Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 62. Vậy thật đúng là kinh dị



Chương 62. Vậy thật đúng là kinh dị



Thực lực Tiểu Hắc đến đâu, Phong Kỳ không quá rõ.Nhưng hắn từng giao thủ với Tiểu Hắc vài lần, kết quả đều bị nháy mắt hạ gục, chẳng có lấy một xíu sức lực phản kháng.Hiện giờ phát hiện Tiểu Hắc đang nhanh chóng đến từ khu chôn cất, hắn quyết đoán chạy trốn.Lúc trước mặt đối mặt đánh nhau với Tiểu Hắc, là vì chết chóc không mất mát gì, nhưng hiện tại giá trị con người biến đổi, phải giữ mạng.Thân hình lượn vòng trong phế tích thành phố, ánh mắt hắn cảnh giác nhìn quét hoàn cảnh bốn phía.Lần trước ở phế tích thành phố, hắn gặp một con sinh vật trận địa rất mạnh, hai mắt màu máu, suýt mất mạng.Tuy tương lai đã thay đổi một chút vì bị hắn ảnh hưởng, nhưng con sinh vật trận địa này có biến mất hay không, hắn không dám bảo đảm.Vẫn cần cảnh giác.Chạy về hướng Đông dọc theo con phố che kín đá vụn và tường gạch đổ nát, trong lúc đó không ngừng vòng qua ngã rẽ bị kiến trúc sụp xuống phong kín, hắn cũng không rõ mình đã đi được bao lâu.Mà khoảng cách giữa Tiểu Hắc và hắn hiện tại, càng không biết được.Vì thế hắn dừng bước chân, muốn xác định vị trí cụ thể của Tiểu Hắc.Ánh mắt nhìn quét bốn phía, tầm mắt hắn dừng trên một căn nhà cao tầng hơi nghiêng.Sau khi phí sức bò lên mái nhà, hắn nhìn phía tây.Bởi vì cách quá xa, hắn chỉ có thể thấy một điểm đen nhanh chóng di chuyển.Chính như hắn nghĩ, Tiểu Hắc trước sau không rời không bỏ mà đuổi đến, lúc này đã sắp tiến vào phế tích thành phố.“Theo mãi thế này, cũng chẳng biết vì sao lại đuổi giết mình.” Phong Kỳ căm giận bất bình.[Nếu nhất định cần một lý do, có thể là ngươi quá xấu, quả thật không nỡ nhìn thẳng, ngươi cũng tự thấy ghét bỏ mình, huống chi là Tiểu Hắc, nếu ta có thế ra ngoài, ta cũng sẽ đuổi giết ngươi.]Phong Kỳ:……Cúi đầu nhìn bề ngoài mình, tuy thân hình đã có đường cong cơ bắp, không chỉ còn là khung xương, nhưng đúng là xấu đến kỳ cục.“Chẳng phải ta đang dần dần biến trở về người bình thường sao.” Hắn lúng túng nói.[Không chừng là đại quái vật cơ bắp đầy mình, chuyện này, chẳng ai chắc được.]“Câm miệng!”[Dạ rõ, đại quái vật cơ bắp tương lai!]Phong Kỳ:……Ngẩng đầu xác định vị trí Tiểu Hắc lần nữa, hắn nhanh nhẹn bò xuống tòa nhà, tiếp tục chạy như điên dọc theo con phố.Mà đích đến ở đâu, hắn cũng không biết.Tóm lại tuyệt không thể để Tiểu Hắc bắt được, trò chơi chuột trốn mèo này, thua sẽ phải trơ mắt nhìn một trăm vạn không cánh mà bay, hắn không háo nổi.Dù nhất định sẽ chết, cũng phải dùng hết số lần tìm đọc công pháp lần này, nếu không hắn chết không nhắm mắt.Tiếp tục chạy như điên hơn mười phút nữa, Phong Kỳ bỗng dừng bước chân.Ánh mắt quét về phía trước, chỉ thấy một con quái vật một sừng khổng lồ, giống như tê giác nằm ngang ở chỗ ngoặt chỗ.Nó híp mắt, chiếc sừng trên trán còn được khảm Phù Văn Tinh Thạch, lập loè ánh sáng dưới vầng trăng vành vạch đỏ máu.Lui về sau mấy bước, hắn rón ra rón rén chuẩn bị xoay người rời đi.Lúc này sinh vật trận địa đang ngủ say hít hít mũi, bất chợt mở cặp mắt đỏ đậm to chừng nắm tay, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn.[Hậu quả không tắm rửa, thúi tỉnh người ta.]“Câm miệng!”Nổi giận gầm lên một tiếng, hắn quyết đoán xoay người chạy.Sinh vật trận địa giống như tê giác lập tức nhích người đứng lên, phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, kế đó điên cuồng nhào đến chỗ hắn.Tức khắc đất rung núi chuyển.Sinh vật trận địa một sừng rất lớn sức, Phong Kỳ vốn định lợi dụng địa hình cắt đuôi nó, lại không nghĩ tới kiến trúc phía sau bị húc gãy, đá vụn lả tả rơi xuống suýt chôn sống hắn.Đánh không lại đã đành, đằng này còn chẳng chạy nổi, hắn cảm giác mình bắt đầu gần bên tử vong thêm một bước.Lúc này, hắn bỗng nghĩ tới “đôi mắt màu máu” gặp được lần trước.Lúc ấy Tiểu Hắc xuất hiện giải vây giúp hắn, trợ lực hắn thành công đi vòng vèo trở về Khu Tránh Nạn Tinh Thành.Nghĩ đến đây, hắn chật vật né qua sinh vật trận địa một sừng tấn công, quyết đoán đổi hướng, chạy đến chỗ Tiểu Hắc.Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên.*Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên: Sống chết có số, giàu sang do trời.Chết thế nào cũng là chết, chẳng bằng buông tay liều mạng một lần.“Tiểu Hắc, ta tới rồi!”Lúc chạy như điên, hắn đã mấy lần suýt bỏ mạng, lần mạo hiểm nhất, sinh vật trận địa một sừng há to khoang mồm đỏ máu, chỉ cách đầu hắn chưa đến nửa thước.Cũng may bị hình thể ảnh hưởng, sinh vật trận địa một sừng chuyển hướng rất chậm, làm hắn có cơ hội chu toàn.Nhưng đây chú định không phải kế sách lâu dài, chỉ cần bị kéo gần thêm xíu nữa, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Liên tục chạy như điên, Phong Kỳ cảm giác cơ bắp cả người đau nhức.Ngay khi hắn cảm giác mình chạy không nổi, thân ảnh bọc mình trong sương đen, xuất hiện ở cách đó không xa.Sinh vật trận địa theo sát phía sau Phong Kỳ cũng phát hiện Tiểu Hắc, bỗng dừng đuổi theo, nhưng thân hình khổng lồ vẫn trượt về phía trước hơn mấy thước do quán tính, đạp ra một cái hố trên đất.“Grừ!” Hết chương 62.



Bạn cần đăng nhập để bình luận