Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 97. Vũ khí hạng nặng cực kì dính người



Chương 97. Vũ khí hạng nặng cực kì dính người



Tựa hồ mỗi một suy đoán đều có thể là chân tướng, nhưng phía sau mỗi một suy đoán đều có lỗ hổng logic, một dấu hỏi chẳng thể tìm được câu trả lời.Có lẽ Viện Nghiên Cứu Tinh Hồng và tổ chức thần bí đều là vai ác tiềm tàng, chỉ là lập trường hai bên khác nhau, cho nên căm thù nhau.Rốt cuộc giữa các sinh vật trận địa cũng tồn tại quan hệ căm thù.Tất cả trận địa đều đang khuếch trương, trận địa cuối cùng có thể thành công bao trùm toàn bộ thế giới, trừ phải đánh bại nhân loại, còn cần đánh bại sinh vật trong trận địa khác.Ngay lúc Phong Kỳ trầm tư suy nghĩ, âm thanh lời tự thuật hiện lên:[ Ký chủ tôn kính, quân địch sẽ tới chiến trường sau 30 phút nữa, xin ngươi tự mình hiểu lấy, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn.]Phong Kỳ:……Chợt nhận ra Tiểu Hắc đang tới đây, hắn không chút do dự, lập tức cất bước đi ra thông đạo kim loại.Hắn tạm thời chưa biết đáp án vấn đề, nhưng chỉ cần có thể tiếp tục tiến vào mộng cảnh tương lai, rồi sẽ có ngày hắn đạt được chân tướng.Một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì trăm lần……Phương thức điều tra tương lai cũng có thể đổi đa dạng.Nếu điều tra bình thường không được, vậy bãi công đi nghỉ, chờ đến khi Mộc Tinh thay đổi, hoặc là nói, dứt khoát làm phản, lẫn vào tổ chức kẻ địch điều tra từ bên trong.Chỉ cần không ngừng tiến vào mộng cảnh tương lai, không có gì là không thể giải quyết.Tồn tại, mọi thứ đều có khả năng!Rời đi thông đạo kim loại, hắn quyết định bắt đầu tăng cường sức mạnh.Có những lúc, sức mạnh cũng có thể giải quyết toàn bộ vấn đề, nắm đấm chính là đáp án.Lướt qua núi xương khô, trong lúc đó, hắn một quyền đấm bẹp một con Zombie, một chân đá chết một con nhuyễn trùng.Một đường vừa đi vừa phát tiết bạo lực, không ngừng hấp thụ điểm huyết mạch, hoa văn cơ bắp càng rõ ràng, cũng mọc ra dây thần kinh, hắn lại tiến gần thêm một bước trở lại làm người.Một tay xách lên nhuyễn trùng tử vong, kế đó ngã mạnh trên đất, Phong Kỳ thở hổn hển nói:“Lời tự thuật, cho cái chủ ý coi, phải làm sao mới gia hạn được thời gian sống sót, không có cách nào đánh gục Tiểu Hắc sao.”[Ta cảm thấy ngươi hẳn nên đi nhặt Phương Thiên Họa Kích của ngươi trước.]“Phương Thiên Họa Kích?” Phong Kỳ ngạc nhiên.*Phương Thiên Họa Kích (方天画戟) là một vũ khí gắn liền với tên tuổi của Chiến Thần Lữ Bố trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, hoặc kém nổi tiếng hơn là Tiểu Ôn hầu Lã Phương và Trại Nhân Quý Quách Thịnh trong Thủy Hử của Thi Nại Am.[Ầy, ta đặt tên mới cho Giác mút, dù sao cũng là vũ khí của ngươi, kêu Giác mút thiếu mất hơn nửa khí thế, Phương Thiên Họa Kích lại khác, khi đánh nhau hô to một tiếng: Lấy kích thiên họa của bên ta tới đây, siêu ngầu!]Phong Kỳ:……“Ngươi cũng hề thật đấy.”[Tồn tại phải giỏi phát hiện lạc thú, mua vui trong đau khổ, mỗi ngày mở mắt liền thấy thứ sốt ruột như ngươi, không lạc quan thêm chút, tinh thần ta hỏng mất làm sao bây giờ?]“Tới tới tới, ra đây một chọi mọi!” Cái trán Phong Kỳ nổi gân xanh.Phát hiện lời tự thuật im tiếng, hắn tâm tình khó chịu, duỗi tay nắm lấy nhuyễn trùng tử vong bên chân, sau đó dùng sức ném về phía Zombie dại ra đứng ở nơi xa, đánh nó ngã xuống đất.Còn chưa hết giận, hắn đi lên đạp thêm vài chân.Phát tiết một hồi, hắn tiếp tục đi về hướng đông, chuẩn bị đi nhặt Phương Thiện Họa…… Nhặt Giác Hút.Ngay khi cất bước đi vào phế tích thành phố, hắn trở nên cảnh giác, bởi vì càng đi về phía đông, tỷ lệ đụng phải sinh vật trận địa lại càng lớn.Lúc này hắn muốn săn giết sinh vật trận địa, thu hoạch sức mạnh gia tăng thực lực.Nhưng nghĩ đến còn có một lần tìm đọc công pháp chưa sử dụng, hắn lại không dám mạo hiểm.Trước khi dùng hết số lần quyền hạn, hắn cảm thấy mình phải gắng gượng đóng trại ở đây, tuyệt không thể dễ chết.Cất bước đi vào phế tích thành phố, hắn dọc theo trí nhớ nhanh chân đi đến tiểu khu bỏ hoang.Đồng thời khi đi, hắn không ngừng nhìn quanh bốn phía, phòng ngừa nguy hiểm đột nhiên ập xuống.Đi được chừng một tiếng rưỡi, hắn mãi mới thấy được tiểu khu bỏ hoang bị cỏ dại bao trùm ở nơi xa.Cất bước đi vào tiểu khu, hắn đang muốn lên tầng, lại bỗng phát hiện cửa cầu thang nằm bò một con sinh vật màu lam có hình con báo, như là cấu thành từ năng lượng, thân ngoài tản ra ánh sáng xanh mờ.Cũng đúng lúc này, sinh vật trận địa ghé vào hàng hiên mở bừng mắt, đồng tử dã thú màu xanh biển thẳng tắp nhìn chằm chặp hắn.Bốn mắt nhìn nhau, Phong Kỳ há miệng thở dốc, theo sau xoay người chạy, đồng thời hò hét:“Giác Hút, cứu mạng!”Sinh vật trận địa cũng bị giọng nói của Phong Kỳ dọa sợ tới mức giật nảy mình, kế đó đột nhiên đứng lên, lấy tốc độ cực nhanh nhào về phía Phong Kỳ.Vuốt sắc nháy mắt chạm gần đến lưng Phong Kỳ, dập mạnh hắn ngã xuống đất.Ngay khi Phong Kỳ cho rằng mình sắp chết, một thân ảnh nhỏ gầy nhảy xuống từ không trung, đột nhiên đấm một quyền lên đầu sinh vật trận địa.Phần đầu của sinh vật trận địa hình báo bị nắm đấm đanh thép nghiền xuống đất, lấy đầu nó làm trung tâm, mặt đất bắt đầu nứt toát dần ra bốn phía.Quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện cặp mắt sinh vật trận địa từ màu lam lạnh băng, dần dần biến thành màu trắng.Ầm!Cùng với mặt đất rung chuyển, âm thanh lời tự thuật vang lên trong đầu hắn.[Một tiếng vang lớn rung trời, siêu vũ khí dính người với công năng tinh tiến tự động bảo vệ chủ nhân “Giác Hút bạo lực” lóe sáng lên sân khấu.] Hết chương 97.



Bạn cần đăng nhập để bình luận