Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 98: Nguyện vọng cùng yêu nũng nịu Hàn Văn Văn ( thứ chín càng) (length: 8160)
Tưởng Tĩnh Thi ngồi vào ghế lái, cởi giày cao gót, để lộ đôi chân ngọc với tất da, cầm đôi giày bệt để tiện lái xe.
Nàng quay người vẫy tay với Lâm Chính Nhiên đã xuống xe: "Em trai Lâm Chính Nhiên, bữa mì gói đột xuất này ăn rất vui, có dịp gặp lại!"
Lâm Chính Nhiên lễ phép đáp lời.
Chiếc Rolls-Royce liền lăn bánh, chỉ còn bóng dáng Lâm Chính Nhiên qua kính chiếu hậu.
Tưởng Tĩnh Thi thầm cảm khái:
"Cậu nam sinh này quả thực rất đặc biệt, vừa mới trò chuyện, ta không hiểu sao lại có ảo giác địa vị của cậu ấy trong tương lai sẽ rất cao, thậm chí cao đến mức ngay cả ta và Thiến Thiến cũng không bằng, dù cảm giác có chút không thực tế, nhưng... giữ quan hệ tốt với cậu nhóc này cũng không có gì sai."
Tưởng Tĩnh Thi nhìn phía trước: "Cũng không thể trách Thiến Thiến sẽ thua cậu ấy, cho dù không cường đại như ta tưởng tượng, ít nhất cũng không phải người tầm thường."
Trong phòng tắm riêng của ký túc xá nữ, dòng nước ào ào biến thành màn sương bao phủ thân thể ngọc ngà của Tiểu Hà Tình.
Nàng đưa đôi tay nhỏ trắng nõn lên lấy sữa tắm.
Dùng bông tắm đánh sữa tắm thành bọt rồi vẽ lên cánh tay, cổ mình.
Ngẩng đầu tận hưởng dòng nước nóng gột rửa những mệt mỏi tích tụ cả tuần.
Vô thức thốt lên: "Thật thoải mái ~"
Tắm xong, nàng dùng khăn quấn mái tóc dài còn ướt rồi mặc đồ ngủ bước ra.
Về đến phòng ngủ.
Nhìn thấy Hàn Văn Văn đang sấy tóc, Tiểu Hà Tình thoải mái ngồi lên giường, thở phào: "Thật dễ chịu, ban đầu tớ còn tưởng trường cấp ba này không có phòng tắm riêng, hại mấy tuần trước tớ toàn phải về nhà tắm."
"Tớ cũng mới biết thôi, tớ sấy tóc xong, cậu chờ chút sấy nhé?"
"Ừm, chờ một lát đã."
Hàn Văn Văn nhìn Tiểu Hà Tình sau khi tắm xong làn da trắng hồng mịn màng liền buông máy sấy ngồi cạnh nàng, ghé sát ngửi ngửi hương thơm trên người Tiểu Hà Tình: "Tình Tình nhỏ thơm quá đi ~"
Tiểu Hà Tình đỏ mặt đẩy nàng ra: "Văn Văn! Cậu đừng có làm loạn, cái gì thơm không thơm, chẳng phải là mùi sữa tắm sao."
Hàn Văn Văn tìm lược, ngồi bên cạnh Tiểu Hà Tình chải tóc cho nàng: "Sữa tắm chỉ là một phần thôi, quan trọng là con gái có mùi cơ thể mà, Tình Tình không biết hả?"
Tiểu Hà Tình ngẩn người: "Mùi cơ thể? Tớ có nghe nói rồi... nhưng mà thật sự có cái đó sao?"
Hàn Văn Văn cười đầy ẩn ý, che miệng ghé vào tai Tiểu Hà Tình nói:
"Nghe nói, con gái chưa bị con trai ‘ấy’ qua thì trên người đều có mùi thơm đặc biệt, mà mùi hương này chỉ có chân mệnh thiên tử của cậu mới có thể ngửi thấy được."
Mặt Tiểu Hà Tình đỏ bừng: "Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi Văn Văn, tớ không tin đâu, bịa quá."
Hàn Văn Văn tiếp tục vuốt tóc khẳng định quan điểm của mình:
"Có gì mà không tin chứ? Nếu không tin Tình Tình thử tìm cơ hội hỏi Lâm Chính Nhiên xem, để cậu ấy ngửi xem trên người cậu có mùi thơm đặc biệt không."
Tiểu Hà Tình chỉ mới nghĩ thôi đã thấy xấu hổ, cúi đầu, trùm chăn kín người: "Tớ sẽ không đời nào đề nghị kiểu đó với cậu ấy đâu... Nghe có vẻ háo sắc."
Khiến Hàn Văn Văn cười không ngậm được miệng: "Tình Tình nhỏ đáng yêu thật đấy."
Chỉ là rất nhanh, Hàn Văn Văn như nhìn thấy gì đó, nụ cười vụt tắt, đơ người ra.
Tiểu Hà Tình thấy Hàn Văn Văn đứng hình: "Văn Văn? Sao cậu không nói gì? Sao cứ nhìn tớ chằm chằm vậy?"
Hàn Văn Văn chớp đôi mắt cáo nhìn chằm chằm Hà Tình đang thu mình trên giường.
Do chiếc áo ngủ ép vào cơ thể.
Một vài chỗ lộ ra vô cùng gợi cảm.
"Tình Tình à... Trước đây sao tớ không để ý, cậu lên cấp ba xong phổng phao ghê vậy?"
"Hả? Cái gì mà phổng phao?" Hà Tình không hiểu, liền theo tầm mắt của nàng cũng cúi xuống nhìn mình, mặt đỏ bừng lên, vội dùng chăn che kín người.
"Văn Văn! Cậu đang nói cái gì thế!"
Hàn Văn Văn nhìn lại cơ thể có chút phẳng lì của mình, hơi thất vọng:
"Sao mình lại không được như vậy nhỉ?"
Nàng quay đầu nhìn cái mông:
"Có vẻ như chỗ đó là duy nhất phát triển, vốn còn tưởng rằng trước sau đều sẽ to."
Tiểu Hà Tình thật sự không hiểu vì sao mỗi lần chỉ có hai người ở riêng với nhau là sẽ nói chuyện kiểu này, dù nàng cũng rất muốn nói chuyện, nhưng bình thường hình như hơi quá rồi.
"Văn Văn, đừng nói chuyện này nữa, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Hàn Văn Văn nhìn sang Tiểu Hà Tình, đã sớm đoán ra là chuyện gì, nàng cười cười đứng dậy đi ra ban công thu quần áo:
"Tớ biết trong lòng Tình Tình đang nghĩ gì mà, cậu muốn hỏi tớ chuyện cuối tuần cậu với bạn Lâm Chính Nhiên về thị trấn tranh tài đúng không? Lúc trước bạn Lâm Chính Nhiên đã nói nếu cậu thắng sẽ đáp ứng cậu một điều ước, sau khi chúng ta bàn bạc thì điều ước của cậu là nắm tay đúng không?"
Tiểu Hà Tình ôm chăn gật đầu, giọng mềm mại: "Đúng, chính là chuyện đó... Văn Văn cậu nói xem, nếu tớ thắng cuộc rồi muốn nắm tay cậu ấy, liệu cậu ấy có đồng ý không?"
Hàn Văn Văn thu tất, bỗng nhớ lại mấy hôm trước đi dạo phố đồ ăn vặt cùng Lâm Chính Nhiên.
Quay người tò mò nói: "Sao lại không đồng ý? Bây giờ Tình Tình chẳng phải là bạn gái của bạn Lâm Chính Nhiên sao? Chỉ nắm tay thôi cậu ấy sẽ không từ chối đâu, hơn nữa lúc trước cậu ấy còn cõng cậu rồi mà?"
Tiểu Hà Tình cắn môi, vẻ thẹn thùng trên mặt trông hơi thiếu tự tin:
"Tuy nói là vậy, hai đứa tớ từ bé đã chơi với nhau nhiều rồi, nhưng chuyện tình cảm đôi lứa thì tớ chưa từng làm với cậu ấy, nếu... nếu thật sự nắm được tay cậu ấy, tớ nghĩ quan hệ của bọn tớ về cơ bản có thể xác định rồi."
Hàn Văn Văn nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tiểu Hà Tình, tưởng tượng đến cảnh tượng nàng và Lâm Chính Nhiên có thể sẽ nắm tay nhau, sắc mặt chợt hơi chua chát.
Nhưng cảm xúc ghen tị này rất nhanh biến mất.
Nàng lại ngồi xuống cạnh Hà Tình, vui vẻ ủng hộ bạn tốt: "Cố lên! Nhất định được thôi, đến lúc đó cứ mạnh dạn đề nghị chuyện đó với cậu ấy là được."
Tiểu Hà Tình cũng mỉm cười, không còn do dự nữa: "Ừm."
Hàn Văn Văn xoa đầu Tiểu Hà Tình, ghen tị trong lòng lại càng dâng lên.
Đêm khuya, thừa lúc bóng đêm, Hàn Văn Văn gọi điện cho Lâm Chính Nhiên, vụng trộm hẹn cậu ra một chỗ vắng vẻ ở ký túc xá nam gặp mặt.
Lâm Chính Nhiên hiếu kỳ:
"Sao đột nhiên lại tìm anh?"
Hàn Văn Văn không nói gì, chỉ là ghen tị ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, thấy Lâm Chính Nhiên:
"Chỉ là nhớ anh, muốn Chính Nhiên ca ca dỗ em."
Lâm Chính Nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay ra: "Gần đây em toàn lén đến tìm anh mấy lần rồi nhỉ?"
Hàn Văn Văn nắm lấy tay Lâm Chính Nhiên, có chút vui vẻ đan mười ngón tay với cậu, đầu tựa lên vai Lâm Chính Nhiên kéo cánh tay cậu:
"Em không biết nữa, nhiều lần rồi, dù sao hồ ly là như vậy đấy, thích bám người, Chính Nhiên ca ca phải thương em nhiều vào."
Lâm Chính Nhiên đưa tay sờ đầu nàng, Hàn Văn Văn nhắm mắt khóe miệng cong lên.
Kết quả sau khi tay Lâm Chính Nhiên dừng lại.
Hàn Văn Văn không vui làm nũng nói:
"Làm gì vậy? Sờ đầu em thêm tí nữa mà..."
"Vậy em tìm anh có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì cả, chỉ là muốn anh sờ đầu em thôi."
Lâm Chính Nhiên thở dài, Hàn Văn Văn lại được như ý nhắm mắt, đôi tai hồ ly hư cấu lay động vài lần: "À em muốn nói là tháng này anh đừng quên theo em nhé."
"Cái đó em đã nói rất nhiều lần rồi."
Nàng quay người vẫy tay với Lâm Chính Nhiên đã xuống xe: "Em trai Lâm Chính Nhiên, bữa mì gói đột xuất này ăn rất vui, có dịp gặp lại!"
Lâm Chính Nhiên lễ phép đáp lời.
Chiếc Rolls-Royce liền lăn bánh, chỉ còn bóng dáng Lâm Chính Nhiên qua kính chiếu hậu.
Tưởng Tĩnh Thi thầm cảm khái:
"Cậu nam sinh này quả thực rất đặc biệt, vừa mới trò chuyện, ta không hiểu sao lại có ảo giác địa vị của cậu ấy trong tương lai sẽ rất cao, thậm chí cao đến mức ngay cả ta và Thiến Thiến cũng không bằng, dù cảm giác có chút không thực tế, nhưng... giữ quan hệ tốt với cậu nhóc này cũng không có gì sai."
Tưởng Tĩnh Thi nhìn phía trước: "Cũng không thể trách Thiến Thiến sẽ thua cậu ấy, cho dù không cường đại như ta tưởng tượng, ít nhất cũng không phải người tầm thường."
Trong phòng tắm riêng của ký túc xá nữ, dòng nước ào ào biến thành màn sương bao phủ thân thể ngọc ngà của Tiểu Hà Tình.
Nàng đưa đôi tay nhỏ trắng nõn lên lấy sữa tắm.
Dùng bông tắm đánh sữa tắm thành bọt rồi vẽ lên cánh tay, cổ mình.
Ngẩng đầu tận hưởng dòng nước nóng gột rửa những mệt mỏi tích tụ cả tuần.
Vô thức thốt lên: "Thật thoải mái ~"
Tắm xong, nàng dùng khăn quấn mái tóc dài còn ướt rồi mặc đồ ngủ bước ra.
Về đến phòng ngủ.
Nhìn thấy Hàn Văn Văn đang sấy tóc, Tiểu Hà Tình thoải mái ngồi lên giường, thở phào: "Thật dễ chịu, ban đầu tớ còn tưởng trường cấp ba này không có phòng tắm riêng, hại mấy tuần trước tớ toàn phải về nhà tắm."
"Tớ cũng mới biết thôi, tớ sấy tóc xong, cậu chờ chút sấy nhé?"
"Ừm, chờ một lát đã."
Hàn Văn Văn nhìn Tiểu Hà Tình sau khi tắm xong làn da trắng hồng mịn màng liền buông máy sấy ngồi cạnh nàng, ghé sát ngửi ngửi hương thơm trên người Tiểu Hà Tình: "Tình Tình nhỏ thơm quá đi ~"
Tiểu Hà Tình đỏ mặt đẩy nàng ra: "Văn Văn! Cậu đừng có làm loạn, cái gì thơm không thơm, chẳng phải là mùi sữa tắm sao."
Hàn Văn Văn tìm lược, ngồi bên cạnh Tiểu Hà Tình chải tóc cho nàng: "Sữa tắm chỉ là một phần thôi, quan trọng là con gái có mùi cơ thể mà, Tình Tình không biết hả?"
Tiểu Hà Tình ngẩn người: "Mùi cơ thể? Tớ có nghe nói rồi... nhưng mà thật sự có cái đó sao?"
Hàn Văn Văn cười đầy ẩn ý, che miệng ghé vào tai Tiểu Hà Tình nói:
"Nghe nói, con gái chưa bị con trai ‘ấy’ qua thì trên người đều có mùi thơm đặc biệt, mà mùi hương này chỉ có chân mệnh thiên tử của cậu mới có thể ngửi thấy được."
Mặt Tiểu Hà Tình đỏ bừng: "Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi Văn Văn, tớ không tin đâu, bịa quá."
Hàn Văn Văn tiếp tục vuốt tóc khẳng định quan điểm của mình:
"Có gì mà không tin chứ? Nếu không tin Tình Tình thử tìm cơ hội hỏi Lâm Chính Nhiên xem, để cậu ấy ngửi xem trên người cậu có mùi thơm đặc biệt không."
Tiểu Hà Tình chỉ mới nghĩ thôi đã thấy xấu hổ, cúi đầu, trùm chăn kín người: "Tớ sẽ không đời nào đề nghị kiểu đó với cậu ấy đâu... Nghe có vẻ háo sắc."
Khiến Hàn Văn Văn cười không ngậm được miệng: "Tình Tình nhỏ đáng yêu thật đấy."
Chỉ là rất nhanh, Hàn Văn Văn như nhìn thấy gì đó, nụ cười vụt tắt, đơ người ra.
Tiểu Hà Tình thấy Hàn Văn Văn đứng hình: "Văn Văn? Sao cậu không nói gì? Sao cứ nhìn tớ chằm chằm vậy?"
Hàn Văn Văn chớp đôi mắt cáo nhìn chằm chằm Hà Tình đang thu mình trên giường.
Do chiếc áo ngủ ép vào cơ thể.
Một vài chỗ lộ ra vô cùng gợi cảm.
"Tình Tình à... Trước đây sao tớ không để ý, cậu lên cấp ba xong phổng phao ghê vậy?"
"Hả? Cái gì mà phổng phao?" Hà Tình không hiểu, liền theo tầm mắt của nàng cũng cúi xuống nhìn mình, mặt đỏ bừng lên, vội dùng chăn che kín người.
"Văn Văn! Cậu đang nói cái gì thế!"
Hàn Văn Văn nhìn lại cơ thể có chút phẳng lì của mình, hơi thất vọng:
"Sao mình lại không được như vậy nhỉ?"
Nàng quay đầu nhìn cái mông:
"Có vẻ như chỗ đó là duy nhất phát triển, vốn còn tưởng rằng trước sau đều sẽ to."
Tiểu Hà Tình thật sự không hiểu vì sao mỗi lần chỉ có hai người ở riêng với nhau là sẽ nói chuyện kiểu này, dù nàng cũng rất muốn nói chuyện, nhưng bình thường hình như hơi quá rồi.
