Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 350. Đừng tiếc nuối quá khứ, hãy trân trọng hiện tại(2)



Chương 350. Đừng tiếc nuối quá khứ, hãy trân trọng hiện tại(2)



"Cuộc chiến của em có thể được giải thích trong một câu. Đó là cuộc chiến với kẻ thù ẩn mình trong bóng tối, cuộc chiến với sự tự hành hạ bản thân, và thậm chí là cuộc chiến với vận mệnh đã được định sẵn của loài người. Đấu tranh cũng là một cách để em không thỏa hiệp về kết quả tương lai, cần phải nghịch thiên mà đi."“Thật khó tưởng tượng em chỉ là một thiếu niên 17 tuổi mà có thể nói ra những lời này.” Nghe những lời này, Uý Vi không khỏi cảm động thở dài."Em hiểu quá nhiều điều, vậy nên em đã đánh mất niềm hạnh phúc mà đáng lẽ ở tuổi này phải có. Nếu em không biết gì, có lẽ em đang ôm bạn gái bé nhỏ của mình sinh con đẻ cái"."Ha ha ha, nói em mập mà em còn thở hổn hển, trong mắt tôi, em chỉ là một đứa nhóc.""Cứ coi em như vậy đi, em đi ngủ đây, thức khuya sẽ rút ngắn tuổi thọ của em." Phong Kỳ trợn mắt nói.Lần này Uý Vi không trả lời, Phong Kỳ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, suy nghĩ điều gì đó.Một lúc sau, giọng nói của Uý Vi vang lên:"Em đã ngủ chưa?""Đang ngủ.""Đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi đều là bạn đồng hành của em trong dòng thời gian này và sẽ đi cùng em đến cuối cùng.""Cảm ơn."Nghe câu trả lời của Phong Kỳ, đáy lòng Uý Vi dâng trào.Trên thực tế, thời điểm cô ta biết được từ Phong Kỳ rằng mọi sự nỗ lực sẽ thất bại, trái tim cô ta tràn ngập nỗi buồn.Cô ta đã không thể hiện ra những cảm xúc này, và cũng vào lúc đó cô đã đưa ra một quyết định: đồng hành cùng Phong Kỳ tiếp tục con đường này, để thu thập thêm thông tin cho hắn ở một dòng thời gian khác. Nhưng nỗi buồn trong lòng chưa bao giờ phai nhạt, dường như cuộc sống đã kết thúc trong nháy mắt.Tiếp theo là từng chút một, theo sự sắp đặt của số phận, tiến dần về phía vực thẳm.“Trong lòng chị đang buồn bực, nhưng lại giả bộ lạc quan à?” Phong Kỳ đột nhiên hỏi." Nói nhảm! Tôi vẫn bình tĩnh lắm, thậm chí bây giờ còn đang nghĩ đến chuyện đi ăn khuya.""Chúng ta đều là những con người có thật, không phải chỉ là vài dòng chữ trong lịch sử. Mặc dù chúng ta không thể thay đổi kết cục của loài người, nhưng có thể thay đổi hướng đi của số phận mình."Nghe những lời này, Uý Vi đột nhiên im lặng, rồi lớn tiếng nói:"Ngủ đi, ồn ào quá."Nghe thấy tiếng gầm gừ đầy tức giận của Úy Vi sau khi bị nhìn thấu, Phong Kỳ mỉm cười, rồi cũng nhắm mắt lại. Sau cuộc trò chuyện với Vị Vi, chấp niệm trong lòng hắn đã vơi bớt vài phần. Đừng tiếc nuối quá khứ, đừng sợ hãi tương lai, hãy trân trọng hiện tại.…Ngày hôm sau tỉnh lại, Phong Kỳ mở mắt ra đã thấy Uý Vi nằm trên giường, đang mỉm cười nhìn mình.“Làm gì vậy?” Hắn mở miệng nói"Không làm gì cả."Phong Kỳ: ...Nhìn vẻ mặt trêu chọc của Uý Vi, hắn cảm thấy bất lực.Lúc này Uý Vi mới xoay người đứng dậy vươn vai, bộ đồ ngủ mỏng không che được chút nào thân hình kiều diễm mềm mại của cô ta, sau đó cô ta cười nhìn Phong Kỳ nói:“Dậy đi ăn sáng trước đã, hôm nay sẽ nhập liệu phần nội dung tiếp theo.” Phong Kỳ nghe vậy gật đầu, vén chăn đứng dậy.May mà quần áo vẫn còn mặc trên người, không phải lo lắng về chuyện “hớ hênh”. Rửa mặt xong, Uý Vi vào phòng tắm thay quần áo, hai người ra khỏi phòng, đi đến nhà ăn trong khu căn cứ Tinh Hồng.Sau khi lấy một lượng vừa đủ cho bữa sáng, Phong Kỳ và Uý Vi ngồi đối diện nhau và bắt đầu ăn.Mất đi năng lực thiên phú và thanh tiến trình năng lượng, hắn chỉ ăn một chút đã no.Chỉ có Uý Vi là vẫn còn đang ăn, khi ăn hoàn toàn không giữ hình tượng, như thể đang bước vào một cuộc chiến dữ dội với đồ ăn vậy. Lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.Sau khi lấy điện thoại di động ra, hắn thấy đó là cuộc gọi của Bạch Phù Sinh.Sau khi kết nối điện thoại, giọng nói của Bạch Phù Sinh truyền đến:"A Kỳ, bây giờ trò đang ở chỗ nào? Bảo vệ báo cáo với tôi, trò đã ra ngoài một ngày một đêm, gặp phải chuyện gì sao?"Trước sự lo lắng của Bạch Phù Sinh, hắn lập tức nói:"Sư công, em không sao. Em được mời đi thăm Viện Nghiên cứu Tinh Hồng, hiện tại rất an toàn."Sau khi nghe câu trả lời của Phong Kỳ, Bạch Phù Sinh ở đầu bên kia của điện thoại ngay lập tức trả lời:"Được rồi, tôi hiểu rồi. Trò cứ làm việc của mình đi."Cúp điện thoại xong, Uý Vi mới đặt đũa xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.Nhìn thấy vẻ mặt này, Phong Kỳ càng chắc chắn hơn về một điều.Mộc Tinh học theo Uý Vi về cách ăn uống không giữ hình tượng, ngay cả biểu cảm hài lòng sau khi ăn cũng giống hệt nhau.Tiếp đó Phong Kỳ đi theo Uý Vi đến phòng nhập liệu và tiếp tục nhập dữ liệu chi tiết của “Bộ não trong bể chứa”.Khi làm việc Uý Vi như thay đổi diện mạo, trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong suốt thời gian làm việc, cô ta liên tục xác nhận nội dung tài liệu để đảm bảo không có sai sót nào.Sau khi mất gần cả ngày, thông tin chi tiết về “Bộ não trong bể chứa” cuối cùng cũng được nhập xong. Hết chương 350.



Bạn cần đăng nhập để bình luận