Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 710. Cuộc Đụng Độ Định Mệnh



Chương 710. Cuộc Đụng Độ Định Mệnh



Lúc này Mộc Tinh mới dừng lại, trong mắt hiện lên một tia ưu sầu, vẫn quay người lại.Nếu là người khác, cô căn bản lười để ý.Nhưng Phong Kỳ thì khác.Cô có hai sự gửi gắm trên thế giới này, một trong số đó giống như tất cả thập hoang giả, là báo thù cho tổ tiên, cho người thân, giết sạch Sinh Vật Trận Địa.Mỗi thập hoang giả đều từng là cư dân thành thị, chỉ vì sự giáng lâm của lĩnh vực trường mới khiến bọn họ buộc phải lưu lạc.Trong khoảng thời gian này, vô số người mất đi người thân, không nhà để về.Người thân, bạn bè của bọn họ đều chôn vùi trong đống đổ nát vốn là thành thị.Lòng căm thù đối với Sinh Vật Trận Địa đã khắc sâu vào máu của mỗi thập hoang giả.Mộc Tinh cũng không ngoại lệ.Ngay từ nhỏ, cô đã nghe cha mẹ kể về nguyên nhân cái chết của ông bà nội, ông bà ngoại và những người thân lớn tuổi khác.Hiểu được nỗi hận của cha mẹ đối với Sinh Vật Trận Địa.Mà cha mẹ cô cũng chết vì sinh vật siêu thoát lĩnh vực.Lần di cư đó, bọn họ bị sinh vật siêu thoát lĩnh vực tấn công, cha mẹ cô trúng kịch độc, cơ thể không ngừng hoại tử.Dù được quân phòng thủ Tinh Thành giúp đỡ nhưng với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, căn bản không thể loại bỏ chất độc trong cơ thể, chỉ có thể làm chậm thời gian chất độc lan tràn.Cũng chính lúc đó, cha mẹ cô tự nguyện tham gia kế hoạch cải tạo phù văn do Viện Nghiên cứu Tinh Hồng phát động.Mục đích làm như vậy trước khi chết có hai điểm.Một là hy vọng cô còn nhỏ tuổi có thể được Viện Nghiên cứu Tinh Hồng bảo vệ, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu tương lai có thể sống trong Tinh Thành không lo ăn mặc, không phải lưu lạc khắp nơi.Còn giành cho cô một suất vào Học phủ Tinh Thành.Hai là bọn họ cũng mong muốn đóng góp một phần sức lực cho sự nghiệp khoa học, cho nhân loại sớm ngày chiến thắng thế lực lĩnh vực.Mộc Tinh kế thừa lòng căm thù và khát vọng tươi đẹp của cha mẹ.Một trong những sự gửi gắm của cô trên đời, chính là chống lại thế lực lĩnh vực, cống hiến cả đời cho sự trỗi dậy của nhân loại.Một sự gửi gắm tinh thần khác của cô, chính là Phong Kỳ.Sự gửi gắm này đã từng được ghi chép rõ ràng trong nhật ký của một đường thời gian nào đó.[Trước kia vẫn không hiểu tại sao mọi người lại gửi gắm hy vọng vào những vị thần hư vô mờ mịt, rõ ràng bọn họ không tồn tại cũng không thể thay đổi hiện thực, sau này tôi mới hiểu được khi tuyệt vọng và bất lực, một tia sáng le lói trong bóng tối có thể sưởi ấm cả thế giới.]Sự gửi gắm này khiến cô khi xung phong xông trận, vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của một bến đỗ bình yên ở phía sau.Tình cảm này không liên quan đến tình yêu nhưng có thể gọi là "Tín ngưỡng."Khi cô mê mang nhất, bất lực nhất, chính là Phong Kỳ đã cho cô sự ấm áp.Sau đó có được tình bạn của Lâm Nhiễm và những người khác, cũng được xây dựng trên sự ấm áp này.Từng là Phong Kỳ nói với cô phải tự tin, cũng là Phong Kỳ nói với cô phải kiên định tin tưởng vào tương lai nhân loại sẽ chiến thắng.Cô không hề nghi ngờ, nếu không có Phong Kỳ, cô sẽ hoàn toàn đi vào mặt tối trong lòng.Từ đó biến thành một cỗ máy giết chóc, như xác sống chiến đấu vì lòng hận thù trong lòng, giết chóc không ngừng nghỉ.Chính là Phong Kỳ đã khiến cô một lần nữa trở thành con người, chứ không phải quái vật bị hận thù nuốt chửng.Từ khi cô đổng chuyện, đã cùng gia đình lưu lạc bên ngoài.Ký ức tươi đẹp nhất trong lòng cô chính là những ngày tháng cùng Phong Kỳ và những người bạn khác học tập tại Học phủ Tinh Thành.Lúc đó cô tạm thời quên đi hận thù, đồng thời cũng phát hiện ra niềm vui trong cuộc sống.Cô nguyện ý hy sinh bản thân để mở ra một con đường dẫn đến hy vọng cho nhân loại.Nhưng vì Phong Kỳ, cô cũng nguyện ý hy sinh bản thân.Ngày đó di vật chiếc đàn môi của cha cô vỡ nát, thế là chiếc đàn môi màu trắng mà Phong Kỳ tặng đã lấp đầy khoảng trống đó, trở thành bảo vật trong lòng cô, quý giá hơn bất cứ thứ gì.Đối mặt với Phong Kỳ, cô không nỡ ra tay, càng nguyện ý cho hắn vô số cơ hội để biện giải.Nghĩ đến đây, Mộc Tinh hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Phong Kỳ, chờ hắn giải thích cho cô.Trong lòng cô cũng đã nghĩ xong.Dù Phong Kỳ thật sự bị khống chế tinh thần, thậm chí lệnh khống chế tinh thần này không thể phá giải, cô cũng phải bảo vệ Phong Kỳ.Bất kể là ai cũng không được....Nhìn Mộc Tinh trước mặt sắc mặt phức tạp, dường như đã rơi vào đấu tranh tư tưởng, Phong Kỳ không khỏi thở dài.Hắn đại khái có thể hiểu được tâm trạng của Mộc Tinh lúc này.Thật ra hắn cũng từng có cảm giác này.Lúc biết được Vương Tấn Thăng chính là Mê Vụ Chi Chủ, tín ngưỡng trong lòng hắn đã sụp đổ. Hết chương 710.



Bạn cần đăng nhập để bình luận