Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 125. Ai cho cậu dũng khí



Chương 125. Ai cho cậu dũng khí



Trong đó Lữ Việt đúng lúc lại là người đại diện cho đặc huấn lớp 3, đối thủ của hắn là một cô gái có vóc dáng cao ráo, nhìn hắn mà cười hớn hở.Sau khi trọng tài hô to “bắt đầu”, nữ học viên ra tay trước.Bóng dáng của cô ta bỗng dưng qua mắt được Lữ Việt, chân trái tung một cú đạp thẳng vào mặt của Lữ Việt.Lúc đó Lữ Việt cũng đã hành động, động tác của hắn rất nhanh, chân phải lao thẳng vào chân trái đang thủ của nữ học viên.Cú đạp đó khiến cho nữ học viên mất thăng bằng, rồi ngã lăn ra đất.Có lẽ không cam tâm chuyện bị thua dễ dàng như thế, nữ học viên xoay người bật dậy, cô ta tiến lên một bước rồi một lần nữa tấn công Lữ Việt.Đợi cho đối thủ lại gần, Lữ Việt nhấc chân phải đá vào bụng cô ta, lại một lần nữa cô ta ngã lăn ra đất.Nhìn nét mặt bất biến của Lữ Việt, Lâm Nhiễm tấm tắc khen hay:“Nhanh chóng, tàn nhẫn, chuẩn xác, tên này chắc có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực tế đây mà, nếu không khả năng dự đoán chiến đấu chính xác như vậy không thể nào được mài giũa chỉ qua cách luyện tập, trừ phi xuất thân của hắn là thành viên của chiến đoàn trận địa nào đó?”Nghe thấy những lời đó của Lâm Nhiễm, Phong Kỳ càng tỏ ra hứng thú hơn với cái gì mà Thông Thiên Lộ mà Lâm Nhiễm nói.Quyết định nhập vào mộng cảnh tương lai lần sau, sẽ đi điều tra thử những tư liệu có liên quan về Thông Thiên Lộ.Lữ Việt chỉ mất một phút để kết thúc trận đấu, tiếp theo đó thi đấu tiếp tục diễn ra.Do mục đích cuộc thi đấu lần này đơn giản là lấy việc giải trí làm chủ, cho nên không cho phép các tân học viên phát huy thuật pháp, hoặc là kỹ năng phục hồi cơ thể chiến đấu, cho nên Lâm Nhiễm và Phong Kỳ không có chút hứng thú gì với trận thi đấu.Nếu không phải vì muốn xem Hạ Long thể hiện, hắn đã rời đi từ sớm rồi.Trong lúc đợi, cuối cùng Hạ Long đã lên sân đấu.Hắn ta cao tầm một mét chín, sau khi vào sân thì cởi áo của mình xuống, lộ ra cơ bắp rắn chắc, đứng đó tràn đầy khí thế áp bức đối thủ.Sau tiếng hô to “bắt đầu” của trọng tài.Tân học viên đứng đối diện với Hạ Long cách đó không xa ra tay trước, nhưng Hạ Long lại không hề có bất cứ động tĩnh nào, cứ đứng lặng im ở vị trí ban đầu, có vẻ như không có ý định né tránh.Đối thủ vung nắm đấm đấm vào ngay ngực của hắn ta, hắn không những không hề bị thương, sau đó xuất hiện tia sáng màu vàng đất trải dài trên khắp cơ thể, tên học viên ra tay trước ngược lại bị phản đòn lùi về sau tận mấy bước.Không cam tâm, một lần nữa hắn xông thẳng về phía Hạ Long, nhưng Hạ Long vẫn như cũ, vẫn không chọn cách đáp trả, để cho những cú đấm của đối thủ đấm liên tục vào mình.Nhìn thấy cảnh tượng đó, Phong Kỳ cũng bị làm cho giật cả mình.Trong thi đấu rõ ràng cấm sử dụng kỹ năng hồi phục và thuật pháp, nhưng tại thời điểm đó, trọng tại lại không cho trận đấu dừng lại.Điều đó cho thấy một điều rằng, Hạ Long dòng năng lượng màu vàng đất chảy trên người của Hạ Long hoàn toàn không phải là kỹ năng hồi phục, mà là thể thuật đã đến được hộ thể cương khí của một cảnh giới nhất định.“Hèm, tên Hạ Long này cũng hung hăn quá đấy chứ, sự tràn đầy sức sống của tuổi trẻ đã luyện ra được sức mạnh thể chất đỉnh cao này, đúng là cây giống chữa lành cơ thể mà.” Lâm Nhiễm lúc đó ngồi bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc.Sau đó hắn quay sang nhìn Phong Kỳ:“Anh Kỳ, ngoài em ra thì tên này chắc là người mạnh nhất trong lớp rồi.”Phong Kỳ: …Nhìn Lâm Nhiễm nói những lời đó một cách nghiêm túc, hắn thực sự muốn hỏi một câu, ai cho cậu dũng khí đó vậy.Ngoài Hạ Long, Lữ Việt và Lâm Nhiễm ra, thì hắn không còn biết rõ thêm bất cứ ai khác nữa.Nhưng Mộc Tinh vừa tung cú đấm, thì thế nào Lâm Nhiễm cũng nằm liệt trên giường mười ngày nửa tháng.Nếu như không dừng lại, thì chắc sẽ đi xuống cõi âm xóa sổ rồi làm lại từ đầu.Hạ Long đánh nhau với đối thủ, hoàn toàn là áp chế nghiêng về một bên.Từ đầu tới đuôi thiếu niên đều không ra tay, nhưng đối thủ sống chết nỗ lực cũng không phá được phòng ngự của cậu nhóc, cuối cùng vẻ mặt chán nản lựa chọn từ bỏ.Mấy trận quyết đấu kế tiếp, Phong Kỳ và Lâm Nhiễm xem mà ngủ gà ngủ gật.Không phải nói các tân sinh chiến lực yếu, mà là quy tắc hạn chế, khiến cho các tân sinh không thể phát huy ra thực lực vốn có.Kiểu đối kháng cận chiến này, tu thể có ưu thế bẩm sinh, học viên thiên hướng nghiên cứu thuật pháp căn bản chẳng thể phát uy.Chưa rời đi, là bởi vì hắn chờ mong Hạ Long chạm mặt với Lữ Việt.Cả hai đứa đều là hạt giống tốt, chỉ cần không phải tay trong, đều đáng giá bồi dưỡng.Tương lai hắn khẳng định sẽ thành lập một chiến đoàn trận địa, có tư liệu trận địa trong dữ liệu cơ sở tương lai, hắn cũng coi như nắm giữ rất nhiều bí kíp phá đảo trận địa.Đồng thời trong trận địa có các loại tài nguyên hắn cần tới, có thể thỏa mãn điều kiện để hắn tiến vào mộng cảnh và phí dụng thành lập tổ chức.Sau này chế tạo 《 Chúa cứu thế 》 cũng cần số tiền khổng lồ, ví như trang trí, khai phá động cơ giả thuyết, vân vân.Nguồn tài chính dùng cho chuyện này, đều cần dựa vào trận địa.Mà thành lập chiến đoàn trận địa, quan trọng nhất là kẻ cường, cho nên hắn cực kì chú ý biểu hiện của Lữ Việt và Hạ Long.Trong chờ đợi, Hạ Long và Lữ Việt cất bước đi tới chính giữa sân thể dục.Thấy một màn này, Phong Kỳ bắt đầu lên tinh thần.“Cậu cảm thấy ai sẽ thắng?” Hắn quay đầu nhìn Lâm Nhiễm bên cạnh hỏi. Hết chương 125.



Bạn cần đăng nhập để bình luận