Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 2110: Tư Tưởng Kỷ Hà

Chương 2110: Tư Tưởng Kỷ HàChương 2110: Tư Tưởng Kỷ Hà
Tương lai của họ giống như những bộ phận được gắn vào cỗ máy phát triển của Tỉnh Thành, cung cấp động lực cho sự vận hành của Tinh Thành.
Có lẽ chỉ khi về hưu, họ mới có thời gian để tụ tập lại với nhau một lần nữa.
"Hiệu trưởng phát biểu rồi." Lúc này, có người bên cạnh nhắc nhở, Mục Phong lập tức quay đầu nhìn về phía sân khấu tốt nghiệp.
Chỉ thấy một lão già mặc trang phục hiệu trưởng chậm rãi bước lên sân khấu, bắt đầu nói lời chúc mừng tương lai cho những sinh viên tốt nghiệp khóa này.
Lễ tốt nghiệp của Học phủ Trí tuệ được tổ chức rất đơn giản, không long trọng như các học phủ hàng đầu, không có sự tham gia của những người nổi tiếng trong xã hội, cũng không có đội ngũ giải trí chuyên nghiệp lên sân khấu tiễn đưa, các tiết mục đều do chính các học viên tự tập luyện.
Ngay cả trang phục tốt nghiệp cũng là đồ thừa của khóa trước.
Mục Phong thậm chí còn nghi ngờ nghiêm trọng rằng bộ trang phục tốt nghiệp mà hắn đang mặc đã trải qua nhiều đời chủ nhân.
Những họa tiết đã ngả màu ở cổ áo chứng tỏ bộ trang phục này đã được sử dụng khá lâu rồi, có lẽ sau khi họ đi, nó sẽ được để lại cho những học viên tốt nghiệp khóa sau mặc.[ d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Còn về quà tốt nghiệp của Học phủ Trí tuệ thì không được tặng thẻ số dư hàng chục vạn như các học phủ hàng đầu, cũng không có những món quà quý giá khác, mỗi người chỉ nhận được một giỏ trái cây như một món quà chia tay tốt nghiệp.
Trái cây trong giỏ trái cây đầu là do Học phủ Trí tuệ tự sản xuất.
Nhưng trong lời chúc mừng tốt nghiệp của hiệu trưởng, Mục Phong đã thấy được tình cảm chân thành của hiệu trưởng, lời nói của hiệu trưởng không có những từ ngữ hoa mỹ, giống như lời dặn dò và dạy bảo của một người lớn đối với những đứa trẻ chuẩn bị rời xa nhà, không mong chúng có tương lai tươi sáng, chỉ mong chúng không nản lòng giữa đường, học cách kiên trì.
Lúc này, trong lòng Mục Phong có một cảm giác thân thuộc mãnh liệt với Học phủ Trí tuệ. Nơi này dù có cũ kỹ đến đâu thì cũng là trường cũ của hắn.
"Tôi ở đây thay mặt Học phủ Trí tuệ mãi mãi chào đón các em về thăm, chỉ cần các em trở về, vườn cây ăn quả của tôi sẽ luôn mở cửa chào đón các em, đến lúc đó cứ thoải mái ăn, đừng lén lút nữa, đừng tưởng tôi không biết trước đầy các cậu nhóc hư hỏng này thường làm gì." Khi hiệu trưởng nói xong, Mục Phong cùng mọi người võ tay nhiệt liệt.
Tiếp theo, Mục Phong và những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc khác của các chuyên ngành khác lên sân khấu phát biểu với tư cách đại diện.
Khi các hoạt động trước buổi lễ bắt đầu, Mục Phong và những đại diện khác nhìn về phía bức tượng Phong Kỳ ở trung tâm sân vận động, tuyên bố sẽ tiếp tục phấn đấu trong tương lai, không bao giờ từ bỏ.
Sau khi bước xuống sân khấu tốt nghiệp, Mục Phong ngồi vào chỗ ngồi cùng bạn bè uống rượu hoa quả, nói lời chia tay.
Gió đêm thổi nhẹ trên má, trong lòng Mục Phong cảm thấy vô vàn cảm xúc.
"Anh Phong, anh đã từng nghĩ đến tương lai của mình chưa, có hối hận vì đã không học hành chăm chỉ không?" Lúc này, gã mập ngồi bên cạnh Mục Phong mặt đỏ bừng nhìn hắn hỏi.
"Tất nhiên là có hối hận rồi, từ khi vào Học phủ Trí tuệ, tôi chưa có một ngày nào không hối hận vì đã không học hành chăm chỉ."
Mục Phong thẳng thắn thừa nhận suy nghĩ của mình. "Vậy ngươi sẽ oán trách công việc tương lai của mình sao?" Gã mập tiếp tục tò mò hỏi. "Sẽ không, Phong Kỳ đã từng nói, bất kể ở vị trí nào, chúng ta đầu đang cống hiến sức lực của mình cho sự phát triển của Tinh Thành, lúc đầu ta thực sự oán trách nhưng bốn năm trôi qua, ta đã sớm nghĩ thông suốt, chúng ta phải làm một nghề, yêu một nghề."
Nói xong những lời này, Mục Phong đột nhiên phát hiện những người bạn xung quanh đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường.
Đối mặt với sự khinh thường của mọi người, Mục Phong chỉ biết lắc đầu bất lực. Những lời này, hắn nói ra từ tận đáy lòng.
Hắn biết mình và những người bạn xung quanh chỉ là những người bình thường nhất, không thể giống như những bậc anh hùng trong lịch sử được ghi vào sử sách nhân loại.
Nhưng họ đã từng tồn tại, chỉ là không được ghi chép lại trong sử sách.
Những người bình thường như họ giống như sự tô điểm cho thời đại, cuộc đời tưởng chừng dài đằng đẳng nhưng trong dòng chảy lịch sử của nhân loại, họ chỉ là một gợn sóng nhỏ không đáng kể. Nhưng dù vậy, họ cũng là những con ốc vít thúc đẩy sự phát triển của thời đại, đã cống hiến giá trị của mình. Cả đời phấn đấu và hô hào vì sự trôi dậy của nhân loại, giờ đây cuối cùng cũng đến lúc hành động, hắn đã chuẩn bị sản sàng.
Đây không phải là sự thỏa hiệp của hắn với Mệnh Vận, mà là sự thỏa hiệp với chính hắn.
Như Phong Kỳ đã từng nói: [Sinh ra làm người, chúng ta không có nhiều lựa chọn, nếu thế giới nơi ta sống tối tăm, vậy hãy cố gắng trở thành ngọn đuốc thắp sáng bóng tối, phàn nàn và từ bỏ không thể thay đổi hiện trạng, ít nhất cũng phải để hậu thế nhìn thấy ngọn lửa hy vọng mà ngươi đã thắp sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận