Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 74. Mối hận khắc cốt ghi tâm (1)



Chương 74. Mối hận khắc cốt ghi tâm (1)



Đêm khuya.Phong Kỳ đi dạo bên hồ, nghĩ tâm sự.Ngẫm lại kế hoạch tương lai, đồng thời tự hỏi kết cấu văn minh nhân loại.Lúc này gió bên tai nhẹ phập phồng, nghe được tiếng Harmonica truyền đến từ nơi xa.Ngẩng đầu nhìn lại, xa xa nhìn thấy Mộc Tinh uốn gối ngồi dưới cây liễu bên hồ, lẳng lặng thổi. Mà Harmonica trong tay cô, cũng biến thành chiếc Harmonica màu xám trắng hắn mới tặng.Im lìm không báo trước, hắn cất bước đi đến mặt cỏ bên cạnh Mộc Tinh, lặng lẽ ngồi xuống, nghe cô tiếp tục thổi khúc.Làn điệu so với trước kia, ít đi một tia bi thương, có thêm một tia ấm áp.Tiếng đàn như đang than thở, ẩn chứa đủ loại tâm sự, dưới mỗi một nốt nhạc, đều chôn giấu một tâm hồn bình tĩnh mà mềm dẻo, mà cảm xúc hắn, cũng phập phồng lên xuống, hòa mình theo làn điệu thay đổi.Một lát sau, Mộc Tinh buông Harmonica đặt kề bên môi, vén lên một sợi tóc ngăn trở tầm mắt, treo ở bên tai, nhìn Phong Kỳ mở miệng:“Sao phải tặng Harmonica cho tôi, đối tốt với tôi.”“Vì tôi hiểu nhìn cảm giác vật nhớ người, chiếc Harmonica này là quà tặng, cũng là hy vọng chị có thể vượt qua bóng ma quá khứ.”“Cậu cũng là cô nhi?” Mộc Tinh có vẻ kinh ngạc.“Họ từng là chiến sĩ chiến đoàn trận địa, cùng mất tích trong một lần thăm dò trận địa, các chiến hữu đoàn đội chỉ tìm được hai bộ quần áo đã rách toe toét và những vũ khí họ luôn luôn mang theo, khi biết tin, tôi khóc tận mấy ngày cũng chưa hoãn lại được.”“Hiện tại tôi đã mơ hồ dần ấn tượng về họ, chỉ là vẫn có phần thương cảm mỗi lần nhớ tới.”“Chị thì sao, khóc mấy ngày?” Nói, Phong Kỳ bỗng nhìn Mộc Tinh dò hỏi.Mộc Tinh:……Nhìn ánh mắt tò mò của Phong Kỳ, Mộc Tinh ôm gối, nhẹ giọng nói:“Sau khi họ thật sự rời đi, tôi không khóc, chỉ là mỗi khi nhìn chiếc sọt xanh đung đưa theo gió bên cạnh cửa sổ không được ai chăm sóc từ từ tiều tụy, ban đêm tiếng muỗi vo ve không có ai đuổi đi, càng không có ai dỗ tôi ngủ, mới cảm thấy âm ỉ đau đớn và cô độc.”“Nhưng hiện tại quen rồi, tôi cũng dần mơ hồ ấn tượng về họ.” Mộc Tinh nói, trên mặt không có một tia dao động.“Đừng giả bộ, ngày đó Harmonica bị vỡ, chị không kiềm được, khóc sướt mướt, mỗi ngày đều phải gắng gượng, thật sự kiên cường, có mệt không.”Mộc Tinh:……Nhìn Phong Kỳ đầy mặt ý cười, Mộc Tinh có cảm giác bị nhìn thấu, bất chợt cúi đầu.“Sau khi tốt nghiệp Tinh Thành Học Phủ, chị đã định làm gì chưa?”Nghe được hắn dò hỏi, Mộc Tinh lại ngẩng đầu, gật đầu mở miệng:“Sau khi tốt nghiệp học phủ, tôi muốn gia nhập chiến đoàn trận địa, xông vào tuyến đầu đối kháng trận địa xâm lấn, rồi một ngày nào đó anh dũng hy sinh, kết thúc cả đời này.”Nghe được câu tuyên ngôn, Phong Kỳ không khỏi ngây ngẩn cả người.Nếu lời này là ý nghĩ chân thật của Mộc Tinh, hắn chẳng hiểu tại sao cuối cùng Mộc Tinh sẽ thành lập “đoàn quân phản loạn Bình Minh”, trở thành kẻ địch với nhân loại.Thậm chí dẫn dắt quân phản loạn tàn sát vô số thành phố nhân loại.Nghĩ đến đây, hắn mở miệng hỏi:“Vì sao chị muốn xông vào tuyến đầu đối kháng sinh vật trận địa?”Mộc Tinh nghe vậy, không trực tiếp trả lời, mà nhẹ giọng hỏi:“Chắc hẳn cậu biết tôi là thập hoang giả đi?”“Đúng.” Phong Kỳ gật đầu.“Cậu là người thành phố, cậu không hiểu thập hoang giả bọn tôi thù hận sinh vật trận địa ra sao, đó là ký ức khắc vào xương tủy, giáo dục từ nhỏ, chưa từng bị hủy diệt.”Nghe được câu này, Phong Kỳ bỗng nhớ tới Vương Tấn Thăng từng giảng trên lớp.Ông nói, ở phương diện đối kháng sinh vật trận địa, những người anh dũng nhất là đoàn đội thập hoang giả ngoài phố.Lúc ấy trên lớp, có học sinh đứng lên phản đối, cảm thấy dũng khí người thành phố đối kháng quái vật trận địa, sẽ không thua thập hoang giả.Kết quả câu nói kế tiếp của Vương Tấn Thăng, làm học sinh kia á khẩu không trả lời được.Ông hỏi cậu học sinh:“Nếu các em bị người của trận địa bắt nhốt, bị buộc hỏi tình huống cụ thể trong Tinh Thành, ai có thể kín miệng không lộ bí mật trong tra tấn?”“Thầy nghĩ 50%, không, thậm chí là 80% đều không chịu nổi những màn tra tấn khủng khiếp mà người của trận địa thường sử dụng, bởi vì nội tâm các em khuyết thiếu điểm mấu chốt nhất, lòng căm hận mãnh liệt với kẻ xâm lược!”“Thử nghĩ xem, cuộc sống hạnh phúc bỗng chợt bị đánh vỡ, thành phố em bị quái vật xâm lấn, mẹ em bị quái vật chém đầu, cha em bị vặn gãy tay chân sau đó bị quái vật ăn tươi nuốt sống, người vợ đang mang thai bị quái vật mổ bụng, đào ra cô con gái bé bỏng sắp chào đời, làm trò trước mặt em gặm cắn……”“Hiện tại trở lại vấn đề ban đầu, sau khi trải qua toàn bộ, em bị sinh vật trận địa siêu việt giam cầm, vuốt sắc kề ngay trên đầu, em cảm thấy cả người đau nhức, nhưng em sẽ không chịu nổi? Em sẽ sợ chết? Em sẽ xin tha? Không, khi đó em sẽ hận không thể nuốt sống cục thịt lắc lư trước mặt, thù hận như ngọn lửa muốn xé toạc ngực em.” Hết chương 74.



Bạn cần đăng nhập để bình luận