Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 208. Tân học viên (2)



Chương 208. Tân học viên (2)



Trong phần giới thiệu bản thân, tất cả các tân học viên đều tiết lộ lý lịch của mình mà không che giấu điều gì.Rồi tiếp đến lượt hòa thượng đứng dậy, nhìn lướt qua mọi người và nói:“Tôi tên là Tuệ Hư, đến đây là để kiếm sống, mọi người có việc gì tốt nhất đừng nên kiếm tôi, cho dù có kiếm, tôi nhất định sẽ không giúp, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể cùng mọi người trở thành bạn.”Mọi người: “…”Tuệ Hư giới thiệu có phần hơi ngay thẳng, có thể là nội tâm nghĩ gì thì nói đấy.Sau khi hắn ta ngồi xuống, Lữ Việt đứng lên:“Lữ Việt, không có lai lịch.”Đối với Lữ Việt, thì mọi người cũng không có xa lạ gì, hắn là tân học viên có biểu hiện xuất sắc nhất trong thời đặc huấn, hơn nữa hắn còn được gọi là tân học viên mạnh nhất trong khóa 23.Sau khi hắn ngồi xuống, Nhạc Bình An người đeo kính và có tướng mạo trông rất ấm áp, dịu dàng đứng dậy:“Tôi tên là Nhạc Bình An, đến từ Viện Nghiên cứu Khoa Học Kỹ Thuật, mọi người có cần gì thì cứ tìm tôi, nếu có đủ khả năng tôi sẽ giúp mọi người…”Sau khi Nhạc Bình An giới thiệu xong và chuẩn bị ngồi xuống, Phong Kỳ nhìn hắn và hỏi:“Thầy đọc tư liệu của em, em còn là một dược sư linh trung cấp đúng không?”“Vâng, em học lúc rảnh.” Nhạc Bình An có hơi ngượng ngùng trả lời.Nghe được câu trả lời của Nhạc Bình An, trong đầu Phong Kỳ nảy ra một ý tưởng.Trong tương lai, có lẽ Nhạc Bình An có thể giúp được hắn rất nhiều trong việc tiết kiệm tiền.Tất nhiên hắn cũng sẽ không để cho Nhạc Bình An bỏ ra không công, đến lúc đó hắn sẽ dùng tri thức để trao đổi.Cuối cùng đến lượt Mộc Tinh giới thiệu.Dưới ánh mắt khích lệ của Phong Kỳ, cô từ từ đứng lên:“Tôi tên là Mộc Tinh là…là thập hoang giả bên ngoài Tinh Thành.”Nghe Mộc Tinh giới thiệu về bản thân, mọi người cũng không có phản ứng mạnh mẽ gì nhiều, dường như đã nhìn thấu Mộc Tinh xấu hổ, Hạ Long nhếch mép cười nói:“Không có gì đáng để xấu hổ cả, thập hoang giả không cần phải xấu hổ, ở đối kháng với lĩnh vực xâm lược phương diện, thập hoang giả có đóng góp không thua gì cư dân trong thành phố, sự đóng góp của cậu đáng được tôn trọng, cha tôi nói ông ấy thích nhất là hợp tác với những thập hoang giả trong tổ chức lĩnh vực chiến đoàn cùng bọn họ cùng nhau chiến đấu.”“Đúng vậy, cha tôi cũng nói như vậy.” Lúc này Nghiêm Phục cũng lên tiếng đáp lại.Ba anh em nhà họ Hạ cùng Nghiêm Phục đều xuất thân từ các chiến đoàn nổi tiếng trong lĩnh vực này, cho nên đối với bọn họ đều có ấn tượng rất tốt với thập hoang giả, và cũng không có phân biệt đối xử với những thập hoang giả như người trong thành phố.Bọn họ lên tiếng làm cho Mộc Tinh cảm thấy trong lòng bớt lo lắng hơn và xuất hiện một nụ cười dễ thương trên khuôn mặt.Sau khi mọi người giới thiệu xong, Phong Kỳ bước xuống bục giảng và đi vào giữa các học viên, cười nói:“Hôm nay, không có tiết học, nên chúng ta hãy cùng nhau nói về quan điểm tương lai. Mọi người sẽ lần lượt nói về suy nghĩ của bản thân.”“Tuệ Hư, cậu trước đi.” Phong Kỳ để Tuệ Hư nói trước.Trước câu hỏi, Tuệ Hư gãi đầu:“Thật sự tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng trời có sập xuống thì sẽ có người khác trèo chống, việc của tôi là ăn no ngủ kỹ, không cản trở người khác là được.”Nghĩ đến lời đánh giá con người trong tương lai về đại sư Tuệ Hư, và nhìn thấy bộ dạng bây giờ của hắn ta, Phong Kỳ trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực.“Tu Hồng Vân, vậy còn cậu thì sao?” Lúc này Phong Kỳ nhìn về phía Tu Hồng Vân.“Tôi nghĩ tương lai nhất định sẽ đi theo hướng phát triển tốt hơn, nhân loại chúng ta đang quật khởi nhanh chóng, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian thôi.”“Lữ Việt.”Nghe được câu hỏi, Lữ Việt đứng lên:“Tôi hy vọng rằng nhân loại chúng ta cuối cùng sẽ chiến thắng, nhưng tôi biết rằng cơ hội chiến thắng của nhân loại rất là mong manh.”Nghe được những lời này, mọi người đang huyên náo, bỗng tất cả chuyển sự chú ý sang Lữ Việt.Phong Kỳ cũng hỏi với vẻ mặt nghi ngờ:“Tại sao cậu nói như vậy?”“Có khi không biết lại chính là một loại bảo hộ đối với người bình thường, ngược lại biết càng nhiều thì càng đau, khi thời điểm suy nghĩ bản thân bị lật đổ hoàn toàn, nội tâm sẽ sụp đổ chỉ trong chốc lát.”Nghe những lời này, Phong Kỳ sững sờ.Đây không phải là kinh nghiệm từng trải lúc trước của hắn sao, hắn vốn cho rằng tương lai nhân loại hoàn toàn tươi sáng, nhưng khi đạt được khả năng tiến vào mộng cảnh tương lai, ảo tưởng trong lòng hắn bị hiện thực đánh tan hoàn toàn.Cho nên những lời Lữ Việt nói, quả thật không sai.Sự thiếu hiểu biết đôi khi lại là một loại bảo vệ có thể khiến con người có niềm tin về tương lai, tin tưởng kiên định rằng tương lai sẽ như mong muốn của bản thân và sẵn lòng làm việc không mệt mỏi vì tương lai lý tưởng.Chỉ tới khi biết được sự thật, đa số người sẽ chọn cách từ bỏ, sống được ngày nào hay ngày đó.“Tên điên, cậu nói những lời này là có ý gì?” Hết chương 208.



Bạn cần đăng nhập để bình luận