Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 144. Ác ma đầu dê



Chương 144. Ác ma đầu dê



Đi xuyên qua hành lang rậm rạp cây cỏ, Phong Kỳ đi lên lầu hai của bệnh viện bỏ hoang.Nhưng sau một phen tìm kiếm, hắn vẫn không thể tìm được bóng dáng của Giác hút.Thế là hắn lại tiếp tục lên lầu ba.Do đã có tuổi nên lối đi che kín vết rạn đã không thể thừa nhận trọng lượng của hắn, hắn vừa đi được vài bước trên lầu ba thì mặt đất bỗng nhiên sụp xuống, hắn lại trở về lầu hai, ngay sau đó lại rơi xuống lầu một."Phi!"Giữa bụi mù cuồn cuộn, hắn nhổ ra một mồm tro bụi, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng dậy.Thường ngày khi hắn đến gần khu vực này thì Giác hút đều sẽ chủ động tìm tới, nhưng lần này hắn tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của Giác hút, vì vậy hắn có thể xác định Giác hút đã rời khỏi nơi này.Không còn Giác hút hộ thể, an toàn của hắn không có bảo đảm.Đến nỗi Giác hút đi đâu, hắn nghĩ tới một chỗ, nơi đó cũng là nơi Giác hút thường đi.[Ta cũng nghĩ như vậy, khẳng định là giác hút đi khóc mộ cho ngươi rồi.]Phong Kỳ: ...Đi ra khỏi bệnh viện bỏ hoang, hắn cũng không trực tiếp đi tìm Giác hút.Ước lượng thời gian, hiện tại tiểu Hắc đã rất gần vị trí của hắn, hắn nhất định phải tìm cho nó một đối thủ, nếu không, còn chưa chờ hắn tìm được Giác hút thì có khả năng đã bị tiểu Hắc đuổi kịp trên đường.Nghĩ tới đây, hắn liếc nhìn xung quanh, cuối cùng chọn được một tòa nhà cao tầng cách đó không xa.Đi đến chân tòa nhà cao tầng, hắn thuần thục leo lên trên, chỉ một lúc sau đã leo lên đến đỉnh của tòa nhà cao tầng.Nhìn về hướng tây, hắn bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của tiểu Hắc.Chính như hắn nghĩ, lúc này tiểu Hắc đã tiến vào trong khu vực thành phố bỏ hoang, và đang nhanh chóng bay về phía hắn.Điều này khiến hắn không khỏi hoài nghi, có phải trên người mình có gắn thiết bị định vị, nếu không thì tại sao tiểu Hắc luôn có thể định vị chính xác vị trí của hắn.Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu kiểm tra bản thân.Sau khi kiểm tra bên ngoài thân thể và xác định không có vấn đề, hắn đưa tay vào trong lồng ngực và kéo ra các cơ quan đã mục nát.Đầu tiên, hắn đưa tay về phía "Lá gan" .Kết quả, điều khiến hắn không ngờ là, hắn chỉ nhẹ nhàng vồ một cái mà lá gan đã bị hắn tháo xuống.[ ta nên cười trực tiếp, hay là nên dè dặt một chút? Được rồi, không nhịn nổi, ha ha ha ha ha! ]Phong Kỳ: ...Trong lòng bất đắc dĩ, hắn dứt khoát vứt lá gan trong tay xuống dưới tòa nhà.Trong giai đoạn này, những cơ quan đã teo và hư hỏng trong cơ thể hắn hoàn toàn là vật trang trí, căn bản không có chút tác dụng nào.Vì xác minh trong cơ thể mình có gắn thiết bị theo dõi định vị nào hay không, hắn tiếp tục hái xuống các cơ quan dạ dày, tỳ, túi mật, v.v, sau đó vứt xuống dưới tòa nhà.Còn về trái tim, hắn không chạm vào nó.Mặc dù trái tim trong cơ thể hắn cũng héo rút và mục nát, nhưng hắn có thể cảm nhận được trái tim vẫn đang đập yếu ớt, rất có thể đó là cơ quan nhất đinh phải có để duy trì trạng thái zombie và không được động vào.Nhìn lồng ngực trống rỗng, hắn thuận tay bỏ ba cây linh thực vào."Hừ, còn rất phù hợp để chở linh thực, vừa lúc kẹp lại sẽ không rơi ra, chỉ là không có cách nào đựng quả, trên đường xóc nảy rất dễ rơi ra."[Ngu ngốc!]Phong Kỳ:...Sau khi cất linh thực, hắn lại nhìn về điểm đen đang nhanh chóng đến gần.Để an toàn, hắn bắt đầu tìm kiếm đối thủ ở gần đó cho tiểu Hắc, giúp hắn có thời gian chạy trốn.Khi nhìn xung quanh, hắn vẫn chưa phát hiện đôi mắt màu máu đầy uy lực, mà là nhìn thấy một sinh vật trận địa toàn thân màu đen và có thân hình to mọng như một con bò cách đó không xa."Lời tự thuật, nó có được không, có thể chống bao lâu?"[Mặt hàng sẽ bị giết trong vài giây, quá yếu, đổi một cái khác.]Nghe lời tự thuật trả lời, hắn lại đưa ánh mắt nhìn về bên phải tòa nhà cao tầng, có một quái thụ (gốc cây kỳ lạ) đang uốn mình nhảy múa."Cái này đâu?"[Sống không quá mấy hiệp, quá yếu, đổi!]Chính như hắn nghĩ, lời tự thuật có năng lực thăm dò cảm giác, có thể giúp hắn phân tích đại khái năng lực của sinh vật trận địa.Sau khi chọn lựa mấy đối tượng đều không được, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía một sinh vật trận địa có hình dạng rất kỳ lạ ở gần đó.Sinh vật trận địa này có khuôn mặt giống như đầu lâu của dê, trên trán khảm một phù văn tinh thành màu đỏ máu, và đứng thẳng đi lại giống như con người, lúc này nó đang đi từ hướng nam đến chỗ hắn."Cái này đâu? Có thể chịu được sự đánh đập của tiểu Hắc không?"[Cái này vẫn được, mặc dù thiên phú chủng tộc không mạnh bằng "Niệm động lực" của mắt màu máu, nhưng năng lực kháng đòn lại mạnh hơn mắt màu máu nhiều, liền chọn nó.]"Được rồi!"Lại lần nữa xác định vị trí của tiểu Hắc, hắn bò xuống dưới tòa nhà cao tầng, sau đó tìm một nơi gần đó để ẩn nấp.Sau một lúc chờ đợi, sinh vật trận địa đầu dê xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Hết chương 144.



Bạn cần đăng nhập để bình luận