Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 2115: Quản Lý Trại Chăn Nuôi

Chương 2115: Quản Lý Trại Chăn NuôiChương 2115: Quản Lý Trại Chăn Nuôi
"Ngốc, tôi đã nói như vậy rồi, tất nhiên chỉ có hai chúng ta, đợi tôi nghỉ hưu chẳng phải là do cậu toàn quyền quản lý sao."
"Hả? Chỉ một mình tôi quản lý một trại chăn nuôi lớn như vậy?" Nghe câu trả lời của ông lão, Mục Phong lập tức ngây người.
"Nghe thì có vẻ khó nhưng thực ra không khó để làm, cường độ công việc ở đây không cao, việc cho ăn cũng có máy móc tự động hóa đảm nhiệm, nhiệm vụ của cậu là giám sát và quan sát tình hình của linh thú, mỗi ngày đầu phải ở cùng linh thú dưới sự giám sát, bồi dưỡng lòng tin của linh thú đối với con người... Tóm lại, cường độ công việc không cao, một mình cậu hoàn toàn có thể đảm nhiệm, bấy lâu nay chẳng phải tôi vẫn làm được sao.”
Nhìn ông lão tóc bạc trắng, Mục Phong lập tức ngầy người.
Anh ta hy vọng công việc sẽ vất vả một chút nhưng ít nhất cũng phải có người bầu bạn. Xung quanh là vùng đất hoang vu không một bóng người, càng không có cơ sở giải trí, nếu ở một mình ở đây, anh ta cảm thấy mình có thể phát điên mất. Dù sao thì anh ta ở đây không phải vài năm, mà là vài chục năm, cho đến khi nghỉ hưu.
Nhưng lúc này anh ta hoàn toàn không có quyền lựa chọn, trong lòng buồn bã, anh ta theo ông lão lên tầng hai, được sắp xếp vào một căn phòng trống trải.
Căn phòng có đầy đủ tiện nghi, diện tích hơn 150 mét vuông.
Môi trường sống có thể không tệ nhưng Mục Phong không vui nổi, cảm thấy nửa đời sau của mình có lẽ sẽ phải giao phó ở đây.
Đặt hành lý xuống, dọn dẹp đơn giản, Mục Phong theo ông lão đến ngồi xuống ghế sofa ở sảnh tầng một.
Qua lời giới thiệu của ông lão, Mục Phong đã có hiểu biết sơ bộ về trại chăn nuôi này.
Ông lão tên là " Tạ Nhiếp ", cũng giống như anh ta, đầu tốt nghiệp Học Phủ Trí Tuệ, là một trong những nhân viên kỹ thuật chăn nuôi linh thú đầu tiên do Tinh Thành đào tạo.
Còn trại chăn nuôi dưới chân chủ yếu nuôi mười tám loại linh thú nhưng đầu là linh thú chất lượng trung bình, thấp, không có linh thú chất lượng cao cần nơi này chịu trách nhiệm chăn nuôi.
Nhiệm vụ hàng ngày của họ rất đơn giản, mỗi ngày đều phải đến các tầng khác nhau để kiểm tra tình trạng của linh thú, sau đó ở cùng linh thú một thời gian là có thể rời đi.
Theo lời ông lão, mặc dù xung quanh rất hoang vu nhưng ở đây mọi thứ đầu đầy đủ.
Tinh Thành đã cân nhắc đến sự nhàm chán của công việc ở trại chăn nuôi ngoại thành nên đã trang bị cho họ nhiều cơ sở giải trí, chẳng hạn như phòng trò chơi, rạp chiếu phim, v.v.
Làm việc ở đây không có kỳ nghỉ nhưng gia đình có thể đi tàu ra khỏi thành phố để thăm bất cứ lúc nào.
Nếu sau này có đối tượng, mà đối tượng không phải là sinh viên tốt nghiệp học phủ và không được sắp xếp công việc thì cũng có thể theo đến đây sinh sống.
Khi Mục Phong hỏi về đối tượng của ông lão, ông lão nở nụ cười ngượng ngùng: "Trước đây từng có, sau này vì nhiều mặt không hợp nên đã ly hôn, cũng không có con, sau này cũng không định kết hôn nữa, khả năng lớn là sẽ sống độc thân cả đời."
Trên người ông lão, Mục Phong như nhìn thấy chính mình trong tương lai.
Còn về lý do tại sao công việc ở trại chăn nuôi không được nghỉ phép, anh ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Giai đoạn hiện tại, ngành học về linh thú mới chỉ phát triển được vài chục năm, đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, hàng năm đầu có giống linh thú mới được đưa vào, các trại chăn nuôi mới cũng liên tục được xây dựng, nhu cầu về nhân viên kỹ thuật chăn nuôi rất lớn, đây cũng là một trong những lý do khiến các học phủ cấp thấp như Học Phủ Trí Tuệ cũng có thể có chuyên ngành này.
Chỉ là Mục Phong không ngờ rằng nhu cầu về nhân viên kỹ thuật chăn nuôi lại lớn hơn nhiều so với anh ta tưởng tượng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, anh ta cũng có thể hiểu được nguyên nhân.
Giai đoạn hiện tại của Tinh Thành, dự án được ưu tiên hàng đầu chắc chắn là nhiệm vụ xây dựng thành phố Bình Minh.
Công trình xây dựng thành phố Bình Minh thiếu hụt rất nhiều nhân lực, đây cũng là một trong những lý do chính khiến lãnh đạo Tinh Thành lúc bấy giờ là Kỷ Hà thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình.
Dự án chăn nuôi linh thú có mức độ ưu tiên thấp hơn nhiều so với việc xây dựng thành phố Bình Minh, một lượng lớn nhân lực đã bị thành phố Bình Minh rút đi, dẫn đến việc phát triển chuyên ngành chăn nuôi linh thú bị hạn chế.
Sau khi hiểu sơ bộ về nhiệm vụ của mình ở trại chăn nuôi, mặc dù trong lòng Mục Phong bất lực nhưng anh ta cũng chỉ có thể chấp nhận, dù sao thì anh ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Một tháng sau.
Từ nỗi buồn ban đầu, đến một tháng sau như hiện tại, Mục Phong dần chấp nhận công việc ở đây.
Mặc dù xung quanh là vùng đất cằn cỗi không có lấy một bóng chim nhưng các cơ sở vật chất trong trại chăn nuôi rất đầy đủ, không cần lo lắng về vấn đề sinh hoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận