Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 175. Rượu công huân



Chương 175. Rượu công huân



Nhìn giới thiệu về rượu công huân, Phong Kỳ không khỏi tặc lưỡi.Bình rượu trông tầm thường này, khả năng giá cả chế tạo phải đến mấy trăm vạn.Lần trước hắn mua Linh thực cấp 4 Cửu Sắc Hoa đã phải bỏ ra 23 vạn, mặc dù rượu công huân này được chế tạo với số lượng lớn, nhưng phối liệu của bình rượu này lại là từ gần trăm loại linh thực và linh tài điều hòa mà thành, có thể tưởng tượng ra giá trị của nó.Đồng thời, bình rượu này còn có mã số riêng, cầm đi làm bảo vật gia truyền cũng không quá đáng.Để rượu công huân sang một bên, hắn mở ra tầng thứ ba của hộp kim loại.Bên trong là một phần văn kiện, phía trên là chứng nhận "Tu luyện thể thao 2.0 " và kết quả thí nghiệm.Ngoài ra, góc phải phía dưới còn có con dấu chứng thực của viện nghiên cứu Hổ Phách và viện nghiên cứu liên hợp.Đem giấy chứng nhận tu luyện thể thao 2.0 gấp gọn để lại hộp kim loại, hắn ngồi trước bàn sách cầm rượu công huân lên.Rượu dù trân quý, nhưng về sau chắc chắn hắn còn sẽ có, vì vậy nên uống thì vẫn cứ uống.Hắn rất chờ mong tác dụng của rượu công huân mang lại.Ngay khi Phong Kỳ chuẩn bị vặn nắp bình bị bịt kín ra thì giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Lâm Nhiễm.Một lát sau, giọng nói tràn đầy nghi vấn của Lâm Nhiễm truyền đến từ đầu bên kia điện thoại:"Kỳ ca, giờ này đang là rạng sáng, tìm em có chuyện gì vậy?""Đến bờ hồ trước ký túc xá đi, cùng cậu chia sẻ thứ tốt.""Là bí kíp nghiên cứu công pháp sao?" Lâm Nhiễm có vẻ hơi mong đợi hỏi."Không phải!""Ngủ ngon."Phong Kỳ: ..."Cậu chắc chắn không đến?""Bây giờ liền rời giường, chuyện Kỳ ca phân phó sao em có thể không coi trọng, dù sao anh cũng là đèn chỉ dẫn, chiếu sáng phía trước con đường thăm dò nghiên cứu công pháp của em.""Cậu càng ngày càng giống liếm cẩu.""Em thích, soáp~ soáp ~ soáp~ "Nghe tiếng Lâm Nhiễm liếm láp, Phong Kỳ ghê tởm vội vàng cúp máy.Sau đó hắn lại mở danh bạ, tìm được số điện thoại của Mộc Tinh, gọi đi.Chuông vang mấy tiếng thì có người bắt máy, thanh âm hơi có vẻ mơ màng của Mộc Tình truyền đến:"Alo, học đệ, có chuyện gì không?""Bây giờ chị đến bờ hồ trước ký túc xá đi, chia sẻ cho chị cái bảo bối."Đầu bên kia điện thoại chần chờ mấy giây mới mở miệng nói:"Nếu không để ngày mai đi, tôi còn đang ngủ, bây giờ rời giường thì rất nhanh sẽ lại đói, bữa ăn khuya mà phòng ăn cung ứng cũng không có món chính kháng đói, ăn không đủ no.""Chỗ tôi có đồ vật này ăn cực kỳ ngon.""Vậy... bây giờ tôi rời giường, cậu đợi tôi."Sau khi cúp điện thoại, Phong Kỳ đi vào phòng bếp của ký túc xá lấy ra ba cái chén, sau đó mang theo rượu công huân đi ra ký túc xá.Gió đêm ồn ào náo động, không khí lúc này đặc biệt tươi mát.Đèn đường bên ngoài ký túc xá bị bóng cây bao trùm, khiến cho ánh đèn lấp lóe loang lổ, cây liễu bên hồ đung đưa theo gió, mang đầy hương vị của mùa hè.Sau một lúc chờ đợi, bóng dáng Lâm Nhiễm và Mộc Tinh xuất hiện từ nơi xa.Lâm Nhiễm rõ ràng là còn chưa ngủ, vẻ mặt tươi cười mà đi tới.Còn Mộc Tình thì trông rất uể oải, vẻ mặt mờ mịt, hai con mắt đều sắp híp lại.Ba người đi đến ghế dài ven hồ ngồi xuống.Lúc này, ánh mắt Lâm Nhiễm đã bị đánh dấu bạc của rượu công huân trong tay hắn hấp dẫn."Kỳ ca, đây là rượu công huân?""Đã đoán đúng."Nghe Phong Kỳ trả lời khẳng định, Lâm Nhiễm có vẻ hơi kinh ngạc:"Người khác sau khi có được rượu công huân đều cất giấu đi, còn anh lại đang chuẩn bị uống sao?""Về sau sẽ lại có, lại không phải chỉ có một bình này." Phong Kỳ nhếch miệng cười đáp lại.Nghe lời nói như vậy, Lâm Nhiễm giơ ngón tay cái lên:"Không hổ là Kỳ ca, khí phách, nếu như vậy thì mau mau rót cho em một chén nếm thử mới mẻ."Mộc Tinh ngồi ở bên trái Phong Kỳ lúc này vẫn là vẻ mặt mê mang, nhỏ giọng dò hỏi:"Rượu công huân là rượu gì? Còn có... Tôi không uống rượu."Nhìn Mộc Tinh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, còn chưa chờ Phong Kỳ giải thích, Lâm Nhiễm đã cười đùa mở miệng nói:"Học tỷ, cái đồ chơi này chính là đồ tốt, ở bên ngoài muốn mua cũng không mua được, là quà tặng mà viện nghiên cứu liên hợp cung cấp đặc biệt cho người đạt giải thưởng cống hiến xuất sắc cho sự phát triển của nhân loại, người bình thường có khi cả đời cũng không được một bình.""Cho nên chị thử một chút đi, thật ra em cũng không uống rượu, nhưng cái này khá đặc biệt, dù sao cũng phải nếm chút mới mẻ."Nghe xong lời giải thích của Lâm Nhiễm, Mộc Tình dường như hiểu ra, ngoan ngoãn gật đầu.Dưới ánh mắt chờ mong của Lâm Nhiễm và Mộc Tình, Phong Kỳ đưa tay vặn nắp bình bịt kín ra.Póc!Sau một tiếng vang trầm, mùi rượu nồng làn tràn ra bốn phía, quanh quẩn ở chóp mũi một lát, sau đó lại theo gió đêm bay xa. Hết chương 175.



Bạn cần đăng nhập để bình luận