Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 3: Ngơ ngác Hà Tình (length: 7914)
Tan học rồi.
Lâm Tiểu Lệ đón hai bé con, xoay người cười hỏi: "Tan học rồi à! Hôm nay Nhiên Nhiên với Tình Tình ở trường thế nào? Chơi có vui không?"
Tiểu Hà Tình thấy mẹ không đến đón, đầu tiên gật đầu trả lời: "Vui ạ", rồi mới hỏi: "A di ơi, mẹ cháu đâu..."
Mẹ nói chuyện cũng dỗ dành con nít như vậy, xoa đầu Tiểu Hà Tình: "Tình Tình bé nhỏ, mẹ con tối nay lại phải tăng ca nên không đến được, a di đón con về nhà, tối nay ăn cơm ở nhà a di được không?" Cô giơ một ngón tay lên:
"Hôm nay a di mua tôm to đó! Ngon lắm luôn! Mẹ con cũng đồng ý rồi nha!"
Nỗi buồn vì mẹ không đến đã bị tôm to lấp mất, Hà Tình vốn là một con sâu thèm ăn, mím môi lại, xoắn xuýt nhìn Lâm Chính Nhiên, sợ hắn không muốn.
Lâm Anh tuấn mở cửa xe nói: "Nhiên Nhiên, con với Tình Tình vẫn cứ ngồi đằng sau, mọi người mau lên xe đi, lát nữa kẹt xe không dễ đi đâu."
Mẹ lên tiếng giục hai đứa bé lên xe, Lâm Chính Nhiên nhanh chân đi đến chỗ ngồi phía sau, thấy Tiểu Hà Tình vẫn còn đứng đó thì nghi hoặc: "Lên xe đi chứ, còn đứng đó làm gì?"
Tiểu Hà Tình "à" một tiếng, trên mặt mang theo niềm vui nhàn nhạt, nhanh chóng trèo lên xe ngồi xuống cạnh Lâm Chính Nhiên.
Trên đường về nhà, mẹ đang ngồi ở ghế phụ mở một gói bánh kẹo đưa cho Lâm Chính Nhiên và Hà Tình: "Nhiên Nhiên, Tình Tình, cho hai con gói sô-cô-la ăn này."
Lâm Chính Nhiên nhớ đến hệ thống, sau khi nhận lấy thì lại không nghe thấy tiếng động gì.
Hắn hơi tò mò không hiểu vì sao bây giờ nó không kích hoạt.
Vốn không thích đồ ngọt, hắn đành nhét gói bánh kẹo vào tay Hà Tình: "Cậu ăn đi."
Tiểu Hà Tình giật mình, mẹ Lâm Tiểu Lệ lại càng giật mình hơn, cười đầy ẩn ý: "Ồ? Nhiên Nhiên với Tình Tình quan hệ tốt ghê nha? Thế mà lại chủ động cho Tình Tình ăn bánh kẹo đó hả?"
Lâm Chính Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Con không thích ăn thôi."
Mẹ vừa cười vừa che miệng, cho rằng con trai mình bẩm sinh ngạo kiều: "Thật á? Lại có trẻ con không thích ăn bánh kẹo cơ đấy?"
Ngược lại Hà Tình không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy bối rối: "Cậu không ăn à?"
"Không ăn, cậu ăn đi."
Tiểu Hà Tình cầm gói bánh kẹo chỉ nhìn không mở ra, nhưng nuốt một ngụm nước miếng.
Lâm Tiểu Lệ nhỏ giọng nhắc nhở: "Tình Tình, nếu con không ăn bây giờ thì cứ cất đi rồi về nhà ăn, Nhiên Nhiên đã nói không ăn là chắc chắn sẽ không ăn đâu."
"Dạ." Nàng lén nhìn Lâm Chính Nhiên, nhỏ giọng thầm thì: "Lâm Chính Nhiên, tớ về nhà sẽ đưa đồ cho cậu xem."
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng, Tiểu Hà Tình thấy hắn không giận mới dám cất gói sô-cô-la vào trong túi.
Về đến nhà, Tiểu Hà Tình đeo ba lô nhỏ chạy đến trước cửa nhà mình, nhập mật mã mở cửa phòng.
Hà Tình là một gia đình mồ côi cha, mẹ thường xuyên phải tăng ca, nên cơ bản Hà Tình đều tự về nhà.
Lâm Tiểu Lệ nhắc nhở: "Tình Tình, lát nữa làm xong cơm chúng ta gọi con nha."
"Vâng ạ, cháu đi lấy đồ một chút!"
