Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 220. Sấm sét



Chương 220. Sấm sét



Về phần giác hút, nó sẽ là vật bảo vệ cho hắn trên đường thăm dò ở phía đông.Không có giác hút bảo vệ, hắn cảm thấy có khả năng cao sẽ bỏ mạng trên đường.Sau khi xác định được vị trí hiện tại của Tiểu Hắc, Phong Kỳ đưa mắt nhìn xuống khu vực gần đó và bắt đầu tìm kiếm sinh vật trận địa.Với sự giúp đỡ của lời tự thuật, hắn rất nhanh đã tìm được đối thủ cho Tiểu Hắc.Đây là một dạng nguyên tố sống được bao phủ bởi sấm sét.Cơ thể nó gần như trong suốt, có thể thấy rõ lõi năng lượng màu lam hình tròn bên trong, lúc này nó đang nằm ở một góc trên đường, toàn thân nó được bao phủ bởi điện, thoạt nhìn rất nguy hiểm.Sau khi xác định mục tiêu, hắn lập tức nhảy từ trên cao xuống.Khi hai chân sắp chạm đất, niệm lực tuôn ra khắp cơ thể, vững vàng nâng hắn lên.“Dùng tốt.”Niệm lực tỏa đi, hai chân đã tiếp đất, Phong Kỳ nhếch miệng cười.[Phi, không tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất khi hạ cánh, không nam tính chút nào!]Phong Kỳ: ……Cúi đầu nhìn Giác Hút đang nhắm mắt say sưa ngủ trên ngực mình, Phong Kỳ đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nó, nụ cười hiện ra trên gương mặt.Ngay lúc nãy, khi hắn dẫn Sinh Mệnh Nguyên Tố có điện toàn thân tới chỗ Tiểu Hắc, thiếu chút nữa thôi là xuất hiện biến cố rồi.Lúc Giác Hút cảm ứng được hắn sắp bị Sinh Mệnh Nguyên Tố công kích, trong nháy mắt bị kích động, tiến vào trạng thái chiến đấu.Nếu không phải là hắn liều mạng mà ôm chặt lấy, hơn nữa Giác Hút dường như lo sợ sẽ tổn thương đến hắn nên không có ra sức vùng vẫy, nếu không hiện tại đã là một trận tam phương hỗn chiến của Giác Hút, sinh mệnh nguyên tố và Tiểu Hắc rồi.May mắn thay, ngay sau khi hắn rời khỏi, Giác Hút cuối cùng cũng ngưng giãy dụa và một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu,“Lời tự thuật, lộ trình còn khoảng bao xa?” Thân ảnh lướt qua không ngớt những kiến trúc đổ nát, hắn không nhịn không nổi đành cất tiếng hỏi.[ Không thể xác định chính xác khoảng cách, tóm lại vẫn còn một chặng đường rất dài, ngươi chuẩn bị tinh thần là sẽ thất bại đi, rất có thể chết yểu giữa đường đó.]Nghe thấy những lời này, Phong Kỳ trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ nói:“Ngươi không thể nói lời nào dễ nghe một chút sao, cho ta chút động lực chứ, đừng có động tẹo liền đả kích ta như vậy.”[Ta giống cái hệ thống biết nói lời dễ nghe lắm sao?]Phong Kỳ: ……“Là ta lỗ mãng.”Trong lúc đang tán dóc, Phong Kỳ chạy băng qua những phế tích trong thành thị, tinh thần lực thôi động liên tục, chuyển hóa thành niệm lực ở sau lưng hắn, tăng nhanh tốc độ của hắn.Không biết là trải qua bao lâu, đến lúc niệm lực cuối cùng của hắn triệt để bị triệt tiêu, hắn chậm rãi tiến về phía trước.Lúc này, khu vực xung quanh vẫn là những kiến trúc đổ nát, vô số các nhà lầu sớm đã sụp đổ dưới sự tàn phá của thời gian, hoang cảnh ngập tràn trong mắt hắn.Sau khi băng qua một quãng đường nữa, hắn dừng lại.Lúc này cách đó không xa, một con đại xà chặn lối đi của hắn.Toàn thân đại xà phủ đầy lớp vảy đỏ, dài chừng năm, sáu mét, chỗ bảy thước có khảm một viên phù văn tinh thạch màu hồng, phần đuôi nhọn hoắt y như đuôi rắn đuôi chuông đang không ngừng ngoe nguẩy.Con ngươi màu lục thẳng đứng lúc này đang nhìn chằm chằm vào hắn, thi thoảng phun ra lưỡi rắn, tỏa ra khí tức nguy hiểm.Nhìn thấy sinh vật trận địa, bản năng Phong Kỳ liền muốn đi đường vòng.Nhưng sau khi liếc nhìn Giác Hút trong lồng ngực, hắn không còn chút sợ hãi, lập tức bước về phía Hồng Lân Xà.Khi khoảng cách với Hồng Lân Xà còn khoảng mười mét, hắn dừng lại, sau đó ôm lấy Giác Hút ném về phía nó.Hồng Lân Xà lúc này đang há rộng cái mồm để lộ một miệng to như chậu máu, sau đó thân thể bật lên như chiếc lò xo, hướng về phía Giác Hút táp tới.Vừa thoát khỏi thân thể của hắn, giữa không trung Giác Hút mở mắt, sau đó liền bị Hồng Lân Xà một miệng nuốt trọn vào trong bụng[Tuyệt mỹ, chính xác vào bụng luôn, ngươi ném bóng rổ chuẩn xác đấy!]Phong Kỳ: …..Ngay tại lúc hắn chuẩn bị trả lời thì ngay ở giữa đoạn thân thể của con Hồng Lân Xà vừa mới nuốt trọn Giác Hút liền đột nhiên nổ tung ra.Khí lưu cuồng bạo tứ phía, đem đống thịt nát kia cuốn vào trong, xoắn thành huyết vụ.Ngay khi huyết vụ tán đi, Giác Hút tư thái vung quyền đứng thẳng tại chỗ, mặc dù thân hình của nàng chỉ tương đương như đứa trẻ nhưng lại toát ra mười phần bá khí.Kèm với ánh sáng màu xanh ngọc bích lưu chuyển trên thân, thịt nát cùng vết máu đang xâm nhiễm trên bề mặt thân thể Giác Hút ào ào rớt xuống.[Thấy chưa? Đây mới là con đường trưởng thành mà ngươi nên lựa chọn, một quyền phá vạn pháp, chứ không phải núp ở phía sau nhả kỹ năng, một hồi biu~biu~biu.]“Mặc kệ ngươi!”Đưa tay đón lấy Giác Hút, sau khi để Giác Hút bám lại vào lồng ngực, hắn tiếp tục lên đường.Mặt trăng máu trên bầu trời vĩnh viễn không chìm xuống, vì vậy trên đường đi, Phong Kỳ không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, việc bây giờ hắn cần làm chính là không ngừng đi về hướng đông, cho đến khi tìm được tia sinh mệnh yếu ớt kia. Hết chương 220.



Bạn cần đăng nhập để bình luận