Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 222. Trì hoãn



Chương 222. Trì hoãn



Có Giác Hút trong tay, hắn không mảy may suy nghĩ sẽ đi đường vòng, tiếp tục thẳng tiến.Cho dù có gặp phải sinh vật trận địa thì cũng chỉ trì hoãn có mấy giây mà thôi.Sau khi đi được một quãng đường, hắn chạm trán với sinh vật trận địa đầu tiên của khu vực bình nguyên.Sinh vật đó tạo hình hết sức kỳ lạ, dáng dấp trông y như một người bù nhìn, thân thể xiêu xẹo cắm vào trong đất, Nếu không phải trên trán của nó lấp lóe ánh phù văn tinh thạch thì hắn cũng không cho rằng đây chính là sinh vật trận địa.Sau khi tiến lại gần khu vực của người bù nhìn, hắn đang định ném Giác Hút ra, thì đúng lúc này trên khuôn mặt của người bù nhìn, xuất hiện hai con mắt màu đỏ tươi.Hắn lập tức cảm nhận được thân thể mình bị xiết chặt, bắt đầu không thể kiểm soát, đến ý thức cũng biến thành mười phần chậm chạp.Giống y như lúc say rượu, không có cách nào điều khiển thân thể của mình một cách bình thường được.[ A ha, lưu phái mê hoặc tinh thần, một lưu phái rất đặc thù.]Dưới sự khống chế của bù nhìn, Phong Kỳ từ từ đưa tay bóp lấy cổ mình, bắt đầu dùng sức.Cũng may đúng lúc đó, Giác Hút mở mắt, lập tức từ trên người hắn trượt xuống.Tựa hồ cảm ứng được sự uy hiếp từ Giác Hút, con ngươi đỏ tươi của bù nhìn chuyển động, sóng xung kích tinh thần liền hóa thành những gợn sóng năng lượng mà đỏ nhạt, truyền tới hướng Giác Hút.Chỉ thấy bên ngoài thân thể Giác Hút xuất hiện đạo lưu quang màu ngọc bích, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, những gợn sóng năng lượng căn bản không cách nào thâm nhập qua tầng năng lượng bình chướng này.Đối với Phong kỳ thì khống chế tinh thần là thập phần hữu hiệu, nhưng đứng trước Giác Hút thì lại chẳng có chút hiệu quả nào.Lúc này, Giác Hút giống như một con thỏ nhảy vọt lên từ mặt đất, lao thẳng về phía bù nhìn.Khi nàng vung một quyền cách không, luồng khí lưu dữ dội bị đè nén lại, rồi hướng về phía trước mà trút xuống, quyền phong y như một khẩu đại bác không khí bất ngờ ập về phía thân thể bù nhìn.Kèm theo một tiếng “cạch cạch” giòn vang, bù nhìn bị quyền phong đập gãy, sau đó thân thể của nó vỡ thành từng mảnh không ngừng bay về phía trước.Thấy cảnh này, Phong Kỳ sau khi đã lấy lại quyền khống chế thân thể cũng không khỏi kinh hãi ngây người"Quá mạnh rồi!"[ Nhìn thấy chưa? Nhục thân tăng tới cực hạn có thể phá giải hết thảy các ngưu quỷ xà thần, không có sức mạnh hoa mỹ nào mà một quyền không giải quyết được hết, nếu có, vậy thì liền hai quyền!]Bỏ ngoài tai lời Lời tự thuật nói, hắn đưa tay bắt lấy Giác Hút rồi sau đó tiếp tục lên đường.Sau khi chứng kiến lực lượng thần bí của bù nhìn, hắn bỗng nhiên có chút lo lắng, liệu con đường phía trước có xuất hiện những sinh vật trận địa mà ngay cả Giác Hút cũng không thể giải quyết được hay không.Bọn nó có thể nắm giữ được sức mạnh thần bí, có thể vòng qua Giác Hút và trực tiếp giết chết mình.Tiếp tục tiến vào bên trong, hắn cũng không rõ rằng mình rốt cuộc đã đi được bao xa rồi.Bởi vì mặt trăng máu trên bầu trời vẫn vĩnh viễn không chìm xuống, hắn thậm trí cũng không rõ ràng đến cùng thì đã đi được bao lâu.Mà cũng tại lúc này, lời nhắc nhở của Lời tự thuật vang lên.[Cháu trai Tiểu Hắc đuổi theo tới rồi, không bỏ hài tử không bắt được sói, hiện tại đã đến lúc từ bỏ hài tử rồi!]Nghe nhắc nhở của Lời tự thuật, hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Hắc được bao phủ trong hắc vụ đang nhanh chóng bay về phía hắn.Nhìn xung quanh, gần đó không có đến cả một con sinh vật trận địa có thể giúp hắn chặn nó.Trong lúc cảm thấy bất lực, hắn cúi đầu nhìn Giác Hút, sau đó đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng:"Thật xin lỗi."[Ta nhổ vào, đồ tra nam dối trá, đây là lần thứ mấy ngươi vứt bỏ một cách tàn nhẫn rồi? Ta mà là Giác Hút liền nương nhờ vào Tiểu Hắc, cùng Tiểu Hắc liên thủ truy sát ngươi.]Phong Kỳ: ...Lúc này Tiểu Hắc đã tiến đến gần, hắn lại lần nữa vuốt ve cái đầu nhỏ của Giác Hút, sau đó dùng lực ném về phía Tiểu Hắc:"Nhất định báo thù cho ngươi!"Nói xong, hắn không chút do dự quay người tiếp tục lên đường.Bên tai hắn lúc này lại vang lên tiếng nói của Lời Tự Thuật:[ Ta như đấng cứu thế, ta không có tình cảm, cũng không có thực lực…huống hồ là tiền bạc.]Mất đi Giác Hút, Phong Kỳ không còn hung hăng được nữa, hoàn toàn nhụt chí.Trên đường đi, hễ phát hiện Sinh Vật Trận Địa là hắn liền dứt khoát vòng đường, lộ trình tiến lên không còn thẳng tiến nữa mà trở nên quanh co.Không còn Giác Hút, hắn cảm thấy mình như bị gãy mất đôi cánh tay, sức chiến đấu giảm sút nghiêm trọng.[Đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa, ngươi chỉ là một cái máy ném, mất đi vũ khí chủ lực thì tự nhiên chẳng còn sức sát thương nào nữa... Còn nói gãy mất đôi cánh tay, ta còn nói tiền của ta cộng với tiền của người giàu nhất thế giới có thể xếp hạng nhất thế giới cơ mà, ta có tự hào không?]Phong Kỳ: …Bỏ ngoài tai lời đả kích của Lời Tự Thuật, hắn tiếp tục lên đường.Đồng bằng này mênh mông vô tận, hai bên đường mọc đầy những bông hoa trắng theo gió đung đưa. Hết chương 222.



Bạn cần đăng nhập để bình luận