Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 155. Tiến tố thăng cấp (1)



Chương 155. Tiến tố thăng cấp (1)



Hắn cảm thấy đây hiển nhiên cũng là ảnh hưởng từ Mộc Tinh, Mộc Tinh chưa từng có ác ý với nhân loại.Mà lí do Mộc Tinh tàn sát dân trong thành, tàn sát bình dân, hắn cảm thấy nhất định có nguyên nhân, hắn cũng sẽ nỗ lực tìm ra chân tướng.Nhưng đối với nhuyễn trùng tử vong, Giác Hút lại sẽ không bỏ qua.Mỗi lần hắn giết nhuyễn trùng tử vong đều sẽ trở thành đồ ăn khôi phục thực lực cho Giác Hút.[ Bíp bíp, phát hiện một gốc thực vật màu tím hướng tám giờ, là hàng tốt, ít nhất có thể giúp Giác Hút gia tăng thực lực +1! ]Nghe được lời tự thuật nhắc nhở, hắn lập tức xoay người nhìn hướng tám giờ.Khi nhìn quét qua, hắn nhanh chóng phát hiện một gốc cây tím phất phơ trong đống xương khô.Hình dạng nó giống như một đóa hoa sen, phần thân chẻ ra tám nhành non thon dài, phía cuối nhành nặng trịu loại quả trông như hồ lô, nhìn thực sự quái dị.Đi đến trước mặt cây thực vật, hắn cũng không hái quả, mà là trực tiếp nhổ tận gốc cây thực vật quái dị.Xem xét thực vật trong tay một lúc, hắn đưa tới nó bên miệng Giác Hút.“Ăn cơm!”Nghe hai chữ này, Giác Hút đang ngủ say phản xạ có điều kiện mở bừng mắt, kế đó há mồm bắt đầu gặm cắn thực vật quái dị gần trong gang tấc, ăn luôn cả gốc lẫn ngọn.Sau ngắn ngủi chờ đợi, ngoài thân Giác Hút hiện lên màu ngọc trong suốt, nhiệt độ cơ thể tăng lên.Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, Phù Văn Tinh Thạch trên tay trái Giác Hút lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại một vết rạn nhỏ.Tuy Phù Văn Tinh Thạch vẫn đầy rẫy vết rạn, nhưng lần này hiệu quả khép lại vết thương tốt hơn lần trước ăn ba con sinh vật trận địa.Màu ngọc xoay chuyển quanh người Giác Hút cũng đang nở rộ ánh đỏ sáng rọi sau khi Phù Văn Tinh Thạch được chữa một vết rạn nhỏ, nhưng lại nhanh chóng quy về bình tĩnh.Hắn có thể cảm giác được, lúc này Giác Hút tựa hồ trở nên mạnh hơn.Nghĩ đến đây, hắn lập tức mở miệng hỏi:“Lời tự thuật, đây là linh thực gì, hiệu quả tốt ghê.”[ không biết nữa, nhìn diện mạo…… Nếu không chúng ta gọi nó là chùm tám quả bầu đi. ]“Ta con mẹ nó gọi ngươi là ông nội luôn.” Phong Kỳ không nhịn được trợn trắng mắt.[ Ông nội đây thân thể khỏe mạnh, vẫn có thể tiếp tục đại chiến với yêu tinh thêm 300 hiệp, không cần ngươi cứu. ]Phong Kỳ:……Dưới phần lớn tình huống, lời tự thuật cho hắn cảm giác rất đáng tin cậy.Trong thế giới tĩnh mịch này, lời tự thuật làm bạn cũng giảm bớt cho hắn một phần áp lực, nhưng phải đổi lấy bị khinh bỉ.