp: "Chắc là tôi đẹp trai lại còn miệng ngọt."
Hàn Văn Văn ngẩn người sau đó phì cười thành tiếng, gật đầu tủm tỉm nghiêng đầu: "Lâm Chính Nhiên rất đẹp trai, là người đẹp trai nhất trong đám con trai mà tớ từng thấy."
Hàn Văn Văn nằm thẳng trên chiếc giường gỗ không nệm.
Nhìn căn phòng rộng rãi ấm áp này, hít sâu một hơi không khí an ổn tự do: "Cảm giác thật hạnh phúc, lớn từng này lần đầu tiên có phòng riêng của mình."
Lâm Chính Nhiên ngồi trên thành giường: "Chỉ là phòng thuê thôi chứ không phải mua nhà."
Hàn Văn Văn nhắm mắt lại mỉm cười: "Lâm Chính Nhiên đồng học không hiểu ý của tớ đâu, có một số chuyện chỉ có bản thân mình mới rõ thôi."
Lâm Chính Nhiên thốt ra: "Ngồi chung bàn lâu như vậy, tôi vẫn đoán được phần nào, cậu, con cáo này, rất không thích nợ ai, cho nên trước kia ở nhà cậu của cậu, cậu luôn không có cảm giác thoải mái, càng đừng nói đến ký túc xá nữ."
Nằm trên giường Hàn Văn Văn nghe vậy liền mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu vậy mà hiện lên ước nguyện mình viết trên giấy Liên Tâm.
【 Tôi hi vọng người đàn ông của tôi sau này có thể hiểu được tôi muốn gì 】 Lâm Chính Nhiên liền tiếp lời: "Căn phòng này thực sự có thể xem là phòng riêng của cậu, chỉ là...hơi tạm bợ thôi, nhưng cũng coi như là tự do."
Hàn Văn Văn nghe xong toàn bộ câu nói của hắn, gương mặt bỗng nhiên ửng đỏ.
Hai chữ chân mệnh thiên tử hiện lên trong đầu.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nàng liền kịp phản ứng, ý thức được điểm mù trong lời nói, vội vàng ngồi dậy khó hiểu: "Khoan đã, Lâm Chính Nhiên đồng học sao cậu lại biết chuyện của cậu tớ?!"
Lâm Chính Nhiên xấu hổ, thú nhận sự thật: "Thật ra năm ngoái hôm gặp mặt ở siêu thị, lúc đó tôi vừa đi ngang qua con phố đó thì nghe được chút ít, chỉ là chưa từng nói với cậu thôi, cậu còn nhớ hôm đó không?"
Đôi mắt cáo chậm rãi mở to, lần đầu tiên cảm thấy mình ở trước mặt người khác thậm chí còn không có chút ngụy trang nào.
Hắn vậy mà luôn biết những chuyện đó.
Hàn Văn Văn theo bản năng ôm chặt thân mình, mặt đỏ bừng: "Lâm Chính Nhiên đồng học sao có thể xấu xa như vậy..."
Hàn Văn Văn lúng túng cười ha hả, cũng may Tiểu Hà Tình không hiểu lầm vế sau của câu nói, gãi đầu:
"Không phải là không muốn, là thành tích của ta không tốt lắm... Chắc là không thể lên được."
Nhiệt tình Tiểu Hà Tình cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, nàng vòng qua lưới sắt, chạy một vòng lớn đi đến bên cạnh Hàn Văn Văn.
Nắm chặt hai bàn tay nhỏ đầy tự tin, cũng rất khẩn trương: "Thành tích không tốt, ta có thể kèm cậu học mà! Chỉ cần mỗi ngày tớ dạy thêm cho cậu, cậu chắc chắn có thể thi đậu cấp ba! Chúng ta là bạn thân nhất mà, sao có thể tách ra được chứ?!"
Hàn Văn Văn xấu hổ nhìn cô bạn thân, nghĩ thầm mọi chuyện nếu đơn giản vậy thì tốt.
Lâm Chính Nhiên liếc nhìn vẻ mặt giấu sau nụ cười của Hàn Văn Văn, tựa hồ đã thấy trước kết cục.
Quả nhiên, từ sau hôm đó Tiểu Hà Tình bắt đầu tranh thủ thời gian ở ký túc xá vào cuối tuần, tất bật kèm Hàn Văn Văn học bù.
Hàn Văn Văn ngoài mặt cũng nghiêm túc học hành, không phụ lòng nhiệt tình của Tiểu Hà Tình, nhưng thành tích vẫn cứ không thể khá lên được.
Một là vì bản thân Hàn Văn Văn không phải là người có năng khiếu học hành, hai là vì nàng biết rõ học giỏi cũng chẳng ích gì, nàng bây giờ cần là có thể tự lực cánh sinh, chuyện này khiến nàng cực kỳ phân tâm.
Cho nên sau hơn một tháng, đến khi điểm thi cuối kỳ lớp 8 được công bố, Tiểu Hà Tình thấy thành tích của Hàn Văn Văn chỉ nhích lên được một chút xíu, sốt ruột đến sắp khóc.
Hàn Văn Văn ở trong ký túc xá suốt một đêm an ủi Tiểu Hà Tình, còn hứa sau này sẽ chăm chỉ học hành.
Tiểu Hà Tình mới miễn cưỡng nguôi ngoai.
Vào hè năm lớp 8, Hàn Văn Văn không cùng Tiểu Hà Tình về quê phía nam mà kiếm cớ nói cậu mình đến phương bắc, nên nàng muốn ở lại đây một thời gian rồi về.
Thế là Tiểu Hà Tình chỉ có thể một mình ngồi tàu cao tốc về.
Hôm nọ Lâm Chính Nhiên xuống lầu mua đồ, vừa ra khỏi cổng khu ký túc xá thì thấy con cáo nào đó đang ở cổng hỏi thăm: "Bác ơi, cho cháu hỏi số điện thoại của chủ nhà ở đây là bao nhiêu ạ? Cháu muốn đến thuê phòng trọ hỏi giá một chút."
Nàng vừa dứt lời đã thấy Lâm Chính Nhiên từ trong khu đi ra, hai người mặt đối mặt từ xa.
Hàn Văn Văn ít khi kinh ngạc, nàng mỉm cười với Lâm Chính Nhiên, sau đó quay người muốn chạy.
Vẫn là Lâm Chính Nhiên gọi nàng lại: "Tôi biết một khu trọ giá thuê rất rẻ, lại gần trường học, tuy hơi nhỏ nhưng có lẽ rất hợp với cậu."
Hàn Văn Văn đang định bỏ chạy dừng bước, bất ngờ quay lại nhìn Lâm Chính Nhiên, thật thà kể lại hoàn cảnh khốn khó của mình, giơ năm ngón tay ra: "Nhưng tớ chỉ có năm trăm tệ tiền chi tiêu thôi."
Lâm Chính Nhiên hiểu ngay: "Thảo nào cậu không tìm được phòng trọ, nhưng thế là đủ rồi."
Từ khi nửa năm trước hệ thống báo giá trị mị lực đạt đến bốn mươi, Lâm Chính Nhiên phát hiện mình nói chuyện với ai cũng vậy, chỉ cần không làm đối phương khó chịu, đối phương rất dễ dàng nảy sinh ý muốn giúp đỡ.
Thế là Lâm Chính Nhiên dẫn theo Hàn Văn Văn im lặng suốt đường, đi đến một khu dân cư nhỏ tên Cẩm Tú Hoa Thành.
Tìm đến chủ nhà, nói ra ý định muốn thuê một tháng ở đây.
Cô chủ nhà ngay từ đầu thấy hai đứa nhóc đến thuê phòng, đương nhiên không đồng ý: "Các cháu tìm người lớn đến nói chuyện với cô, hơn nữa không có tiền đặt cọc chắc chắn không được, cô chưa từng làm loại chuyện này bao giờ."
Hàn Văn Văn thở dài, đoán trước được kết quả này.
Ai ngờ đâu khi Lâm Chính Nhiên vừa mở miệng thì tất cả đều thay đổi: "Cô ơi, bọn cháu là học sinh trường mới thành, cũng là người địa phương..."
Hắn chỉ đơn giản nói vài lý do, Hàn Văn Văn cảm thấy như thế thì có ích gì? Mình dùng lời ngon ngọt suốt mấy ngày nay còn chẳng tìm được chỗ nào không cần tiền đặt cọc, ai biết chủ nhà sau khi nghe Lâm Chính Nhiên nói lại nảy sinh thiện cảm với cậu nhóc đẹp trai này:
"Ôi chao, cái cậu nhóc này miệng ngọt quá đi, còn gọi cô là tỷ tỷ nữa chứ ~" cô chủ nhà cười tủm tỉm che miệng: "Được được, xem như cô nể tình các cháu còn nhỏ, không cần tiền đặt cọc thì không cần, nhưng mà ký hợp đồng thì vẫn phải người lớn đến ký nha."
Hàn Văn Văn bất ngờ không nghĩ tới đối phương vậy mà đồng ý?! Lâm Chính Nhiên đồng học cũng có nói gì đâu mà, rốt cuộc chuyện này là thế nào?!
Nàng hiểu ý gật đầu lia lịa, kinh ngạc nói: "Cái này không vấn đề gì, tớ nói với cậu của tớ một tiếng là được, chỉ là phải mấy ngày nữa cậu tớ mới đến được."
Lâm Chính Nhiên nói chen vào: "Cô ơi, vậy bọn cháu có thể ở tạm đây vài hôm không ạ, vài hôm nữa người lớn đến ký hợp đồng."
Cô chủ nhà cười nói tiếp: "Dễ nói, dễ nói thôi, cậu nhóc này mở miệng rồi cô còn không nể mặt sao được?"
Lâm Chính Nhiên cười cười, nghĩ thầm năng lực này đúng là dùng rất tốt.
"Cảm ơn cô, cô tốt bụng quá."
Cô chủ nhà bị khen thì xấu hổ bật cười.
"Cậu nhóc này miệng ngọt thật đó nha ~"
Cô chủ nhà tìm cho hai người một phòng trống tương đối an toàn, là một phòng đơn hơn ba mươi mét vuông, chỉ có nhà vệ sinh và phòng ngủ, nhưng rất rộng rãi và sạch sẽ, phòng còn có giường gỗ và bàn ghế cơ bản.
Cửa còn có gắn camera giám sát, như vậy cũng không cần sợ gặp nguy hiểm.
Cô chủ nhà đưa chìa khóa cho Lâm Chính Nhiên: "Vậy trong một tuần để người lớn nhà các cháu đến tìm cô ký hợp đồng, ký xong là ở được luôn."
"Vâng ạ, cảm ơn cô."
Sau khi cô chủ nhà được khen nức nở hài lòng rời đi, Hàn Văn Văn ngơ ngác nhận lấy chiếc chìa khóa trong tay hắn.
Lâm Chính Nhiên: "Sau này đây là phòng của cậu."
Nàng đứng bên cạnh Lâm Chính Nhiên nhìn kỹ căn phòng nhỏ thuộc về riêng mình.
Vô thức bật cười, trong mắt còn có ánh sáng khó tả: "Lâm Chính Nhiên đồng học giỏi thật đó!" Nàng hỏi: "Cậu với cô kia không phải là quen nhau đúng không? Sao mà cô ấy dễ nói chuyện thế?"
Lâm Chính Nhiên kiệm lời, mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp: "Chắc là tôi đẹp trai lại còn miệng ngọt."
Hàn Văn Văn ngẩn người sau đó phì cười thành tiếng, gật đầu tủm tỉm nghiêng đầu: "Lâm Chính Nhiên rất đẹp trai, là người đẹp trai nhất trong đám con trai mà tớ từng thấy."
Hàn Văn Văn nằm thẳng trên chiếc giường gỗ không nệm.
Nhìn căn phòng rộng rãi ấm áp này, hít sâu một hơi không khí an ổn tự do: "Cảm giác thật hạnh phúc, lớn từng này lần đầu tiên có phòng riêng của mình."
Lâm Chính Nhiên ngồi trên thành giường: "Chỉ là phòng thuê thôi chứ không phải mua nhà."
Hàn Văn Văn nhắm mắt lại mỉm cười: "Lâm Chính Nhiên đồng học không hiểu ý của tớ đâu, có một số chuyện chỉ có bản thân mình mới rõ thôi."
Lâm Chính Nhiên thốt ra: "Ngồi chung bàn lâu như vậy, tôi vẫn đoán được phần nào, cậu, con cáo này, rất không thích nợ ai, cho nên trước kia ở nhà cậu của cậu, cậu luôn không có cảm giác thoải mái, càng đừng nói đến ký túc xá nữ."
Nằm trên giường Hàn Văn Văn nghe vậy liền mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu vậy mà hiện lên ước nguyện mình viết trên giấy Liên Tâm.
【 Tôi hi vọng người đàn ông của tôi sau này có thể hiểu được tôi muốn gì 】 Lâm Chính Nhiên liền tiếp lời: "Căn phòng này thực sự có thể xem là phòng riêng của cậu, chỉ là...hơi tạm bợ thôi, nhưng cũng coi như là tự do."
Hàn Văn Văn nghe xong toàn bộ câu nói của hắn, gương mặt bỗng nhiên ửng đỏ.
Hai chữ chân mệnh thiên tử hiện lên trong đầu.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nàng liền kịp phản ứng, ý thức được điểm mù trong lời nói, vội vàng ngồi dậy khó hiểu: "Khoan đã, Lâm Chính Nhiên đồng học sao cậu lại biết chuyện của cậu tớ?!"
Lâm Chính Nhiên xấu hổ, thú nhận sự thật: "Thật ra năm ngoái hôm gặp mặt ở siêu thị, lúc đó tôi vừa đi ngang qua con phố đó thì nghe được chút ít, chỉ là chưa từng nói với cậu thôi, cậu còn nhớ hôm đó không?"
Đôi mắt cáo chậm rãi mở to, lần đầu tiên cảm thấy mình ở trước mặt người khác thậm chí còn không có chút ngụy trang nào.
Hắn vậy mà luôn biết những chuyện đó.
Hàn Văn Văn theo bản năng ôm chặt thân mình, mặt đỏ bừng: "Lâm Chính Nhiên đồng học sao có thể xấu xa như vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận