Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 2109: Vận Mệnh Nhân Tộc

Chương 2109: Vận Mệnh Nhân TộcChương 2109: Vận Mệnh Nhân Tộc
Cuối cùng thì công việc của họ khá đặc biệt, cần phải dành nhiều thời gian cho công việc.
Những nhân tài đặc biệt này ở Tỉnh Thành thường được khuyến khích áp dụng nguyên tắc gần gũi.
Ví dụ như các nhà nghiên cứu khoa học của Viện Nghiên cứu Hổ phách, cấp trên sẽ tìm cách tác hợp cho những người trong nội bộ kết hợp với nhau.
Làm như vậy là để công việc được ổn định.
Cuối cùng thì nhân viên của Viện Nghiên cứu Hổ phách thường xuyên không về nhà, điều này rất dễ dẫn đến mâu thuẫn gia đình, nếu một nửa kia là nhân viên cùng vị trí thì có thể giảm bớt được nhiều vấn đề gia đình.
Còn một trường hợp ngoại lệ nữa là, nếu bản thân có thể tự tìm được đối tượng sau khi đồng ý đủ yêu cầu về độ tuổi và đăng ký kết hôn thì không cần phải tham gia ghép đôi nữa.
Những năm gần đây Tinh Thành phát triển, nhiều phương án phát triển đã có sự thay đổi.
Có vẻ như hầu hết các chính sách của Kỷ Hà đã bị lật đổ nhưng thực tế chỉ là tiếp tục tồn tại theo một cách khác.
Vì vậy Mục Phong hoàn toàn không lo mình sẽ tuyệt hậu, Tinh Thành sẽ giúp hắn giải quyết vấn đề tìm kiếm một nửa kia.
Điều duy nhất hắn cần lo lắng là làm thế nào để xử lý tốt công việc, tránh để xảy ra khủng hoảng ảnh hưởng đến nửa đời sau.
Kết thúc tiết học này, Mục Phong cùng các học viên khác theo thầy giáo trở về lớp học. Một khóa học mới bắt đầu, lần này họ sẽ học về cách chăm sóc linh thú sau khi sinh.
Trong thời gian làm việc tại trang trại nuôi dưỡng sau này, nếu xảy ra vấn đề về sinh sản của linh thú thì sẽ có học giả về linh thú đến giải quyết nhưng công việc chăm sóc sau khi sinh sản thì cần họ tự tay giải quyết.
Tiết học này, Mục Phong không muốn học chút nào. Nhưng nghĩ đến việc cha chỉ có một mình hắn là con trai, còn trông chờ hắn nối dõi tông đường, hắn chỉ có thể cắn răng xem video liên quan, nghe thầy giáo giải thích chỉ tiết về công việc chăm sóc. Ngành nuôi dưỡng linh thú này, đối với Mục Phong mà nói không phải là công việc, mà giống như đang chăm sóc tổ tiên hơn.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Chớp mắt đã ba năm trôi qua, Mục Phong cũng đã 21 tuổi. Mùa tốt nghiệp đã đến như dự kiến, bốn năm học tại Học phủ Trí tuệ đã kết thúc.
Ngày lễ tốt nghiệp, Mục Phong mặc lễ phục tốt nghiệp, cùng với một nhóm bạn đứng trên sân vận động, nhìn về phía sân khấu tốt nghiệp, trong lòng cảm thấy vô vàn cảm xúc.
Mặc dù đã chửi bới bốn năm nhưng bốn năm qua vẫn có rất nhiều thu hoạch.
Đột nhiên phải chia tay, trong lòng hắn lại có chút luyến tiếc.
Học phủ Trí tuệ thực sự rất tệ, cơ sở hạ tầng xuống cấp, thức ăn ở nhà ăn khó ăn, kiến thức ngành lạc hậu, thậm chí cả chất lượng giảng dạy... Ở nhiều Lĩnh vực, Học phủ Trí tuệ đều không thể so sánh với các học phủ khác ở Tinh Thành. Nhưng sống ở đây bốn năm, Mục Phong vẫn có tình cảm với nơi này.
Nơi đây có một nhóm bạn đồng hành, cũng có những người thầy từ xa lạ trở nên quen thuộc, ở đây lâu rồi, ngay cả việc từ ký túc xá đến nhà ăn phải đi bao nhiêu bước hắn cũng biết rõ.
Đặc biệt là nhóm bạn không thích học kia.
Mặc dù họ không nghiêm túc trong học tập nhưng trong cuộc sống luôn có thể mang lại niềm vui cho hắn. Bốn năm qua, họ cùng nhau đi ăn trộm trái cây mà hiệu trưởng trồng, cùng nhau gian lận trong kỳ thi, làm vô số chuyện ngốc nghấếch mà khi nhớ lại đều thấy buồn cười. "Anh Phong, sao lại cau mày vậy, có phải đang lo lắng sau khi tốt nghiệp sẽ được phân công đến trang trại nuôi dưỡng nào không?"
Lúc này, một cậu bé mập đeo kính đi đến bên cạnh Mục Phong, đột nhiên vỗ mạnh vào vai hắn rồi cười toe toét. Đối mặt với câu hỏi, Mục Phong không nhịn được trợn mắt: "Nếu là bốn năm trước, tôi còn lo lắng về vấn đề này nhưng bây giờ tôi được phân công đến đâu cũng tự tin hoàn thành nhiệm vụ được giao, cậu có hiểu hàm lượng vàng của học bá không?" "Học bá? Đồ khỉ, nếu cậu thực sự lợi hại như vậy thì năm đó sao không đến Học phủ Tinh Thành, hoặc học phủ Bình Minh? Sao lại có thể đến đây chơi với chúng tôi? Cậu chỉ là người cao hơn một chút trong đám lùn chúng tôi, học bá cái nỗi gì, có bản lĩnh thì cậu hãy lấy thành tích đứng đầu Học phủ Trí tuệ để ứng tuyển vào Viện Nghiên cứu Hổ phách, nếu vào được thì tôi sẽ thừa nhận cậu là học bá."
Gã mập mở lời khinh thường, khiến những người bạn xung quanh cười ồ lên.
Mục Phong cũng không nhịn được cười ha ha theo.
Những người bạn này học hành thực sự kém cỏi nhưng ở chung lại rất thoải mái, mọi người có suy nghĩ gì đầu không giấu giếm, chửi nhau và bóc phốt lẫn nhau là chuyện thường tình.
Nghĩ đến việc sau này có thể không gặp được những người bạn này nữa, trong lòng Mục Phong không khỏi buồn.
Mô hình phát triển của Tinh Thành đã định sẵn rằng mỗi vị trí đầu cần họ phải bỏ ra rất nhiều thời gian, ngoại trừ các vị trí thi công tiền tuyến với thành Bình Minh, thời gian nghỉ phép nói chung rất ngắn, tốt nghiệp học phủ rất có khả năng là chia tay mãi mãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận