Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 75. Mối hận khắc cốt ghi tân (2)



Chương 75. Mối hận khắc cốt ghi tân (2)



“Mà tình huống thầy vừa nói, có rất nhiều thập hoang giả từng trải qua, họ vốn là cư dân trong phố, chỉ là có ngày thành phố đột nhiên bị trận địa bao trùm.”“Nêu một ví dụ, các em biết thập hoang giả Diệp Hoàng đi, các em chỉ biết ông là một trong số kẻ mạnh được lịch sử công nhận, nhưng các em có biết ông đã phải trải qua những gì chưa?”“Một nhà bảy người, đều bị quái vật trận địa tra tấn đến chết, em gái ông thương yêu nhất bị kéo rách tay trái, sau đó là tay phải, rồi đến hai chân…… Cuối cùng chỉ còn lại một mình ông lảo đảo đi ra trận địa, sau này trong hành trình dài lâu đối kháng trận địa xâm lấn, nhà Diệp trả giá hơn trăm vị liệt sĩ, lòng căm thù ấy truyền thừa đến nay, các em có thể hội được cảm giác này không?”Phong Kỳ nhớ rõ, một khắc kia tập thể các bạn học trong lớp đều trầm mặc.Chính như Mộc Tinh nói, thập hoang giả hận sinh vật trận địa, nỗi hận đậm đặc hơn hẳn người thành phố.Chưa từng trải qua, sẽ không hiểu lòng căm thù khắc tận xương tủy.Ấn tượng bản khắc của người thành phố với thập hoang giả là tàn bạo, tham lam, ích kỷ, lại không biết ý chí kiên định chảy xuôi trong máu họ, cùng với tinh thần ngoan cố chống lại sinh vật trận địa đến cùng.Nghĩ đến đây, hắn bỗng hiểu lý do người thân Mộc Tinh cam nguyện dấn thân vào kế hoạch Rune Transformer.Đây đã là vì tương lai Mộc Tinh, cũng là vì cống hiến một phần sức mạnh đối kháng trận địa xâm lấn.Mà khi đó Mộc Tinh tuy còn nhỏ, lại hiểu cảm xúc hận đó, cũng tự mình lựa chọn, kế tục bản thực nghiệm người thân chưa hoàn thành, cho dù là chết.Nghĩ đến đây, hắn càng nghi hoặc, vì sao Mộc Tinh sẽ phản bội nhân loại.Trong đoạn lịch sử bị bảo mật, đã xảy ra cái gì, sẽ làm Mộc Tinh đứng về phe đối địch với toàn nhân loại.“Phong Kỳ, cậu thì sao, đã có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp chưa?”Lúc này Mộc Tinh lên tiếng đánh gãy Phong Kỳ tự hỏi.Đối mặt dò hỏi, Phong Kỳ nhếch miệng cười:“Chưa nghĩ ra, nếu không tôi thành lập một chiến đoàn trận địa đi, sau đó kéo một đại cao thủ như chị đảm đương phó đoàn trưởng, chúng ta cùng kết bạn đi đánh quái, sau đó cũng anh dũng hy sinh ở một ngày nào đó, trở thành đại anh hùng được người đời nhớ mãi.”Mộc Tinh:……“Sao vậy, chị không muốn lập nhóm với tôi?” Phong Kỳ hiếu kỳ nói.“Kỳ thật tôi cũng định lập một chiến đoàn đối kháng sinh vật trận địa, có lẽ là cậu đảm đương phó đoàn trưởng của tôi.” Mộc Tinh hơi cười.“Vậy sau này đúng là phải sống trong địa ngục.”Cụ thể bị phán mấy năm chưa biết được, nhưng cuối cùng đại khái sẽ bước lên bục tử hình, Phong Kỳ phun tào trong lòng.“Cái gì?” Mộc Tinh nhíu mày, biểu tình đáng yêu.“Không có gì, đến lúc đó đoàn trưởng nhớ cho tôi nhiều tiền lương xíu, tôi còn nuôi gia đình sống tạm.”“Chúng ta chiến vì tương lai nhân loại, bàn chuyện tiền tài quá tục khí.”*Tục khí: Thô tục, dung tục, không cao nhã.“Ha ha ha, phải đó.”Gió đêm phơ phất, trong bất tri bất giác nói chuyện, hai người kéo gần lại tình hữu nghị với nhau.Bước dọc theo con đường với pho tượng đứng lặng hai sườn, Phong Kỳ kéo hành lý đi tới cổng trường.Ăn xong cơm sáng, Lâm Nhiễm và Mộc Tình muốn tiễn hắn rời đi, nhưng bị hắn từ chối.Cũng không phải sinh ly tử biệt, chỉ là cuộc chia tay ngắn ngủi, hoàn toàn không phải đặc biệt tới cổng trường đưa tiễn.*Sinh ly tử biệt: Chết vĩnh biệt nhau gọi là "tử biệt", sống mà xa lìa nhau gọi là "sinh ly". Tuy là hai cảnh, nhưng người ta thường dùng làm một thành ngữ, để nói chung cho người gặp cảnh "tử biệt" cũng như người gặp cảnh "sinh ly".Lúc này đoàn xe đón đưa học sinh đều đã đến.Chỗ kính chắn gió mỗi một chiếc xe đều treo tên trường học ứng đối, các tài xế đều đứng ở bên xe chờ học sinh trường mình lên xe.Phong Kỳ liếc mắt liền chú ý tới ông chú tài xế râu ria xồm xoàm, tóc tai bừa bộn, miệng còn ngậm thuốc lá, kế tiếp lập tức đi đến.Thấy Phong Kỳ đến, ông chú tài xế bóp tắt điếu thuốc, sau đó mở cửa xe:“Lên xe đi, chỉ có mỗi nhóc, cũng tiện, trực tiếp đi.”Phong Kỳ gật đầu, nhét hành lý vào khoang hành lý, cất bước lên xe ngồi xuống.Ông chú tài xế cũng ngay sau đó lên xe ngồi ở ghế lái.Ấn xuống nút khởi động, xe phát động, cửa xe và cửa khoang gửi hành lý đóng cửa, theo sau chiếc xe chậm rãi đi ra Tinh Thành Học Phủ.Trên đường trở về, ông chú tài xế rất là bát quái mở miệng hỏi:“Nhóc con, được mấy cô?”“Cái gì mấy cô?” Phong Kỳ ngạc nhiên.“Cua đổ được mấy cô.”Hiểu ý tài xế muốn biểu đạt, hắn không khỏi bất đắc dĩ nói:“Chú à, cháu tới tham quan học tập, không phải tới lai giống.”“Nói vậy chiến tích bằng không?”“Vậy cũng quá mất mặt Nhất Trung Tinh Thành chúng ta, những ai đạt được tư cách tham quan học tập đều là tinh anh trong trường, chú nhớ rõ đứa lần trước, chiến tích là 2, đứa trước trước nữa chiến tích là 3, chỉ có nhóc mất mặt nhất.” Hết chương 75.



Bạn cần đăng nhập để bình luận