Tiểu Hà Tình đặt ba lô xuống, đi vào phòng ngủ tìm chiếc hộp kẹo, rồi lại đi đến dưới tủ quần áo, nằm rạp trên sàn vươn tay lấy.
Cố gắng sờ được một cái hộp nhỏ, sau khi lau lớp bụi bên trên, nàng lưu luyến không rời mím môi, nhưng nhớ đến chuyện hôm nay vẫn quyết định đưa cho Lâm Chính Nhiên.
Ôm hai cái hộp đi sang nhà Lâm Chính Nhiên, Lâm Tiểu Lệ và Lâm Anh Tuấn đã ở trong bếp nấu cơm.
Tiểu Hà Tình dường như có nỗi sợ hãi tự nhiên đối với Lâm Chính Nhiên, đứng ở cửa phòng ngủ không đóng của Lâm Chính Nhiên, nhìn hắn đang ngồi trên giường thu dọn đồ đạc cũng không dám bước vào.
Chỉ ngoan ngoãn đứng đó: "Lâm Chính Nhiên... tớ đã lấy đồ tới rồi."
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng tiếp tục thu dọn đồ đạc, vốn cho rằng nàng sẽ vào phòng, ai ngờ chờ một hồi phát hiện nàng vẫn đứng ở cửa trông mong nhìn mình.
Không hề nhúc nhích.
"Cậu đứng đó làm gì?"
Tiểu Hà Tình muốn nói rồi lại thôi, nàng sợ tự tiện vào phòng của hắn, Lâm Chính Nhiên sẽ giận, nhưng lại không dám mở miệng, thế là cúi đầu không nói gì.
Lâm Chính Nhiên vỗ vỗ lên giường: "Đến đây ngồi xuống, đưa đồ cho tớ, rồi đóng cửa lại."
"Vâng ạ."
Tiểu Hà Tình nghe lời làm theo, ngồi xuống, đưa đồ cho Lâm Chính Nhiên, sau đó lại đứng dậy đi đóng cửa, đứng ngây người ở cửa.
Đến cả thứ tự câu nói của ai đó cô cũng không dám thay đổi.
Lâm Chính Nhiên vốn không phải người dễ nổi giận, nhưng giờ phút này trên trán cũng đã lấm tấm gân xanh.
Hắn đi đến kéo nhẹ mặt nàng, khiến Hà Tình tủi thân "ô ô" kêu lên.
"Cậu lại đứng ở đây làm gì hả! Lên giường ngồi đi chứ!"
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"
"Sao lại khiến tôi trông như cả ngày bắt nạt cậu thế hả? Rõ ràng chính cậu cả ngày đang giận tôi đấy."
Nàng cảm thấy oan ức: "Tớ không có mà."
Lâm Chính Nhiên quay lại giường mở hộp bánh kẹo kia ra.
[Phát! Quả nhiên là cả một hộp đan dược bồi bổ! Tuy phẩm chất không quá cao cấp, nhưng số lượng lớn, đối với ngươi mới bước chân vào con đường tu tiên mà nói đều là những bảo vật cực tốt, nếu ăn hết mà hấp thụ tốt thì trong vòng nửa năm thăng cấp mấy bậc là chuyện tuyệt đối không thành vấn đề!] Kỳ lạ, nhớ lại túi sô-cô-la mẹ cho ban nãy, lẽ nào nói chỉ có những thứ có linh khí mới được hệ thống coi là bảo vật sao?
"Mấy cái kẹo này cậu lấy đâu ra?"
Hà Tình đáp: "Đều là mẹ cho tớ, tớ mỗi lần ăn không hết lại để dành lại mấy cái vào trong, phòng ngừa ngày nào đó không có cái gì ăn thôi..."
Lâm Chính Nhiên lại mở chiếc hộp hơi dẹt còn lại, chắc hẳn là chiếc sô-cô-la lớn Hà Tình nói buổi chiều.
Mở ra quả nhiên phát hiện là một miếng sô-cô-la đen nguyên khối, phía trên còn có hoa quả khô nguyên vẹn, chỉ có điều có lẽ vì thời gian quá lâu... trông có chút biến chất rồi.
[Hắc Huyết cao, phẩm chất cực tốt nhưng do bị môi trường bào mòn, đã mất hết công hiệu, vô dụng.] Lâm Chính Nhiên vốn muốn nói cái này đã hết hạn, đã thấy Hà Tình một bộ dáng không nỡ, hai bàn tay nhỏ giữ vào nhau, mười phần căng thẳng.
"Cậu có nỡ cho tôi không?" Hắn tò mò hỏi.
Tiểu Hà Tình nghe thấy ngẩng đầu: "Không phải... không phải là không nỡ... chỉ là..." Nàng nhỏ giọng: "Đây là đồ vật duy nhất bố tặng cho tớ, nếu như... nếu như cậu muốn, có thể... có thể chừa lại cho tớ một mẩu nhỏ được không... cho tớ xin một chút thôi."
Lâm Chính Nhiên tò mò: "Vậy nếu tôi không cho thì sao? Tuyệt đối không cho cậu xin lại chút nào?"
"Cho xin một chút thôi... tớ không cần nhiều đâu."
"Tuyệt đối không cho cậu đó? Chính là cố ý không cho cậu đấy, không ăn hết tôi liền vứt đi cũng không cho cậu."
Tiểu Hà Tình nhìn Lâm Chính Nhiên, bỗng dưng vành mắt ướt át, nước mắt rơi ra.
"Vậy... vậy cậu ăn không hết định vứt đi thì... thì tớ sẽ đi nhặt... còn không được sao?"
Lâm Chính Nhiên ngượng ngùng đưa lại miếng sô-cô-la cho Tiểu Hà Tình: "Đừng khóc! Tôi không thích cái thứ này, cậu tự giữ lấy đi, coi như là tiền công tôi cứu cậu đấy." Hắn lắc lắc hộp kẹo trong tay:
"Chỗ kẹo này không đủ, về sau mỗi lần mẹ cậu cho kẹo cậu phải chia cho tôi một ít, về sau còn phải nghe lời tôi, biết chưa?"
Tiểu Hà Tình nghe thấy hắn từ bỏ, lập tức lại vui vẻ ngừng khóc, cẩn thận cất miếng sô-cô-la vào lòng ngực.
"Đi! Sau này tớ chia kẹo cho cậu một nửa! Sẽ nghe lời cậu."
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng: "Vậy chúng ta nói vậy nhé."
[Ngươi lựa chọn tạm thời kết bạn với tiên tử, đồng thời vị tiên tử ngây thơ này lại bằng lòng nghe theo lời ngươi, có lẽ vì 'cầm người tay ngắn' nên ngươi dự định trong quá trình kết bạn sẽ giảng cho vị tiên tử thuần khiết những đạo lý hiểm ác của thế gian, dù sao ngươi biết rõ ngươi và nàng cũng không thể kết bạn quá lâu, coi như đây là một chút trợ giúp cho con đường tu tiên của nàng trong tương lai.]
Lâm Tiểu Lệ đón hai bé con, xoay người cười hỏi: "Tan học rồi à! Hôm nay Nhiên Nhiên với Tình Tình ở trường thế nào? Chơi có vui không?"
Tiểu Hà Tình thấy mẹ không đến đón, đầu tiên gật đầu trả lời: "Vui ạ", rồi mới hỏi: "A di ơi, mẹ cháu đâu..."
Mẹ nói chuyện cũng dỗ dành con nít như vậy, xoa đầu Tiểu Hà Tình: "Tình Tình bé nhỏ, mẹ con tối nay lại phải tăng ca nên không đến được, a di đón con về nhà, tối nay ăn cơm ở nhà a di được không?" Cô giơ một ngón tay lên:
"Hôm nay a di mua tôm to đó! Ngon lắm luôn! Mẹ con cũng đồng ý rồi nha!"
Nỗi buồn vì mẹ không đến đã bị tôm to lấp mất, Hà Tình vốn là một con sâu thèm ăn, mím môi lại, xoắn xuýt nhìn Lâm Chính Nhiên, sợ hắn không muốn.
Lâm Anh tuấn mở cửa xe nói: "Nhiên Nhiên, con với Tình Tình vẫn cứ ngồi đằng sau, mọi người mau lên xe đi, lát nữa kẹt xe không dễ đi đâu."
Mẹ lên tiếng giục hai đứa bé lên xe, Lâm Chính Nhiên nhanh chân đi đến chỗ ngồi phía sau, thấy Tiểu Hà Tình vẫn còn đứng đó thì nghi hoặc: "Lên xe đi chứ, còn đứng đó làm gì?"
Tiểu Hà Tình "à" một tiếng, trên mặt mang theo niềm vui nhàn nhạt, nhanh chóng trèo lên xe ngồi xuống cạnh Lâm Chính Nhiên.
Trên đường về nhà, mẹ đang ngồi ở ghế phụ mở một gói bánh kẹo đưa cho Lâm Chính Nhiên và Hà Tình: "Nhiên Nhiên, Tình Tình, cho hai con gói sô-cô-la ăn này."
Lâm Chính Nhiên nhớ đến hệ thống, sau khi nhận lấy thì lại không nghe thấy tiếng động gì.