"Văn Văn, đừng nói chuyện này nữa, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Hàn Văn Văn nhìn sang Tiểu Hà Tình, đã sớm đoán ra là chuyện gì, nàng cười cười đứng dậy đi ra ban công thu quần áo:
"Tớ biết trong lòng Tình Tình đang nghĩ gì mà, cậu muốn hỏi tớ chuyện cuối tuần cậu với bạn Lâm Chính Nhiên về thị trấn tranh tài đúng không? Lúc trước bạn Lâm Chính Nhiên đã nói nếu cậu thắng sẽ đáp ứng cậu một điều ước, sau khi chúng ta bàn bạc thì điều ước của cậu là nắm tay đúng không?"
Tiểu Hà Tình ôm chăn gật đầu, giọng mềm mại: "Đúng, chính là chuyện đó... Văn Văn cậu nói xem, nếu tớ thắng cuộc rồi muốn nắm tay cậu ấy, liệu cậu ấy có đồng ý không?"
Hàn Văn Văn thu tất, bỗng nhớ lại mấy hôm trước đi dạo phố đồ ăn vặt cùng Lâm Chính Nhiên.
Quay người tò mò nói: "Sao lại không đồng ý? Bây giờ Tình Tình chẳng phải là bạn gái của bạn Lâm Chính Nhiên sao? Chỉ nắm tay thôi cậu ấy sẽ không từ chối đâu, hơn nữa lúc trước cậu ấy còn cõng cậu rồi mà?"
Tiểu Hà Tình cắn môi, vẻ thẹn thùng trên mặt trông hơi thiếu tự tin:
"Tuy nói là vậy, hai đứa tớ từ bé đã chơi với nhau nhiều rồi, nhưng chuyện tình cảm đôi lứa thì tớ chưa từng làm với cậu ấy, nếu... nếu thật sự nắm được tay cậu ấy, tớ nghĩ quan hệ của bọn tớ về cơ bản có thể xác định rồi."
Hàn Văn Văn nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tiểu Hà Tình, tưởng tượng đến cảnh tượng nàng và Lâm Chính Nhiên có thể sẽ nắm tay nhau, sắc mặt chợt hơi chua chát.
Nhưng cảm xúc ghen tị này rất nhanh biến mất.
Nàng lại ngồi xuống cạnh Hà Tình, vui vẻ ủng hộ bạn tốt: "Cố lên! Nhất định được thôi, đến lúc đó cứ mạnh dạn đề nghị chuyện đó với cậu ấy là được."
Tiểu Hà Tình cũng mỉm cười, không còn do dự nữa: "Ừm."
Hàn Văn Văn xoa đầu Tiểu Hà Tình, ghen tị trong lòng lại càng dâng lên.
Đêm khuya, thừa lúc bóng đêm, Hàn Văn Văn gọi điện cho Lâm Chính Nhiên, vụng trộm hẹn cậu ra một chỗ vắng vẻ ở ký túc xá nam gặp mặt.
Lâm Chính Nhiên hiếu kỳ:
"Sao đột nhiên lại tìm anh?"
Hàn Văn Văn không nói gì, chỉ là ghen tị ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, thấy Lâm Chính Nhiên:
"Chỉ là nhớ anh, muốn Chính Nhiên ca ca dỗ em."
Lâm Chính Nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay ra: "Gần đây em toàn lén đến tìm anh mấy lần rồi nhỉ?"
Hàn Văn Văn nắm lấy tay Lâm Chính Nhiên, có chút vui vẻ đan mười ngón tay với cậu, đầu tựa lên vai Lâm Chính Nhiên kéo cánh tay cậu:
"Em không biết nữa, nhiều lần rồi, dù sao hồ ly là như vậy đấy, thích bám người, Chính Nhiên ca ca phải thương em nhiều vào."
Lâm Chính Nhiên đưa tay sờ đầu nàng, Hàn Văn Văn nhắm mắt khóe miệng cong lên.
Kết quả sau khi tay Lâm Chính Nhiên dừng lại.
Hàn Văn Văn không vui làm nũng nói:
"Làm gì vậy? Sờ đầu em thêm tí nữa mà..."
"Vậy em tìm anh có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì cả, chỉ là muốn anh sờ đầu em thôi."
Lâm Chính Nhiên thở dài, Hàn Văn Văn lại được như ý nhắm mắt, đôi tai hồ ly hư cấu lay động vài lần: "À em muốn nói là tháng này anh đừng quên theo em nhé."
"Cái đó em đã nói rất nhiều lần rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận