Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 70. Món quà từ một người bạn



Chương 70. Món quà từ một người bạn



Còn về cụ thể là hạng mục nghiên cứu nào thì tin tức tương lai để lại cho hắn rất có hạn, nên không thể nào biết được đáp án.Giờ phút này, sau khi trở về từ giấc mơ tương lai, hắn đặt ra cho mình một mục tiêu.Bí mật thành lập một tổ chức có thể chống lại viện nghiên cứu Tinh Hồng, đồng thời bảo vệ những thiên tài của nhân loại có khả năng chết yểu.Chỉ cần có thể làm được những nội dung trên, thì tương lai nhất định sẽ xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất.Tâm lý của Phong Kỳ đã lặng lẽ thay đổi khi hắn lần lượt tiến vào giấc mơ tương lai.Lần thứ nhất tiến vào khu tránh nạn Tinh thành, khi biết được nền văn minh nhân loại sẽ bị hủy diệt trong 1500 năm nữa, hắn sợ ngây người, thậm chí cảm thấy không thể tin được.Trước đó, hắn tin chắc rằng trên con đường dài dằng dặc đối đầu với sự xâm lấn của trận địa, nhân loại tất thắng.Nhưng bây giờ hắn hiểu rằng sự kết thúc của nền văn minh nhân loại không phải ngẫu nhiên, sự thật rất tàn khốc.Đâu có cái gì mà năm tháng tươi đẹp.Cách nói, chỉ cần nhân loại cố gắng phát triển, cuối cùng sẽ có một ngày xua tan tất cả trận địa và giành được thắng lợi, đều là giả.Sự phát triển có vẻ hòa bình của nền văn minh, thật ra đang âm thầm cất giấu sóng gió mãnh liệt, và tồn tại một loạt nguy cơ có khả năng phá hủy nền văn minh nhân loại.Viện nghiên cứu Tinh Hồng, Mộc Tinh, Lâm Nhiễm. . . Có lẽ còn có rất nhiều nguy cơ âm thầm không bị phát hiện, hắn cần phải giống như phần mềm diệt virus, xuyên qua tương lai, diều tra virus ẩn náu trong lịch sử, cuối cùng giết chết virus, đảm bảo nền văn minh nhân loại phát triển khỏe mạnh.Cùng với việc cảm thấy áp lực, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt một lần nữa trở nên kiên định.Nếu đã quyết định đứng ra, thì hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước.Ngày tận thế của văn minh nhân loại là ở 1500 năm sau, thật ra hiện tại không thể ảnh hưởng được đến hắn, bởi vì khi tận thế xảy ra, hắn đã sớm yên nghỉ từ lâu, vì vậy hắn có thể mặc kệ tương lai và sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.Nhưng hắn không phải người như vậy.Hắn tin rằng đối mặt với cùng một vấn đề, sẽ vẫn có người không chút do dự lựa chọn chống lại giống như hắn.Lịch sử có thể chứng minh điều này.Lúc trước Tinh Thành gần như đã bị nuốt chửng bởi một trận địa dần dần mở rộng, khi đó đã có một nhóm người dứng dậy, bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không chút do dự lao vào cuộc chiến chống lại trận địa, dùng sự hi sinh của vô số người để xua tan trận địa đang mở rộng.Sự yên tĩnh và hòa bình mà hiện tại bọn hắn đang hưởng thụ ở Tinh thành, đã được những anh hùng tạo ra bằng chính sinh mệnh của họ.Nếu như tất cả mọi người lựa chọn lùi bước, thì nhân loại sẽ không có tương lai.Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm giác được trên vai trĩu nặng.Lúc đó khi đọc kho số liệu của Tinh thành, hắn cảm thấy mình đang đứng trên vai của tương lai, còn nền văn minh hiện đại đang phát triển trên vai của hắn.Giờ phút này hắn đột nhiên cảm thấy, thật ra tương lai cũng đứng trên bờ vai của hắn.Bởi vì mỗi hành động của hắn đều có thể ảnh hưởng đến tương lai, và thay đổi tương lai.Vì vậy, hắn gánh vác một cái tương lai!Khép lại laptop, đi tới ban công, ngẩng đầu nhìn lên những vì sao trong bầu trời đêm, giải tỏa những phiền muộn trong lòng.Lúc này, cơn gió nhẹ lướt qua mặt, cảm nhận được vẻ đẹp của sự yên bình, hắn nhếch miệng cười một tiếng:"Ta có thể thắng!"Nếu tương lai không phải tương lai trong lý tưởng của hắn, vậy hắn sẽ biến tương lai trở nên giống như lý tưởng của hắn.Sáng sớm ngày hôm sau, nhà ăn học phủ.Giống như thường ngày, ở góc khuất phía bắc của nhà ăn, nhóm cơm ba người lại hội hợp."Soạt ~!"Uống một hớp cháo, Phong Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tinh và Lâm Nhiễm, nghĩ đến kết cục bi thảm của bọn họ trong tương lai, hắn không khỏi cảm thấy xúc động."Kỳ ca, tại sao em cảm thấy ánh mắt anh nhìn em rất lạ, có việc gì sao?" Trong miệng chất đầy đồ ăn và đang học cách ăn một mồm đầy, Lâm Nhiễm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Phong Kỳ."Hôm qua tôi nhờ đại sư tính cho cậu một quẻ, cậu đoán thế nào?"Lâm Nhiễm: ? ? ?"Thầy bói nói trong mệnh cậu có một kiếp, kiếp nạn này sẽ khiến quãng đời còn lại của cậu vượt qua trong sự đau khổ, nhưng là có biện pháp hóa giải kiếp nạn này.""Làm sao để hóa giải?" Lâm Nhiễm hiếu kỳ nói."Từ bỏ mộng tưởng cố chấp trong lòng, chấp nhận lựa chọn thiên phú của bản thân.""Kỳ ca, tôi nghe không hiểu, có thể nói cho tôi biết ý nghĩa của nó là gì theo cách nói mà một sinh mệnh gốc Cacbon có thể nghe hiểu được không.""Thiên phú mạnh nhất của cậu là gì, nguyên nhân cậu được viện nghiên cứu Hổ Phách tuyển thẳng là gì?" Phong Kỳ tiếp tục hướng dẫn từng bước nói."Tất nhiên là đạt được thành tựu cao trong nghiên cứu thuật pháp.""Đúng, đây chính là lựa chọn thiên phú của cậu, vậy tôi hỏi lại cậu, giấc mơ của cậu là gì?""Ước mơ là đạt được thành tựu trong lĩnh vực nghiên cứu công pháp, trở thành bậc thầy trong lĩnh vực công pháp, được người đời sau. . . Hả?" Nói đến đây, Lâm Nhiễm bỗng nhiên hiểu được Phong Kỳ muốn nói cái gì, lập tức nhỏ giọng nói:"Kỳ ca, tôi chưa từng tin số mệnh, tôi chỉ tin tưởng 'mệnh ta do ta không do trời'."Phong Kỳ: . . . Hết chương 70.



Bạn cần đăng nhập để bình luận