Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 181. Cánh bướm (2)



Chương 181. Cánh bướm (2)



Trên con đường dài gian khổ chống giặc ngoại xâm, không biết được có biết bao nhiêu chiến sĩ đã chôn vùi dưới đất, và thứ duy nhất mà người nhà có thể tỏ lòng thành kính chính là nấm mồ.Khi trong lòng vẫn còn đang xúc động thì hắn đã đi đến quảng trường trung tâm.Ở đây có một tượng đài cao hơn chục mét, bên trên còn khắc tên người.Lúc đầu, chính những liệt sĩ trên đài tưởng niệm này đã đánh những trận chiến đẫm máu và cùng đồng đội tạo nên bức tường thành thép, chống lại cuộc xâm lược của giặc ngoại xâm và cứu Tinh Thành khỏi sụp đổ.Tinh Thành của hiện tại cũng có thể nói là do chính những chiến sĩ này dùng xương thịt của mình mà dựng lên.Dân cư sống trong thành phố cũng luôn tin rằng, linh hồn của những người lính đã hy sinh vẫn đang bảo vệ Tinh Thành, âm thầm theo dõi sự phát triển và vươn lên của Tinh Thành, cùng mong chờ ngày chiến thắng.Sau khi bước tới và cúi đầu, ánh mắt của Phong Kỳ hướng về phía xa xôi.Chẳng biết bao giờ mấy thằng nhóc kia mới đến, cũng không biết mấy thằng nhóc đó khi nào mới mở cuộc họp thành lập Hiệp hội Thiên Mệnh, vì vậy hắn chỉ có thể lang thang trong quảng trường không với mục đích gì.Đi kèm với sự di chuyển của mặt trời là thời tiết dần trở nên nóng và khô.Nhưng đối với thân thể cường hóa gấp mấy lần trong giấc mộng tương lai của hắn mà nói, chẳng có một chút khó chịu nào, trên trán cũng không đổ mồ hôi.Dạo trong quảng trường văn hóa, có lúc hắn ngắm đàn cá vàng bên hồ nhân tạo, có lúc thì tản bộ trên con đường rải đầy sỏi, ngắm nhìn cây cỏ xanh tươi đủ màu sắc.Sợi dây căng thẳng trong đầu lúc này cũng được thả lỏng.Trong lúc chờ đợi, mặt trời nóng rực ngay phía trên, không khí càng lúc càng trở nên nóng và khô.Lúc này cô dì chú bác đã giải tán hết rồi, chỉ còn hắn vẫn loanh quanh ở quảng trường văn hóa.Giống như một thợ săn rừng, đang chờ đợi con mồi.Thân là đầu nguồn của hiệu ứng cánh bướm tất nhiên là hắn sẽ không tùy ý rời đi, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.Sự chờ đợi này diễn ra cả nửa ngày trời.Mặt trời đỏ rực vốn không thể nhìn được trực tiếp giờ đã dần dần nghiêng về phía tây, biến thành một vòng mặt trời đỏ, mang đến một khoảng trời đỏ rực.Còn hắn, cuối cùng thì cũng nhìn thấy ba thiếu niên đang ngồi trên mặt đất ăn đồ ăn vặt trên bãi cỏ ở góc quảng trường.Vì để không “Giết nhầm”, hắn đi vòng vòng một lúc, sau đó đi đến sau lưng chúng, nấp sau một gốc cây ngô đồng và bắt đầu nghe bọn chúng nói chuyện.Chỉ thấy một nhóc mập đang ăn khoai tây chiên, gật đầu và nói:“Tôi thấy cậu nói rất đúng, tài nguyên nên tập trung vào tay giới tinh hoa của chúng ta, sau đó chúng ta sẽ thúc đẩy sự phát triển của nền văn minh, hệ thống xã hội hiện tại vẫn quá là thiên về những người ở tầng lớp thấp. Nếu như những tài nguyên này đều thu vào trong tay chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ có thể tạo ra nhiều giá trị hơn."Nghe đến những lời nhận xét đó, tên nhóc đang ăn kem ốc quế ngập ngừng và nói:“Nhưng bố tôi nói rằng con người thì không có sự phân biệt cao thấp, có rất nhiều người xuất chúng trong lịch sử với xuất phát điểm khiêm tốn, tích lũy từng chút một mới có thể trở thành anh hùng được chúng ta ghi nhớ. Nếu cứ làm theo những gì cậu nói, cũng chẳng cắt đứt được con đường vươn lên của những người bình thường đó.”Khi nghe vậy, nhóc đeo kính thứ ba lập tức lắc đầu và phản bác: “Bố của cậu nghĩ sai rồi, đó là tư tưởng cổ hủ. Gần đây tôi thấy trên thống kê của Big Data, xác suất anh hùng của thời đại được sinh ra trong số những người bình thường thấp hơn nhiều so với những gia đình giàu có. Trong trường hợp này, tốt hơn hết là cung cấp cho chúng ta tất cả các nguồn lực, để số lượng nhân tài tăng lên theo.”Đằng sau cây ngô đồng nghe hết cuộc trò chuyện, gân xanh trên trán Phong Kỳ đã nổi lên hết.Hắn không biết bọn tiểu tử này nghe một đống những lời ngụy biện đó từ đâu.Khi tam quan chưa được hình thành mà đọc quá nhiều những nội dung xuyên tạc thì sẽ liền coi những điều đó là sự thật.Đồng thời loại tư tưởng này sẽ không ngừng được củng cố và lan rộng trong các nhóm nhỏ.Sau một hồi xuyên tạc ngôn từ, một tên nhóc đứng lên:“Đã như vậy thì ngay ở đây ngày hôm nay, chúng ta sẽ thành thập Hiệp hội Thiên Mệnh, mục đích là thay đổi cái xã hội vô lý cũng như cái hệ thống vô lý này, cho đến khi tất cả các nguồn lực tập trung vào tay chúng ta, bàn tay của những tinh hoa.”Nghe đến đó, Phong Kỳ không còn nghi ngờ gì nữa.Tương lai của Hiệp hội Thiên Mệnh chính là do ba tên nhóc này thành lập, giờ hắn đã không thể chịu đựng được nữa.Đầu nguồn của hiệu ứng cánh bướm đã sẵn sàng hoạt động.Nghĩ đến đây, hắn từ sau cây ngô đồng bước ra, đi tới trước mặt ba tên nhóc kia. Hết chương 181.



Bạn cần đăng nhập để bình luận