Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 133. Nỗi nhớ xuyên thời gian và không gian



Chương 133. Nỗi nhớ xuyên thời gian và không gian



Ta là bất tử: Những giải thích này thật sự đã lật đổ nhận thức của ta, ta chưa từng tìm hiểu chi tiết về đoạn lịch sử này, vì vậy trước giờ ta luôn cảm thấy bản chất của Mộc Tinh là ác từ trong xương, trời sinh là một tội nhân, nhưng sau khi xem ngươi giảng giải ta mới biết rằng những hành động của Mộc Tinh đều có nguyên nhân sâu xa, nói cho cùng thì vẫn là Phong Kỳ hại Mộc Tinh, ài.Ta khao khát chiến thắng: Sau khi đọc hết quyển nhật ký, ta bỗng nhiên cảm thấy hóa ra Mộc Tinh cũng không độc ác như trong lịch sử miêu tả, trong nội tâm cô cũng có một mặt mềm mại, chỉ là một mặt này cô lại lựa chọn cho cẩu đồ vật Phong Kỳ, và đem mặt ác cho thế nhân.Chính như uploader nói, nếu như không có Phong Kỳ, thì cô vốn có thể được mệnh danh là chiến thần đương thời và chiến thần lịch sử, sau này sẽ được tôn vinh và ghi vào sử sách, trở thành một vĩ nhân được ca tụng.Lúc đó, sau khi đọc hết nhật ký, ta hận không thể đi đào mộ Phong Kỳ, cái đồ rách nát này dựa vào cái gì mà sau khi chết vẫn còn có thể tai họa thế giới.Lớn tiếng nói nhảm: Ngoài Mộc Tinh thì còn có kiếm tông Lữ Việt, hắn vậy mà lại cam tâm tình nguyện trở thành đầy tớ của Phong Kỳ, thân là truyền nhân dòng chính duy nhất của Lữ gia kiếm đạo, hắn thật sự khiến tổ tông phải xấu hổ.Lão tổ tông vì sự quật khởi của nhân loại mà đầu rơi máu chảy, hắn lại lựa chọn đi theo Phong Kỳ để hủy diệt thế giới, ta thực sự nghĩ mãi mà không rõ ma lực của Phong Kỳ ở đâu ra mà khiến nhiều người đi theo hắn như vậy.Vốn định mắng bọn họ là đồ không có đầu óc, nhưng chợt nghĩ đến bọn họ đều là thế hệ mới ưu tú nhất lúc bấy giờ, làm sao có thể không có đầu óc, ài, tóm lại là đáng ghét.Khoai tây chiên hương cay: Những giảng giải của uploader quá mang sắc thái chủ quan, nhưng sau khi ta kiểm tra lại những chứng cứ mà ngươi cung cấp thì lại phát hiện đúng là sự thật, bỗng nhiên cảm thấy có chút đồng tình Mộc Tinh, nhưng cô làm sai thì chính là sai, chúng ta không thể thay thế tiền nhân đi tha thứ cho Ma vương nghiệp chướng nặng nề này, và cô cũng không xứng đạt được sự tha thứ của chúng ta.Chuột thời gian: Nếu thời đại của ta có thể chế tạo ra cỗ máy thời gian, ta nhất định sẽ điều khiển cỗ máy thời gian đến thời đại của Phong Kỳ, sau đó chặt đầu chó của hắn, như vậy thì chắc chắn tương lai sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất....Sau khi xem hết tư liệu, trong lòng Phong Kỳ thật lâu không thể bình tĩnh.Sau khi hắn đi, hóa ra không chỉ có hắn ở tương đau đớn, mà còn có cả Mộc Tinh, người gánh vác mộng tưởng giống hắn đi tiếp.Cách mạng trong miệng cô là gì, thế nhân không biết, nhưng hắn còn có thể không biết sao.Tất nhiên không phải diệt thế, mà là cứu thế.Giờ phút này hắn có thể khẳng định một chuyện, Mộc Tình không bị bất kỳ thế lực nào khống chế, cô luôn được tự do, chỉ là cô lựa chọn con đường mà trong mắt thế nhân là tà ác nhất: Chiến đấu vì chính nghĩa.Xem hết những nội dung này, hắn cảm thấy vô cùng thống khổ.Tương lai bị bóng tối bao trùm, giống như là giòi trong xương thúc giục hắn tiến lên, nhưng mỗi một lần cố gắng thì đổi lấy đều là thất bại và đau đớn.Cuối cùng, mười vạn tám ngàn mộng, cũng chỉ là công dã tràng.Có vẻ như dù hắn cố gắng đến đâu thì cái kết trong lý tưởng cũng vẫn xa vời vợi, từ đầu đến cuối đều chỉ nhận được đau đớn.[ luôn có một sợi gió, lấp đầy mười vạn tám ngàn mộng của ngươi, mặc dù thế giới đối xử với ngươi bằng ác ý lớn nhất, nhưng ngươi vẫn luôn tốt bụng, ta cảm thấy trên đời chỉ có một loại anh hùng chân chính, đó là sau khi nhìn thấy sự thật của thế gian, vẫn yêu nó.][ ghi nhớ, không phải ngươi lựa chọn thực hiện sứ mệnh, mà là sứ mệnh lựa chọn ngươi. ]Nghe những lời như vậy, trên mặt Phong Kỳ hiện lên vẻ hoang mang.Mặc dù hắn mới chỉ có 17 tuổi, một độ tuổi mà trong mắt nhiều người còn rất non nớt.Nhưng từ nhỏ hắn đã sinh hoạt một mình và cũng học được cách tự chăm sóc bản thân, vì vậy hắn luôn cảm thấy mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa.Nhưng giờ phút này, hắn vẫn cảm thấy cô độc và bi thương.Trong lòng vắng vẻ, giống như bị cả thế giới vứt bỏ, giờ phút này chỉ muốn thu mình lại một mình nơi tận cùng thế giới mà khóc thầm.[ Cuộc đời của một anh hùng được định sẵn để đối mặt với ba sự trưởng thành, lần đầu tiên là khi ngươi nhận ra rằng tương lai của thế giới này không như ngươi mong muốn, lần thứ hai là khi ngươi nhận ra rằng có những điều ngươi không thể làm được dù có cố gắng đến đâu, lần thứ ba là khi ngươi biết không thể làm gì với nó, nhưng nguô vẫn sẽ chiến đấu hết mình, cố lên, tiểu anh hùng. ]"Lời tự thuật, ngươi mẹ nó thật khác người, ta nổi cả da gà." Phong Kỳ mắt đỏ hoe nói.[ chậc chậc chậc, nhìn tiểu anh hùng của chúng ta sắp khóc rồi, sức chịu đựng nội tâm này còn cần được rèn luyện. ]"Ta không có khóc, chỉ là thất bại nho nhỏ thôi, về sau còn có nhiều thử thách khó khăn hơn đang chờ ta, làm sao ta có thể khóc vì điều này, ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp, ta sẽ không bao giờ gục ngã, và ta sẽ chiến đấu đến cùng." Phong Kỳ khàn giọng phản bác.[ Nhìn thấu nhưng không nói, chúng ta vẫn là bạn tốt, cười cái cho gia. ]"Cút."[ được rồi! ] Hết chương 133.



Bạn cần đăng nhập để bình luận