Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 64. Cô bé bí ẩn (1)



Chương 64. Cô bé bí ẩn (1)



Cô trông tương tự mấy bé con nhân loại, ước chừng 3, 4 tuổi, dưới hàng mi dài là một đôi mắt to, ngũ quan tinh xảo, nhưng màu mắt xám trắng làm cô thoạt nhìn có vẻ mê mang.Đồng thời hắn còn chú ý tới, tay trái cô bé, được khảm một khối Phù Văn Tinh Thạch vỡ vụn.Sinh vật trận địa? Rune Transformer?Chỉ thông qua bề ngoài, hắn không thể phán đoán cô bé là sinh vật trận địa, hay là nhân loại.Nhưng hắn càng khuynh hướng sinh vật trận địa.Bởi vì tư liệu trong Khu Tránh Nạn Tinh Thành ghi lại, văn minh nhân loại đã diệt vong, cô bé cũng không có nhiệt độ cơ thể, cả người lạnh lẽo thấu xương, cho hắn cảm giác như một…… Thi thể.[Có khi là ma ấy!]Đối mặt lời tự thuật đe dọa, hắn đúng là hơi tin tưởng.Trong trận địa, mọi thứ đều có khả năng.Một số trận địa đặc thù, quy luật tự nhiên hoàn toàn khác Trái Đất.Ví như trọng lực trong một số trận địa nặng hơn Trái Đất gấp mấy lần, trọng lực trong một số trận địa khác lại chẳng bằng một phần mười Trái Đất, thậm chí có sinh vật trận địa chỉ có hình thái ý thức, không có thật thể, có thể hoàn toàn làm lơ tấn công vật lý.Vương Tấn Thăng từng giảng qua một trận địa tên là “trận địa âm dương” từng làm rất nhiều chiến đoàn trận địa trả giá thảm trọng, hắn khắc sâu ấn tượng.Trong trận địa âm dương, ban ngày và đêm tối luân phiên nhau bốn giờ, ban ngày cực nóng, ban đêm cực lạnh, giống như hai địa ngục cực đoan, dù là tu luyện giả thân thể cường tráng cũng khó có thể ở lâu.Vì xua tan trận địa, nhân loại từng trả cái giá thảm thống, cuối cùng mới đánh nát “lõi không gian” của trận địa âm dương.Mà ở mộng cảnh tương lai, thế giới đã hoàn toàn bị trận địa bao trùm, có lẽ sẽ tồn tại rất nhiều quy luật tự nhiên cổ quái, cho nên sinh ra sinh vật kỳ lạ như “ma”, có vẻ cũng bình thường.Nghĩ đến đây, Phong Kỳ thử di chuyển qua bên phải.Lúc này cô bé cũng dịch dịch thân mình sang phải theo hắn, dính chặt lấy cánh tay trái hắn.“Em…… Sợ.” Cô bé phát ra âm thanh non nớt.“Anh còn sợ hơn em!” Phong Kỳ không nhịn được phun tào.Hiện tại chó dữ khả năng vẫn ở bên ngoài, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, đối mặt cô bé này, chỉ có thể tận khả năng bảo trì khoảng cách.Nhưng cô bé hiển nhiên không muốn buông tha hắn, hắn dịch một bước, cô bé dịch đến gần thêm một bước.Theo thời gian trôi đi, tiếng sấm bên ngoài dần dần bình ổn, mây đen tan đi, ánh sáng đỏ chói chiếu xuống mặt đất, thế giới dần dần nhuộm màu trở lại.Dày vò hồi lâu, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện cô bé ôm cánh tay mình ngủ say.Ngay khi hắn muốn thử rút tay, cô bé đột nhiên mở mắt, ánh mắt mê mang có vẻ nhu nhược đáng thương.Nhưng nghĩ đến cô bé có thể là sinh vật trận địa, hắn đè nén thương hại trong lòng, thậm chí nổi lên một tia sát ý.Cứ mãi bị cô bé dây dưa, hiển nhiên cũng không phải cách, vì thế hắn cắn răng, dùng sức nhấc luôn cả cánh tay mình và cô bé dậy, cất bước đi đến bên cửa sổ, kế đó lấy tư thế đá quả bóng mở màn mà nhấc chân đá cô bé bay ra ngoài cửa sổ.Theo sau hắn ghé vào cửa sổ bắt đầu quan sát tình huống bên ngoài, lại phát hiện sau khi rơi xuống đất, cô bé lấy tốc độ cực nhanh bắn người dậy, bò lên dọc theo vách tường, sau đó đâm đầu vào ngực hắn, ôm chặt lấy, giống như giác mút bám dính trên ngực hắn.*Giác mút là rễ của các loại cây sống nhờ vào vào các loại cây khác như là cây tầm gửi, cây tơ hồng,....Thử túm vài cái, hắn phát hiện sức mình căn bản không túm ra được.Phong Kỳ:……Đối mặt cô bé dính mình như thuốc cao da chó, mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, vì thế mở miệng dò hỏi:“Lời tự thuật, đây là thứ quái gì?”[Không biết, nhìn cô nhóc dính người thế, nếu không chúng ta gọi nó là “giác mút” đi.]Phong Kỳ:……Đặt tên hay lắm, hắn vô lực phun tào.Ngay khi hắn tự hỏi cách thoát khỏi cô bé, con phố ngoài cửa rung lên, một con chó dữ cao 3 mét, phần đuôi biến thành xúc tua xuất hiện trong tầm mắt hắn.Thấy một màn này, Phong Kỳ quyết đoán cất bước muốn nhảy ra ngoài cửa sổ, ở lại đây chỉ có đường chết.Xui xẻo ở chỗ, xúc tua phần đuôi của chó dữ đột ngột đong đưa, lấy tốc độ cực nhanh tới gần Phong Kỳ.Hắn không kịp phản ứng, bị xúc tua cuốn lấy, nháy mắt bị treo ngược hai chân kéo tới trước mặt chó dữ.Đầu chó dữ chậm rãi vỡ ra, lộ ra cái miệng nhễu nhão nước dãi và dịch nhầy.Phong Kỳ thấy thế, ra sức giãy giụa, muốn tránh thoát xúc tua.Nhưng hắn căn bản chẳng có xíu sức phản kháng nào trước xúc tua thô tráng, ngay khi hắn cho rằng mình sắp bị chó dữ ăn tươi, cô bé như sợi giác mút lười biếng dính trên ngực hắn đột nhiên mở bừng mắt, cặp mắt xám trắng hiện lên từng đốm ánh sáng, kế đó đột nhiên xoay người, nện một quyền xuống cái miệng nhễu nhão dịch nhầy của chó dữ. Hết chương 64.



Bạn cần đăng nhập để bình luận