Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 2179: Nghề Thợ Rèn Suy Tàn

Chương 2179: Nghề Thợ Rèn Suy TànChương 2179: Nghề Thợ Rèn Suy Tàn
Thời đại này, thợ rèn đã hoàn toàn đi vào suy tàn, rất nhiều chiến sĩ trẻ thậm chí còn không biết có một nghề đặc biệt như thợ rèn.
Ngay cả khi vũ khí trang bị bị hỏng, điều đầu tiên nghĩ đến cũng là những kênh mua sắm khác, sẽ không nghĩ đến thợ rèn.
Đêm đó Tả Thiên Tuyển trằn trọc không ngủ được, cảm thấy mình phải chủ động ra tay, không thể tiếp tục tùy duyên chờ khách hàng đến nữa.
Sáng hôm sau, Tả Thiên Tuyển lại dựng sạp ở vị trí cũ. Lần này Tiểu U cũng đi theo, cô dựng một sạp hàng bên cạnh Tả Thiên Tuyển, trên đó bày đầy đủ các loại đồ ăn vặt, chỉ để ngắm chứ không bán. Trời lạnh giá, Tiểu U mặc một chiếc áo dày, ngồi sau sạp hàng co ro thành một cục, thỉnh thoảng lại thò tay nhỏ ra khỏi cục tròn lấy một nắm đồ ăn vặt trên sạp nhét vào miệng, sau đó dứt khoát rụt tay vào trong áo, ngon lành nhai nuốt.
Nhìn biểu cảm hưởng thụ, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ của Tiểu U, Tả Thiên Tuyển trong lòng thầm xấu hổ. Đặc điểm lớn nhất của Tiểu U tiên sinh trong mắt hắn chính là thích ăn, đồ ăn vặt giống như thuốc kéo dài mạng sống, căn bản không thể dừng lại, chỉ cần rảnh rỗi là ăn, nếu không thì là ngủ. Nhưng năng lực của Tiểu U tiên sinh thì không thể nghi ngờ.
Tận mắt chứng kiến kỹ thuật đan năng lượng, lại còn được Tiểu U tiên sinh tặng vòng tay không gian, hắn biết năng lực của Tiểu U tiên sinh đối với Tỉnh Thành quan trọng đến nhường nào. Thời gian tiếp theo, Tả Thiên Tuyển bắt đầu chờ khách hàng đến.
Trong lúc đó, chỉ cần có chiến sĩ tiên tuyến nào ra khỏi doanh trại, hắn đều chủ động chào hỏi, hô lên một câu:
"Kỹ thuật rèn truyền thống, huynh đệ có muốn rèn một món vũ khí không, mới khai trương chỉ lấy giá thành." Những chiến sĩ tiền tuyến bị chào hỏi đầu tỏ ra kinh ngạc, sau đó lắc đầu từ chối, không muốn tốn tiền rèn vũ khí trang bị ở chỗ Tả Thiên Tuyển. Những ngày như vậy kéo dài hơn nửa tháng.
Trong thời gian đó, Tả Thiên Tuyển không nhận được một đơn hàng nào, cuộc sống hoàn toàn dựa vào sự tiếp tế của Tiểu U, nếu không thì ngay cả tiền phòng khách sạn cũng không trả nổi.
Vài năm trước quen với việc tài nguyên đủ dùng, có nhu cầu gì cũng có thể được đồng ý, bây giờ cuộc sống nghèo túng thực sự khiến Tả Thiên Tuyển cảm thấy không thích ứng.
Nhưng hắn không hề phàn nàn. Hắn biết rõ đây là sự rèn luyện của Phong Kỳ đối với mình, nếu ngay cả chút gian nan này cũng không vượt qua được thì làm sao có thể đi khiêu chiến con đường rèn luyện tiến giai khó khăn hơn trong tương lai.
Đến ngày thứ 29 ở tiền tuyến. Hôm nay Tả Thiên Tuyển đến địa điểm cũ từ sáng sớm, dựng lại sạp hàng.
Đến trưa, một chiến sĩ trung niên thân hình khôi ngô vội vã đi ra từ cổng lớn của doanh trại. Hắn để đầu định, mặc áo trắng, khác với những chiến sĩ khác là trên người không mang theo bất kỳ vũ khí trang bị nào.
Cách ăn mặc như vậy rất ít thấy ở tiền tuyến.
Tiền tuyến nguy hiểm rình rập, ngay cả trong khu vực tiếp tế cũng có thể xảy ra tình huống đột xuất, vì vậy quân bộ quy định rõ ràng rằng bất kỳ chiến sĩ nào đi lại trong khu vực tiếp tế tiền tuyến đầu phải toàn thân được trang bị vũ khí, chỉ có thể cởi bỏ vũ khí trang bị khi ở trong doanh trại. Sau khi ra khỏi cổng doanh trại, chiến sĩ trung niên đi thẳng đến trước sạp hàng của Tả Thiên Tuyển rồi dừng lại, sau đó nhìn Tả Thiên Tuyển tò mò hỏi:
"Ngươi có thể rèn dao bếp không?”
"Dao bếp?" Vốn tưởng có khách hàng đến, nghe đến hai chữ dao bếp, Tả Thiên Tuyển lập tức ngẩn người. "Hôm nay doanh trại mới nhập một đợt thịt thú Lĩnh Vực, kết quả có một con thú Lĩnh Vực chưa từng thấy nào đó thịt cứng quá, dao bếp của ta chặt đến cong cả lưỡi mà vẫn không chặt được thịt, vốn định nộp đơn đặt hàng trang bị cho Mệnh Vận Thành nhưng phải đợi mấy ngày, kết quả huynh đệ ta nói trước cổng doanh trại có một... có một huynh đệ bày sạp đúc vũ khí trang bị, ta đây không phải đến tìm ngươi thử sao." Nghe chiến sĩ trung niên giải thích, Tả Thiên Tuyển không khỏi tò mò hỏi:
"Trong doanh trại quân bộ có rất nhiều vũ khí sắc bén, không tìm được một món vũ khí chặt thịt nào sao?”
Chiến sĩ trung niên nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Không giống nhau, trong doanh trại đúng là trang bị rất nhiầu vũ khí sắc bén nhưng vũ khí đối với chiến sĩ mà nói là sự kéo dài của sinh mệnh, là sinh mệnh thứ hai trên chiến trường, dùng vũ khí chiến đấu để nấu ăn là sự báng bổ đối với vũ khí, chiến sĩ không tôn trọng vũ khí của mình sẽ bị vũ khí nguyền rủa, nấu bị phát hiện còn phải chịu hình phạt của quân bộ." Hiểu được nguyên nhân, Tả Thiên Tuyển lập tức gật đầu đáp:
"Ta nhận đơn hàng này, ta đảm bảo sẽ rèn cho ngươi một con dao bếp chất lượng cực tốt."
Nhìn hai người đang thương lượng giá cả, Tiểu U ngồi một bên trong đầu lại có mười vạn câu hỏi tại sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận