Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 79. Kiểm tra tốt nghiệp (1)



Chương 79. Kiểm tra tốt nghiệp (1)



Tài nguyên thế giới này dù sao cũng là hữu hạn.Trên con đường đối kháng sinh vật trận địa dài lâu, cao tầng nhân loại phải tập trung cung cấp tài nguyên hữu hạn cho tinh anh trước, rồi để tinh anh thúc đẩy văn minh nhân loại phát triển.Học đến hai giờ rạng sáng, Phong Kỳ và Mạc Phi mới tắt đèn đi ngủ.Sáng sớm hôm sau, Phong Kỳ từ từ tỉnh lại.“Vẫn chưa dậy? Nướng thêm xíu nữa sẽ phải xếp hàng nhà ăn đó.”Nghe thế, hắn không khỏi sửng sốt.Ngay sau đó nghĩ đến mình đã rời đi Tinh Thành Học Phủ, phúc phận tiệc đứng miễn phí 24 giờ phục vụ cũng bay bay đi mất.Chưa kể nhà ăn Nhất Trung Tinh Thành quá nhỏ, căn bản chẳng thể so bằng Tinh Thành Học Phủ, mỗi lần đến giờ cơm đều rất chen chúc.“Đi, cơm khô!”Ý thức được “tính nghiêm trọng” của vấn đề, hắn vội vàng nhảy bắn người trên giường, nhanh chóng rửa mặt mặc quần áo, chạy đến nhà ăn trường cùng Mạc Phi.Ăn cơm mà không tích cực, tư tưởng có vấn đề.Tuy món ăn Nhất Trung Tinh Thành không thể sánh bằng Tinh Thành Học Phủ, nhưng hắn vẫn thỏa mãn ăn chầu cơm này.Điểm duy nhất đáng tiếc là, đồ ăn ở đây không miễn phí.Chầu cơm này ăn hết hơn 300 tiền mặt của hắn, đào rỗng số dư còn sót lại trong thẻ cơm, cũng làm Mạc Phi trợn mắt há mồm.Cũng may đã được cử đi học Tinh Thành Học Phủ, nếu không mỗi ngày ăn chừng đó, hắn cảm thấy số dư thẻ ngân hàng mình khẳng định không chịu nổi.Chờ họ đi vào phòng học, có rất nhiều bạn học đã đến trước, đang ôn tập.Đi vào chỗ ngồi ngồi xuống, hắn và Mạc Phi cũng tiến vào trạng thái học tập.Đồng hồ tích tắc chỉ tròn 8 giờ, thầy Vương dạy sử ôm một chồng giấy trắng cất bước đi vào phòng học.Đi đến trước bàn bục giảng, Vương Tấn Thăng mở miệng nói:“Các bạn học, mấy ngày nữa tiệc tối tốt nghiệp có một hoạt động, gọi là viên nang thời gian, kế tiếp thầy sẽ phát cho các em mỗi người một tờ giấy trắng, các em viết xuống lời muốn nói với tương lai, đến lúc đó thống nhất để vào viên nang thời gian, chờ khi tiệc tối sẽ chôn xuống đất, sau này cùng mở ra.”Nói, Vương Tấn Thăng đưa một chồng giấy trắng cho bạn học ngồi ở hàng đầu, để họ phát xuống.Rất nhanh, mỗi một học sinh trong phòng học đều cầm một tờ giấy trắng.Lúc này Vương Tấn Thăng nhìn các bạn học phía dưới, cười mở miệng nói:“Nghĩ kỹ rồi viết, các em có thể viết lời muốn nói với tương lai, hoặc là triển vọng tương lai, cũng hoặc là tiếc nuối hiện tại, chờ đến sau này có ngày lấy ra nhìn lại, có lẽ sẽ làm các em cảm khái vạn phần.”“Các em viết đi, buổi chiều thầy sẽ thu lại.” Nói, Vương Tấn Thăng xoay người đi ra phòng học.“Cậu muốn viết gì?” Một bên, Mạc Phi nhìn Phong Kỳ tò mò hỏi.Đối mặt dò hỏi, Phong Kỳ lâm vào trầm tư.Hắn có thể thấy tương lai mình, viết cái gì tựa hồ cũng không quan trọng.Nhưng dù vậy, hắn cũng không có lệ.Nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy vẫn nên viết một đoạn ký ngữ tương lai.*Ký ngữ: Ngôn ngữ ký hiệu.Vì thế hắn cầm bút, lâm vào trầm tư.Một bên Mạc Phi cũng cúi đầu, bắt đầu viết triển vọng và ký ngữ tương lai lên giấy trắng.Lúc này phòng học có vẻ cực kì an tĩnh, các bạn học đều lâm vào trầm tư.Suy tư một lát, Phong Kỳ nhấc bút viết lên giấy:Chúc cậu sống lâu trăm tuổi, Phong Kỳ!Năm ngày về trường, Phong Kỳ không lãng phí thời gian, toàn thân toàn tâm tập trung học tập.Hôm nay, giáo viên các đại học phủ tạo thành đoàn giám thị, đi vào Nhất Trung Tinh Thành, kiểm tra tốt nghiệp đúng hạn tới.Bọn học sinh đã chuẩn bị hồi lâu, hiện tại vẫn khó tránh khỏi khẩn trương, bởi vì thành bại hôm nay liên quan đến tương lai.Ngày đầu tiên là kiểm tra ngành học cơ sở, ví như lịch sử, khởi nguyên thuật pháp, khởi nguyên công pháp tu luyện, phẩm đức tư tưởng, vân vân.Buổi sáng đoàn giám thị cầm bài thi, đi tới các lớp học.Trước khi bắt đầu kiểm tra, bọn học sinh còn có thời gian chuẩn bị, cho nên đều đang nắm chặt từng phút từng giây đọc sách, mà Phong Kỳ lại thảnh thơi ngồi trên ghế, nội tâm không gợn sóng.Dù sao đã được cử đi học, bài kiểm tra này hoàn toàn là râu ria, hắn không tham dự cũng chẳng sao cả.Nhìn thời gian, trước lúc kiểm tra còn có mười phút, hắn lập tức đứng lên chuẩn bị về ký túc xá.Lúc này một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở cửa lớp.Cô mặc đồng phục Nhất Trung Tinh Thành, cột tóc đuôi ngựa, cao chừng 1 mét 60, da trắng như tuyết, lúc này đang thăm dò nhìn quét tình huống trong lớp, cuối cùng găm chặt tầm mắt lên người Phong Kỳ trên.Phong Kỳ biểu tình bất đắc dĩ, nhìn cô gái cất bước đi đến trước mặt hắn:“Phong Kỳ, bài kiểm tra này xem như lần quyết chiến cuối cùng của chúng ta, hy vọng cậu phát huy hết sức, tôi sẽ dùng bài kiểm tra này chứng minh tôi giỏi hơn cậu.”“Có cần vậy không? Cậu cũng quá hiếu thắng đi.” Hắn rất là bất đắc dĩ nói.Cô gái trước mặt là lớp trưởng lớp ba sát vách, trước giờ đều coi hắn là đối thủ cạnh tranh, nhưng mỗi lần thi cử đều bị hắn vượt mặt nhỉnh một xíu, cho nên thường thường sẽ tới phát biểu ngôn luận tuyên chiến.Trong mắt hắn, cô gái này thật sự quá trung nhị, nghiêm túc học tập là được, đâu ra nhiều thứ linh tinh như vậy, hắn cũng không có hứng so này so kia với cô.*Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng ảo tưởng) là tục ngữ của người Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì. Hết chương 79.



Bạn cần đăng nhập để bình luận