Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 172. Sự cám dỗ của đồng phục



Chương 172. Sự cám dỗ của đồng phục



Phong Kỳ vốn muốn an ủi vài câu, nhưng sau khi nghe nguyên nhân cái chết của ông nội Lâm Nhiễm đột nhiên không biết nên nói cái gì.Cổ vũ? Hiển nhiên là không thể cổ vũ được, không cần biết các công pháp do Lâm Nhiễm nghiên cứu có vấn đề là do tác nhân bên ngoài dẫn đến hàng triệu kinh mạch bị đứt và chết đi, nhưng chỉ cần diệt tận gốc nguồn gốc Lâm Nhiễm nghiên cứu công pháp thì vấn đề này có thể được ngăn chặn.Đối với lời khuyên, vào lúc này mà khuyên Lâm Nhiễm từ bỏ thực sự quá vô lý, không có nhân tình.Vì vậy, hắn đã lựa chọn trầm mặc.“Này, đó không phải là Tuệ Hư sao?” Vào lúc này, giọng nói của Lâm Nhiễm cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.Nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhiễm, hắn quay đầu lại thì thấy Tuệ Hư đang ngồi cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm túc đang lật xem một cuốn thư tịch có bìa ố vàng.Nhìn thấy cảnh này, Phong Kỳ hơi kinh ngạc.Hắn không ngờ rằng Tuệ Hư sẽ chủ động đến học tập.Trong lòng cảm thấy được an ủi một chút, cảm thấy Tuệ Hư cũng không đáng tin như hắn tưởng tượng.Lúc này, Tuệ Hư đóng thư tịch đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.Nhìn thấy cảnh này, Phong Kỳ cũng đứng lên theo, hắn muốn xem Tuệ Hư đang đọc sách gì.Dù gì thì hắn ta cũng là học trò của mình, và trong tương lai hắn cũng có thể tùy theo sở thích của hắn ta mà dạy cho hắn ta một số kiến ​​thức được sao chép từ cơ sở dữ liệu tương lai.Khi đến bàn sách nơi Tuệ Hư vừa ngồi, đưa tay ra nhấc cuốn sách ố vàng lên, nhưng khi nhìn thấy bốn ký tự trên bìa sách, vẻ mặt của hắn lập tức đông cứng lại."Sự cám dỗ của đồng phục"Phong Kỳ:? ? ?Những hảo cảm tốt đẹp dành cho Tuệ Hư trong lòng hắn lúc này đã biến mất không còn dấu vết.Mang theo thái độ phê phán mà mở cuốn thư tịch ra, kết quả nội dụng trong thư tịch biến sự tức giận trên gương mặt hắn trở nên chết lặng.Nội dung cuốn sách kể về cách khuất phục những ham muốn bên trong và bình tĩnh đối mặt với cám dỗ bên ngoài.Đây ... cmn thực sự là một cuốn kinh Phật.Nhìn quyển sách ố vàng trên tay, Phong Kỳ có chút cạn lời.Hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn hiểu lầm Tuệ Hư, hắn ta chỉ đang xem kinh phật mà thôi, là hắn có tư tưởng tà ác.Định kiến rằng《 Sự cám dỗ của đồng phục 》là một cuốn sách hư hỏng.Tuy nhiên nội dung thực tế là, để chế ngự cám dỗ trong nội tâm.Trong lòng cảm động, hắn tiếp tục lật vài trang, lập tức biểu cảm liền đông cứng lại.Nhìn vào hình minh hoạ nữ cảnh sát, y tá, giáo viên và rất nhiều phụ nữ trên sách hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã bị sỉ nhục.Giờ phút này tâm tình vặn vẹo, ấn tượng tốt về Tuệ Hư lần nữa tan rã.Hắn vậy mà thật sự đọc những thứ này trong thư viện thiêng liêng.Phát hiện Phong Kỳ đứng ngây người, Lâm Nhiễm đi đến bên cạnh.Sau khi nhìn thấy những hình minh hoạ trên sách, hắn không nhịn được cười, sau đó xung quanh có nhiều học sinh đang đọc sách, nhanh chóng điều chỉnh lại, nhưng vẫn không thu được nụ cười trên môi.“Kỳ ca, em rất thích tính cách của Tuệ Hư này, sau này có hắn ở lớp chúng ta chắc hẳn sẽ rất thú vị.”Gân xanh trên trán đồng thời nổi lên, Phong Kỳ biểu cảm bất lực.Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã phát hiện ra tên Tuệ Hư đó tựa hồ bị kiềm chế quá lâu, sau khi đến Tinh Thành học phủ, liền giống như ngựa hoang thoát cương, không thể khống chế được nữa.Một nhân vật như vậy căn bản không thể nào học hành chăm chỉ, đoán chừng đến lúc đó sẽ thành cái đuôi của lớp.Lão Vương nói rằng không thể vứt bỏ bất kỳ học sinh nào, bất luận có thiên phú hay không.Nhưng hắn không nghĩ đến vừa trở thành giáo viên liền gặp phải học sinh có vấn đề như Tuệ Hư.Lúc này, bóng dáng Tuệ Hư từ cách đó không xa đi đến.Nhìn thấy Phong Kỳ đang cầm《sự cám dỗ của đồng phục 》Tuệ Hư biểu cảm sửng sốt, lập tức ý thức được bản thân bị phát hiện.Trong khoảng thời gian này Phong Kỳ thường đến sân huấn luyện đặc biệt, vì vậy Tuệ Hư đã biết Phong Kỳ chính là giáo viên của lớp chiến đấu thứ ba.Bị giáo viên của mình bắt gặp một màn này khiến hắn có chút xấu hổ.Nhưng vẫn cắn răng đi đến chỗ Phong Kỳ, giả vờ bình tĩnh nói: “Thầy Phong, bạn học Lâm, thật là trùng hợp a!”“Tuệ Hư, giải thích đây là là cái gì?” Lâm Nhiễm cười chỉ vào quyển sách ố vàng.Nghe được điều này, Tuệ Hư biểu hiện bình tĩnh: “Ồ, đây là kinh phật của chúng tôi, dùng để mài giũa tâm trí.”"Cái này thì sao? ” Phong Kỳ chỉ vào những bức tranh minh họa trên sách."Sư phụ nói, cách vượt qua sợ hãi chính là đối mặt với sợ hãi, cách để không khuất phục trước cám dỗ là đối mặt với cám dỗ, vì vậy tôi xem những thứ này là để vượt qua sự cám dỗ.”"Ha ha ha, Tuệ Hư cậu được lắm đấy.”Lâm Nhiễm ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên.Nghe lời nói ngụy biện thế này Phong Kỳ cảm thấy không nói nên lời.Nhưng phương diện này dù sao cũng là đời sống riêng tư của người ta, hắn cũng không thể nói gì, người trẻ tuổi huyết khí phương cương là điều dễ hiểu, khiến hắn thắc mắc là tại sao Tuệ Hư lại đọc những thứ này trong thư viện. Hết chương 172.



Bạn cần đăng nhập để bình luận