Hắn hơi tò mò không hiểu vì sao bây giờ nó không kích hoạt.
Vốn không thích đồ ngọt, hắn đành nhét gói bánh kẹo vào tay Hà Tình: "Cậu ăn đi."
Tiểu Hà Tình giật mình, mẹ Lâm Tiểu Lệ lại càng giật mình hơn, cười đầy ẩn ý: "Ồ? Nhiên Nhiên với Tình Tình quan hệ tốt ghê nha? Thế mà lại chủ động cho Tình Tình ăn bánh kẹo đó hả?"
Lâm Chính Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Con không thích ăn thôi."
Mẹ vừa cười vừa che miệng, cho rằng con trai mình bẩm sinh ngạo kiều: "Thật á? Lại có trẻ con không thích ăn bánh kẹo cơ đấy?"
Ngược lại Hà Tình không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy bối rối: "Cậu không ăn à?"
"Không ăn, cậu ăn đi."
Tiểu Hà Tình cầm gói bánh kẹo chỉ nhìn không mở ra, nhưng nuốt một ngụm nước miếng.
Lâm Tiểu Lệ nhỏ giọng nhắc nhở: "Tình Tình, nếu con không ăn bây giờ thì cứ cất đi rồi về nhà ăn, Nhiên Nhiên đã nói không ăn là chắc chắn sẽ không ăn đâu."
"Dạ." Nàng lén nhìn Lâm Chính Nhiên, nhỏ giọng thầm thì: "Lâm Chính Nhiên, tớ về nhà sẽ đưa đồ cho cậu xem."
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng, Tiểu Hà Tình thấy hắn không giận mới dám cất gói sô-cô-la vào trong túi.
Về đến nhà, Tiểu Hà Tình đeo ba lô nhỏ chạy đến trước cửa nhà mình, nhập mật mã mở cửa phòng.
Hà Tình là một gia đình mồ côi cha, mẹ thường xuyên phải tăng ca, nên cơ bản Hà Tình đều tự về nhà.
Lâm Tiểu Lệ nhắc nhở: "Tình Tình, lát nữa làm xong cơm chúng ta gọi con nha."
"Vâng ạ, cháu đi lấy đồ một chút!"
Tiểu Hà Tình đặt ba lô xuống, đi vào phòng ngủ tìm chiếc hộp kẹo, rồi lại đi đến dưới tủ quần áo, nằm rạp trên sàn vươn tay lấy.
Cố gắng sờ được một cái hộp nhỏ, sau khi lau lớp bụi bên trên, nàng lưu luyến không rời mím môi, nhưng nhớ đến chuyện hôm nay vẫn quyết định đưa cho Lâm Chính Nhiên.
Ôm hai cái hộp đi sang nhà Lâm Chính Nhiên, Lâm Tiểu Lệ và Lâm Anh Tuấn đã ở trong bếp nấu cơm.
Tiểu Hà Tình dường như có nỗi sợ hãi tự nhiên đối với Lâm Chính Nhiên, đứng ở cửa phòng ngủ không đóng của Lâm Chính Nhiên, nhìn hắn đang ngồi trên giường thu dọn đồ đạc cũng không dám bước vào.
Chỉ ngoan ngoãn đứng đó: "Lâm Chính Nhiên... tớ đã lấy đồ tới rồi."
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng tiếp tục thu dọn đồ đạc, vốn cho rằng nàng sẽ vào phòng, ai ngờ chờ một hồi phát hiện nàng vẫn đứng ở cửa trông mong nhìn mình.
Không hề nhúc nhích.
"Cậu đứng đó làm gì?"
Tiểu Hà Tình muốn nói rồi lại thôi, nàng sợ tự tiện vào phòng của hắn, Lâm Chính Nhiên sẽ giận, nhưng lại không dám mở miệng, thế là cúi đầu không nói gì.
Lâm Chính Nhiên vỗ vỗ lên giường: "Đến đây ngồi xuống, đưa đồ cho tớ, rồi đóng cửa lại."
"Vâng ạ."
Tiểu Hà Tình nghe lời làm theo, ngồi xuống, đưa đồ cho Lâm Chính Nhiên, sau đó lại đứng dậy đi đóng cửa, đứng ngây người ở cửa.
Đến cả thứ tự câu nói của ai đó cô cũng không dám thay đổi.
Lâm Chính Nhiên vốn không phải người dễ nổi giận, nhưng giờ phút này trên trán cũng đã lấm tấm gân xanh.
Hắn đi đến kéo nhẹ mặt nàng, khiến Hà Tình tủi thân "ô ô" kêu lên.
"Cậu lại đứng ở đây làm gì hả! Lên giường ngồi đi chứ!"
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"
"Sao lại khiến tôi trông như cả ngày bắt nạt cậu thế hả? Rõ ràng chính cậu cả ngày đang giận tôi đấy."
Nàng cảm thấy oan ức: "Tớ không có mà."
Lâm Chính Nhiên quay lại giường mở hộp bánh kẹo kia ra.
[Phát! Quả nhiên là cả một hộp đan dược bồi bổ! Tuy phẩm chất không quá cao cấp, nhưng số lượng lớn, đối với ngươi mới bước chân vào con đường tu tiên mà nói đều là những bảo vật cực tốt, nếu ăn hết mà hấp thụ tốt thì trong vòng nửa năm thăng cấp mấy bậc là chuyện tuyệt đối không thành vấn đề!] Kỳ lạ, nhớ lại túi sô-cô-la mẹ cho ban nãy, lẽ nào nói chỉ có những thứ có linh khí mới được hệ thống coi là bảo vật sao?
"Mấy cái kẹo này cậu lấy đâu ra?"
Hà Tình đáp: "Đều là mẹ cho tớ, tớ mỗi lần ăn không hết lại để dành lại mấy cái vào trong, phòng ngừa ngày nào đó không có cái gì ăn thôi..."
Lâm Chính Nhiên lại mở chiếc hộp hơi dẹt còn lại, chắc hẳn là chiếc sô-cô-la lớn Hà Tình nói buổi chiều.
Mở ra quả nhiên phát hiện là một miếng sô-cô-la đen nguyên khối, phía trên còn có hoa quả khô nguyên vẹn, chỉ có điều có lẽ vì thời gian quá lâu... trông có chút biến chất rồi.
[Hắc Huyết cao, phẩm chất cực tốt nhưng do bị môi trường bào mòn, đã mất hết công hiệu, vô dụng.] Lâm Chính Nhiên vốn muốn nói cái này đã hết hạn, đã thấy Hà Tình một bộ dáng không nỡ, hai bàn tay nhỏ giữ vào nhau, mười phần căng thẳng.
"Cậu có nỡ cho tôi không?" Hắn tò mò hỏi.
Tiểu Hà Tình nghe thấy ngẩng đầu: "Không phải... không phải là không nỡ... chỉ là..." Nàng nhỏ giọng: "Đây là đồ vật duy nhất bố tặng cho tớ, nếu như... nếu như cậu muốn, có thể... có thể chừa lại cho tớ một mẩu nhỏ được không... cho tớ xin một chút thôi."
Lâm Chính Nhiên tò mò: "Vậy nếu tôi không cho thì sao? Tuyệt đối không cho cậu xin lại chút nào?"
"Cho xin một chút thôi... tớ không cần nhiều đâu."
"Tuyệt đối không cho cậu đó? Chính là cố ý không cho cậu đấy, không ăn hết tôi liền vứt đi cũng không cho cậu."
Tiểu Hà Tình nhìn Lâm Chính Nhiên, bỗng dưng vành mắt ướt át, nước mắt rơi ra.
"Vậy... vậy cậu ăn không hết định vứt đi thì... thì tớ sẽ đi nhặt... còn không được sao?"
Lâm Chính Nhiên ngượng ngùng đưa lại miếng sô-cô-la cho Tiểu Hà Tình: "Đừng khóc! Tôi không thích cái thứ này, cậu tự giữ lấy đi, coi như là tiền công tôi cứu cậu đấy." Hắn lắc lắc hộp kẹo trong tay:
"Chỗ kẹo này không đủ, về sau mỗi lần mẹ cậu cho kẹo cậu phải chia cho tôi một ít, về sau còn phải nghe lời tôi, biết chưa?"
Tiểu Hà Tình nghe thấy hắn từ bỏ, lập tức lại vui vẻ ngừng khóc, cẩn thận cất miếng sô-cô-la vào lòng ngực.
"Đi! Sau này tớ chia kẹo cho cậu một nửa! Sẽ nghe lời cậu."
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng: "Vậy chúng ta nói vậy nhé."
[Ngươi lựa chọn tạm thời kết bạn với tiên tử, đồng thời vị tiên tử ngây thơ này lại bằng lòng nghe theo lời ngươi, có lẽ vì 'cầm người tay ngắn' nên ngươi dự định trong quá trình kết bạn sẽ giảng cho vị tiên tử thuần khiết những đạo lý hiểm ác của thế gian, dù sao ngươi biết rõ ngươi và nàng cũng không thể kết bạn quá lâu, coi như đây là một chút trợ giúp cho con đường tu tiên của nàng trong tương lai.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận