Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 131. Nỗi nhớ xuyên thời gian và không gian



Chương 131. Nỗi nhớ xuyên thời gian và không gian



Hôm nay chúng ta sẽ giải đọc đại Ma vương tàn bạo nhất trong lịch sử: Mộc Tinh.Chắc hẳn khi nói đến Mộc Tinh, mọi người nhất định sẽ nghĩ đến mấy câu người lớn hù dọa trẻ con.Ấn tượng của mọi người đối với Mộc Tinh phần lớn là độc ác, tàn nhẫn, khát máu,..., tất cả những từ ngữ có thể dùng cho nhân vật phản diện.Nhưng nếu lật xem tư liệu lịch sử, ngươi sẽ phát hiện đại Ma vương cũng có một mặt không muốn mọi người biết, tiếp theo, hãy để tôi giải đọc cho mọi người về một mặt khác của đại Ma vương "Mộc Tinh ".Về nguyên nhân Mộc Tình phản bội nhân loại, trong lịch sử có rất nhiều cách giải thích.Có người nói thiên tính của Mộc Tinh vốn là tàn bạo, ý nghĩ muốn hủy diệt nhân loại sớm đã được gieo rắc sau khi người thân qua đời.Cũng có người nói Mộc Tinh là bởi vì kế hoạch người cải tạo phù văn nên mới căm hận nhân loại, đó là lý do cô có ý tưởng hủy diệt thế giới....Còn có rất nhiều cách giải thích khác, nhưng ở đây ta muốn nói đến một nguyên nhân mà theo ta cảm thấy là phù hợp nhất.Ta cảm thấy nguyên nhân chủ yếu nhất khiến Mộc Tinh phản bội nhân loại, là đến từ Phong Kỳ, bạn thân nhất của cô ở Tinh Thành Học Phủ.Mọi người đừng vội phản đối, hãy nghe ta giải thích chi tiết.Thật ra sau khi Mộc Tình bị bí mật xử tử, nhân viên của quân bộ đã tìm được một quyển nhật ký khi chỉnh lý tư liệu của cô.Quyển nhật ký này là một tài liệu bí mật vào thời đó, nhưng nó đã được chuyển thành tài liệu bình thường vào ba trăm năm sau, vì vậy mới cho phép ta có thể nhìn trộm đến một mặt khác của Mộc Tinh.Cũng chính nhờ quyển nhật ký này, ta mới hiểu rõ tầm quan trọng của Phong Kỳ đối với Mộc Tinh.Ta sẽ trích xuất lại một vài đoạn quan trọng cho mọi người.Một đoạn của nhật ký :Nếu như chưa từng nhìn thấy ánh sáng, ta vốn có thể chịu đựng bóng tối....Làn gió mát lành cuối ngày, đã 3214 ngày kể từ ngày cậu đi.Trong suốt hơn 3000 ngày đêm này, tôi luôn thấy cậu quỳ gối trước đài hành quyết với khuôn mặt đầy tuyệt vọng trong mỗi giấc mơ của mình, và rồi thức dậy với đôi mắt đẫm lệ.Tôi không chỉ một lần cảm thấy hối hận khi đã không cứu cậu ở đài hành quyết, dù cho cậu sẽ hận tôi vì điều đó....Tôi biết rằng những kí ức về cậu là định mệnh không thể phai mờ trong cuộc đời này, cậu là một tia sáng chiếu xuyên qua nội tâm của tôi, cho tôi biết ánh sáng đẹp như thế nào.Sự xuất hiện của cậu đã ảnh hưởng đến tôi, nhưng sự ra đi của cậu cũng để lại một vết thương không thể lành trong lòng tôi....Tôi đã thấy được sự thật và cũng chứng minh ở trong lòng rằng cậu là đúng, mặc dù tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu....Phải chịu đựng qua một đêm dài để nhìn thấy bình minh, vậy hãy gọi nó là bình minh....Chợt nhớ tới một câu mà cậu đã từng nói, cậu đã nói rằng chết một cách anh dũng vì ước mơ vĩ đại là hành động ngu ngốc nhất, và sẵn sàng sống khiêm nhường vì ước mơ mới là lựa chọn của một người khôn ngoan... Tôi đã đi bước này, vậy tôi có tính là loại người ngu ngốc nhất kia không, ha ha....Tôi đã thấy được sự thất bại của mình, kết cục của tôi chắc chắn cũng giống như cậu, nhưng tôi tin tưởng bước chân của những nhà cách mạng sẽ không dừng lại, và sẽ xuất hiện chúng ta mới trong tương lai.Gửi lời chào tương lai, và gửi lời chào đến cậu, người đã từng phấn đấu không mệt mỏi cho một thế giới lý tưởng....Nhìn vật nhớ người, nhưng khi nỗi nhớ hội tụ lại thành biển cả, thì nó sẽ trở thành một loại tra tấn.Trong thời gian rảnh rỗi, tôi đã sáng tác ra một bài hát mới, tôi đặt tên là « nỗi nhớ xuyên thời gian và không gian »....Hôm nay, tôi đã đặt kèn Harmonica trong mộ của cậu, và từ nay sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa, tiếp theo, tôi sẽ nghênh đón sự khiêu chiến của toàn thế giới, và tiếp tục chiến đấu cho ước mơ của cậu và cả của tôi....Đây là thời đại của những cuộc chia tay, bên cạnh tôi không ngừng có người rời đi, nhưng tôi cũng không giỏi nói lời chia tay, tôi chỉ giữ mọi người trong lòng, nhất là cậu....Trước kia tôi vẫn luôn không hiểu tại sao mọi người lại phải đem hi vọng đặt trên người thần minh, rõ ràng bọn họ không hề tồn tại và cũng không thể thay đổi hiện thực, nhưng sau này tôi mới hiểu, khi con người ta bất lực và tuyệt vọng muốn buông xuôi, thì chỉ một đốm lửa nhỏ xâm nhập vào bóng tối cũng có thể ấm áp toàn bộ thế giới... Và cậu đã từng là tín ngưỡng của tôi....Tôi đã mất đi tất cả, và không có gì có thể lại làm tổn thương tôi, bây giờ tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết, dù thế nhân có sợ tôi như Ma vương thì lòng tôi vẫn mãi kiên định, không đạt mục đích thề không bỏ cuộc....Tôi bị thương, đau quá, nhưng chỉ cần ăn no thì chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn, chợt nhớ tới thời gian trước kia khi chúng ta ăn cơm ở nhà ăn học phủ, nhớ cậu đã từng nói sau khi tốt nghiệp tôi sẽ không có tiền mua đồ ăn, nuôi không sống chính mình.Mặc dù lúc đó tôi nghe xong không nói ra suy nghĩ của mình, nhưng ban đêm nằm trên giường tôi trằn trọc không làm sao ngủ được, tôi đã lo lắng cả đêm. Hết chương 131.



Bạn cần đăng nhập để bình luận