Đôi khi hắn hận không thể vọt vào đầu đại chiến với lời tự thuật 300 hiệp, không chết không ngừng.Nội tâm dựng cho lời tự thuật một tay giữa đồng thời, hắn tiếp tục dẫn Giác Hút lượn quanh khu chôn xương, bắt đầu tìm con mồi mới.Trong lúc này, lời tự thuật mấy lần lên tiếng nhắc nhở, giúp hắn tìm được bốn cây linh thực trong khu vực.Trong đó có một gốc cây linh thực thậm chí bị chôn dưới 1 mét đất, nhưng vẫn không thể tránh thoát năng lực tra xét khủng bố của lời tự thuật.Vài giờ sau, Tiểu Hắc vẫn chưa thấy bóng.Vì thế hắn dứt khoát tập trung săn giết Zombie và nhuyễn trùng tử vong.Sau khi xé đôi thêm một con nhuyễn trùng tử vong dài hơn 3 mét, hắn đưa nhuyễn trùng tử vong dính dịch nhầy cho Giác Hút:“Ăn cơm.”Nghe được âm thanh, Giác Hút đột nhiên mở bừng mắt, sau đó nhào vào nhuyễn trùng tử vong, bắt đầu ngoác mồm cắn xé thức ăn.Nhưng chưa ăn được hai ngụm, Giác Hút bỗng nhiên nôn khan, ngay sau đó hộc ra một đoàn màu đen.Phong Kỳ:……Thấy một màn này, hắn trố mắt, không rõ tại sao Giác Hút luôn luôn phàm ăn, đột nhiên nôn ra món ăn vừa vào bụng.[ chớ hoảng sợ, Giác Hút chỉ đang nhổ ra thành phần cơ thể không thể hấp thu. ]Hiểu nguyên nhân, hắn không tiếp tục lo lắng.Nhưng hành vi kế tiếp của Giác Hút lại khiến hắn tiếp tục trố mắt.Rõ ràng chưa nôn hết thành phần cơ thể không thể hấp thu, nó lại vội vàng há mồm muốn tiếp tục ăn cơm, kết quả xuất hiện tình cảnh chấn động vừa ăn vừa nôn, Phong Kỳ nhìn đến mức trợn tròn mắt.“Thuộc tính tham ăn này, thật đúng là di truyền Mộc Tinh.”[ tựa như tính cách lạc quan của ngươi, cũng di truyền ta. ]“Ngươi không thể lễ phép chút? Không mắng ta thì sẽ chết?”[ còn khó chịu hơn chết. ]Phong Kỳ:……Vừa ăn vừa nôn mãi sau, Giác Hút mới nôn hết chất lỏng màu đen trong cơ thể, đồng thời xử lý toàn bộ nhuyễn trùng tử vong xuống dạ dày.Cùng với màu ngọc trong suốt xoay chuyển quanh thân, những vết dơ trên người nó sôi nổi chảy xuống.Từ dơ hề hề biến trở về hình tượng ngốc manh đáng yêu.[ nghe tiếng ta triệu hoán, hợp thể với ta đi, vũ khí dính người siêu mạnh! ]Theo lời tự thuật trung nhị hò hét, Giác Hút nhảy lên, dính lấy ngực hắn.Trung nhị (中二病 ) là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là "bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản.Trong lòng dựng cho lời tự thuật một ngón giữa, hắn chuyển mắt nhìn nơi xa, bắt đầu tìm mục tiêu săn giết mới.Lượn lờ quanh khu chôn xương, tiếp tục săn giết, không biết qua bao lâu, hắn cảm giác thân thể mình xuất hiện thay đổi rõ ràng.Một đoàn khí màu xuất hiện từ trong đầu lâu, nhanh chóng bao trùm thân thể.Theo khí huyết cọ rửa, xương cốt màu xám trắng ban đầu đã xảy ra thay đổi.Khi đoàn sương máu tiêu tán, xương cốt màu xám trở nên trắng tinh, như mạ lên một tầng màu sắc, thoạt nhìn sạch sẽ không ít. Hết chương 155.



Bạn cần đăng nhập để bình luận