Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 115. Nhân Thể Chủng Thần (2)



Chương 115. Nhân Thể Chủng Thần (2)



Trước khi Phong Kỳ đưa ra khái niệm này, bọn họ thường cho rằng lục phủ ngũ tạng là cơ quan quan trọng của cơ thể con người, nhưng chỉ từ góc độ tu luyện mà xem những cơ quan này không thể nghi ngờ là gánh nặng.Nhưng khái niệm mà Phong Kỳ nói ra đã cho phép họ khám phá một lục địa mới.Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy chỉ là hiện tại con người còn chưa hoàn toàn khai thác sử dụng được các cơ quan của con người, trên thực tế những cơ quan này cũng có thể trở thành trợ lực để tu luyện, đối với việc làm tăng thực lực càng có ích lợi lớn hơn.Đối với kiến thức của Phong Kỳ, các học viên một lần nữa có một sự hiểu biết hoàn toàn mới.Nhìn Phong Kỳ đang chậm rãi nói, trong mắt bọn họ khó nén nổi sự sùng bái.Giờ phút này thậm chí có một số học viên từ đáy lòng cảm thấy loài người có nhân tài đương thời như Phong Kỳ, tương lai còn lo gì không thể xua tan tất cả trận địa.Thời gian một tiết học trôi qua, Phong Kỳ vẫn tiếp tục giảng bài, các học viên cũng nghe rất chăm chú, không có chút ý tứ muốn rời đi.Học viên bên ngoài lớp học cũng vậy, biểu tình của bọn họ rất chuyên chú, sợ nghe bỏ sót nội dung bài giảng.Tuy rằng đã đứng nửa ngày, nhưng bọn họ lại không có chút ý tứ muốn rời đi, trên sổ tay trong tay lại càng viết đầy điểm tri thức.Lúc này Lâm Nhiễm trốn ở một góc ngoài phòng học nghe lén hồi lâu, nội tâm cũng đang rung động không thôi.Từ đầu tới cuối hắn đều cảm thấy Phong Kỳ là trợ lực lớn nhất giúp hắn bước lên con đường nghiên cứu công pháp, nghe xong một bài học này, hắn càng kiên định hơn với quan niệm này.Cái gọi là gần son thì đỏ, có vị thiên tài tuyệt thế Phong Kỳ này ở phương diện nghiên cứu công pháp ở bên người, hắn cảm thấy mình cũng nhất định sẽ bị ảnh hưởng, ở lĩnh vực công pháp học sẽ có một phen thành tựu.......Phong Kỳ còn đang ở trong phòng học tự nhiên là không biết giờ phút này trong lòng Lâm Nhiễm nghĩ cái gì.Nếu không tất nhiên là đã lao ra khỏi phòng học cho Lâm Nhiễm trốn ở một góc một bộ hoàn chỉnh "Mãnh Hổ quyền", để cho hắn cảm nhận được cái gì gọi là tàn nhẫn.Trên lớp, Phong Kỳ tỉ mỉ giảng giải tri thức lý luận của Nhân Thể Chủng Thần.Hội thi khái niệm của Hổ Phách lần này, lớp dự thi chỉ cần cung cấp khái niệm, sau đó dùng khung xương lý luận để chứng minh khái niệm có tiềm lực phát triển là được.Nếu khái niệm dự thi được Viện Nghiên Cứu Hổ Phách nhìn trúng, phần hoàn thiện khái niệm kế tiếp cũng sẽ do một tay Viện Nghiên Cứu Hổ Phách tiến hành.Rốt cuộc chuyển biến khái niệm thành nội dung thực tế cần hao phí tinh lực khổng lồ, mà đoàn đội nghiên cứu của Viện Nghiên Cứu Hổ Phách tuyệt đối chuyên nghiệp hơn mọi lớp dự thi ở phương diện này.Nhưng Phong Kỳ cũng không định qua loa cho xong.Nếu lấy ra khái niệm “Nhân Thể Chủng Thần”, hắn đương nhiên sẽ không mặc kệ Viện Nghiên Cứu Hổ Phách trả giá thêm một thúng thời gian để hoàn thiện khái niệm.Hắn muốn trực tiếp cung cấp tri thức lý luận cụ thể dự thi.Làm vậy có thể bảo đảm hắn sẽ nhận được tiền thưởng, đồng thời khái niệm cũng có thể sinh ra ảnh hưởng lớn với đời sau.Dù sao dưới tình huống bình thường, khái niệm phải cần 400 năm sau mới được chính thức thu nhận vào hệ thống tu luyện.Hắn hiện tại mở rộng khái niệm Nhân Thể Chủng Thần, cùng cấp với môn tu luyện thời hiện đại được giảm bớt đi 400 năm nỗ lực nghiên cứu cơ quan nội tạng, đồng thời xây lên cơ sở tiếp tục phát triển sau này.Ảnh hưởng với tương lai sẽ cực kì sâu xa.Một tiết học, hắn giảng bài chừng bốn giờ mới dừng lại, cảm thấy miệng khô lưỡi khô đồng thời, hắn nhìn các học viên phía dưới mở miệng:“Thật ngại quá, hôm nay chỉ nói được đến đây thôi, học quá nhiều trong một lần cũng không tốt, tiết học kết thúc, nếu các bạn học có cái gì chưa hiểu, sau tiết có thể thảo luận với nhau, hoặc là liên hệ với tôi bằng hòm thư mạng trong học phủ, bao giờ rảnh rỗi tôi sẽ trả lời.”“Được, tan học!”Khi Phong Kỳ nói tan học, trong ngoài phòng học vỗ tay dậy sấm.Một tiết học này, rất nhiều học viên hiểu thêm về kết cấu cơ thể con người, đồng thời đánh vỡ định nghĩa về tác dụng các cơ quan thân thể trong đầu họ.Tận đến khi tan học, họ vẫn chưa đã thèm.Cất bước đi ra phòng học, nhìn người đàn ông trung niên ôm quyển giáo án đứng ở cửa, Phong Kỳ xin lỗi nói:“Thật ngại quá, làm chậm mất một tiết của thầy.”“Đừng nói vậy, nội dung em giảng giải thật sự xuất sắc, nghe giảng một tiết, thầy cũng thấy chấn động, về sau nếu cần mượn tiết có thể liên hệ với thầy, thầy có thể tùy thời cho em mượn giờ.” Người đàn ông trung niên ôm quyển giáo án vẻ mặt nghiêm túc mà mở miệng.Nói chuyện phiếm vài câu xong, hai người trao đổi phương thức liên hệ.Kế tiếp Phong Kỳ chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm.Lúc này ánh mắt hắn bỗng chú ý tới một thân ảnh rụt trong một góc lối đi phía ngoài phòng học, đối phương đang tập trung nhìn chằm chằm notebook trong tay, thường thường nguệch ngoạc vẽ vài nét lên notebook. Hết chương 115.



Bạn cần đăng nhập để bình luận