Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 2111: Hành Trình Khó Khăn

Chương 2111: Hành Trình Khó KhănChương 2111: Hành Trình Khó Khăn
]
Sau một hồi cảm khái, Mục Phong nhìn những người bạn bên cạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên buồn bã.
Những gã vô tích sự này, không biết sau này có bao nhiêu người vào tù, có bao nhiêu người lên đoạn đầu đài.
Lễ tốt nghiệp kết thúc, Mục Phong tạm biệt bạn bà, lên đường về nhà.
Lúc này đứng trước cửa tiệm linh thực quen thuộc, Mục Phong đẩy cánh cửa có in tranh sơn thủy, mùi hương quen thuộc ập vào mặt.
Bốn năm không về, mọi thứ ở đầy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cuộc sống ở học phủ không có kỳ nghỉ đông hà, trừ khi gia đình có tình huống đặc biệt cần xin nghỉ, còn lại đầu phải ở trong học phủ.
Đây cũng là lý do chính khiến hắn bốn năm không về, trước đây hắn thường liên lạc với cha qua điện thoại video. Nhưng mỗi lần cha đều tỏ ra không kiên nhẫn, la hét bảo hắn phải làm nên chuyện, không có chuyện gì thì đừng gọi điện về. Lúc này chưa đến giờ ăn trưa nhưng nơi đây đã chật kín thực khách đang chờ đợi. Ánh mắt Mục Phong nhìn về phía thực đơn trên tường, so với trong trí nhớ, các món ăn đã tăng thêm một số loại, thực khách cũng toàn là những gương mặt xa lạ. Trong bếp ở cuối tầm mắt, hắn còn có thể nghe thấy tiếng xẻng sắt va chạm mạnh vào chảo sắt, mùi thơm chính là từ trong bếp truyền ra. Thấy hắn kéo hành lý, một nhân viên cửa hàng trung niên tò mò tiến lên, nhìn hắn mỉm cười hỏi:
"Xin lỗi, ở đây đã kín chỗ rồi, anh có phiền nếu ngồi ghép bàn không?"
Đối mặt với câu hỏi, Mục Phong định trả lời thì thấy một bóng người từ trong bếp ló ra.
Ánh mắt chạm nhau, trên mặt cha hắn nở nụ cười, sau đó nhanh chóng bước đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng võ vai hắn:
"Về rồi à."
"Vâng, con về rồi."
Không có cái ôm nồng nhiệt, cũng không có lời chào đón nồng hậu, trong lúc nhìn nhau mỉm cười, Mục Phong đột nhiên thấy hơi chua xót. Bốn năm không về, hắn phát hiện hai bên thái dương của cha đã bạc trắng, vết thương như con rết từ cổ tay phải bò lên đến cổ dường như nghiêm trọng hơn, những vết hằn màu tím như xúc tu xung quanh rõ ràng đã lan rộng. Ông lão đã chăm sóc hắn cả đời này, không còn dáng vẻ ngạo mạn như trước, đã mất đi hơi thở máu và lửa khi trở về từ chiến trường, trên người chỉ còn lại hơi thở của cuộc sống đời thường. "Qua đây giúp ta làm việc, giờ cao điểm của tiệm không có thời gian để ý đến ngươi." Nhìn cha cười toe toét, Mục Phong không nhịn được trợn mắt:
"Cha, con trai vừa về đã bắt con làm việc sao? Cha không thấy đau lòng à?"
"Đau cái gì? Con trai giúp cha làm việc thì sao? Mau qua đây giúp ta, đợi xử lý xong bữa trưa rồi ta sẽ hàn huyền với ngươi."
"Được, con lên cất hành lý rồi xuống ngay." Nói xong, Mục Phong đẩy hành lý đến chân cầu thang, đi thẳng lên lầu.
Trở về phòng, hắn phát hiện căn phòng rất sạch sẽ, rõ ràng là cha hắn thường xuyên dọn dẹp, bức ảnh chụp cả nhà đặt trên bàn học khiến hắn không khỏi nhớ lại chuyện cũ.
Cha hắn và mẹ hắn gặp nhau không có sự lãng mạn hay câu chuyện nào cả.
Lúc đầu quen biết hoàn toàn là do sự sắp xếp của bộ phận nhân duyên Tinh Thành, sau khi tiếp xúc thấy không tệ, liên quyết định ở bên nhau. Tỉnh Thành sau cải cách Kỷ Hà đã bỏ đi nhiều tập tục cũ rườm rà, cha hắn và mẹ hắn kết hôn không có sính lễ cũng không có của hồi môn, chỉ mời bạn bè và người thân của hai bên tụ họp ăn một bữa, sau đó đăng ký kết hôn trong cơ sở dữ liệu Tinh Thành, như vậy là đã hoàn thành hôn lễ. Mặc dù quá trình quen biết rất bình thường nhưng sau khi ở bên nhau, tình cảm của cha mẹ hắn rất tốt, cha hắn là chiến sĩ tiền tuyến, mẹ hắn là nhân viên phục vụ ở tiền tuyến, mỗi lần cha hắn nghe lệnh ra trận, mẹ hắn đều ở hậu phương lo lắng chờ đợi. Sau khi mẹ hắn đột ngột qua đời, cha hắn cũng từng suy sụp một thời gian.
Nhưng cha hắn nhanh chóng thoát khỏi bóng đen trong lòng, lựa chọn đối mặt với tương lai một cách bình thản, dồn toàn bộ tâm sức vào sự nghiệp khai phá tiền tuyến. Trong ấn tượng của Mục Phong, cha hắn là một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục.
Còn tính cách của hắn lại trái ngược với cha hắn, khi gặp khó khăn sẽ dứt khoát chịu thua, tuyệt đối không cố chấp, có lẽ cũng chính vì sự khác biệt về tính cách nên cha hắn là sinh viên tốt nghiệp học phủ Bình Minh, còn hắn chỉ là sinh viên tốt nghiệp học phủ Trí Tuệ.
Dọn dẹp phòng đơn giản một chút, lấy quần áo trong hành lý ra, hắn xuống lầu.
Theo cha bận rộn trong bếp đến hai giờ chiều, khách mới ra về hết.
Nhưng cha không chuẩn bị bữa tối nữa, treo biển đóng cửa ở cửa lớn của cửa hàng, sau đó trò chuyện với hắn về hướng đi tiếp theo. Về việc tiếp theo sẽ đi đâu, bản thân Mục Phong cũng không có câu trả lời rõ ràng. Theo lời của thầy cô trong học phủ, thông báo phân công cụ thể sau khi tốt nghiệp sẽ được gửi đến trong vòng mười ngày, học sinh tốt nghiệp khóa này sẽ có 15 ngày nghỉ, sau 15 ngày sẽ phải theo sự sắp xếp của bộ phận quản lý linh thú, đến trại chăn nuôi mà mình sẽ phụ trách trong tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận