Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 221. TÌm đường (1)



Chương 221. TÌm đường (1)



Hắn rất hiếu kỳ, sinh mệnh không tương thích với thế giới này rốt cuộc là cái gì.Có khi nào là nhân loại may mắn sống sót trong mạt thế?Mang theo sự tò mò và kỳ vọng đối với những điều chưa biết, hắn nhanh chóng di chuyển giữa những tòa nhà cao tầng đổ nát, tiến về phía trước.Trong lúc đó, tinh thần lực đã dần dần hồi phục, niệm lực lại có thể sử dụng lần nữa, hắn tăng tốc lên đường.Lúc trước, khi gặp các sinh vật trận địa, hắn đều giữ vững nguyên tắc có thể tránh được thì tránh, cho dù phải đi đường vòng thì cũng không chủ động đi khiêu khích chúng, dù sao hắn cũng không có nắm chắc phần thắng, chết rồi coi như thiệt thòi lớn rồi.Nhưng bây giờ có Giác Hút, tình thế đã hoàn toàn khác xưa.Đi đường vòng là không thể nào rồi, nhất định phải đi đường thằng, nếu gặp phải sinh vật trận địa ngáng đường liền ném Giác Hút ra.Nếu không có đường, thì để cho Giác Hút tạo ra cho hắn một con đường.Nhưng điều duy nhất mà Phong Kỳ cảm thấy tiếc nuối chính là, Giác Hút chỉ cần ra tay thì các sinh vật trận địa chết không nghi ngờ, tất nhiên là miểu sát, đến cơ hội để cho hắn vung đao đều không có.Muốn để Giác Hút giúp đỡ thu hoạch chút năng lực thiên phú , hoàn toàn không có khả năng.Không biết đã đi được bao lâu rồi, những kiến trúc dọc đường ít dần, hiện ra ở phía xa kia chính là một mảnh bình nguyên rộng lớn, không biết trải dài bao nhiêu dặm.Trời lúc này bắt đầu đổ mưa.Cùng với những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, những hạt mưa thẫm màu máu rơi xuống không ngớt, phần thân thể bị huyết vụ nhỏ vào, khói trắng lập tức bốc lên.Ý thức được huyết vụ này có tính ăn mòn, hắn lập tức bước nhanh chân về phía trước.Nhưng cũng rất nhanh Phong Kỳ lấy lại bình tĩnh.Hắn phát hiện ra rằng, tính ăn mòn của huyết vụ căn bản không thể phá nổi phòng ngự của hắn, khả năng “Rất cường tráng” đem tới cho thân thể hắn năng lực tự hồi phục, có thể khiến hắn hoàn toàn không chút sứt mẻ trước những loại tổn thương nhỏ xíu này.[Thế nào, đã nhận ra vẻ đẹp mà con đường tăng trưởng cơ bắp mang lại rồi chứ, năng lực tự chữa lành cường đại cũng chỉ là giai đoạn còn đang trứng nước mà thôi, chỉ cần nhục thân thu luyện đến cực hạn, ngươi thậm chí còn có thể đem nhục thân xuyên qua không gian nghịch lưu, muốn đi đâu thì đi đó, bất luận vết thương có nghiêm trọng đến mức nào, nó đều có thể chữa lành ngay lập tức, đây mới là con đường trưởng thành mà ngươi nên đi.][Ngươi nhìn Giác Hút xem, huyết vụ nhỏ giọt trên thân thể ngươi còn bốc khói, nhưng nhỏ trên cơ thể Giác Hút, đến một chút phản ứng còn không có nữa là, đây chính là khoảng cách chênh lệch của cường độ nhục thân đó.]“Vâng vâng vâng, ngươi nói đều đúng, ta sẽ nghiêm túc lắng nghe.” Phong Kỳ nói qua loa với vẻ mặt bất đắc dĩ.Cúi đầu nhìn Giác Hút vẫn đang ngủ say, hắn tiếp tục lên đường.Bầu trời mây đen cuồn cuộn, điện thiểm lôi minh, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh to lớn trong đám mây đen đang phun ra nuốt vào lôi điện, thu lấy sức mạnh tự nhiên của thiên địa.Trong cái thế giới quái đản này, tràn ngập các loài sinh vật trận địa thần bí và kinh khủng.Hắn biết những thứ mà mình thấy bây giờ cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.Con đường phía trước gian nan hiểm trở, trách nhiệm nặng nề mà đường lại xa.Không biết đã đi được bao lâu, hắn cuối cùng cũng ra khỏi khu vực phế tích thành thị.Cùng với huyết vụ tiếp tục rơi xuống, con đường phía trước trở nên lầy lội, tốc độ di chuyển liền chậm lại.Bước vào bình nguyên rộng lớn, hắn nghe theo chỉ thị của Lời tự thuật tiếp tục đi tới.Cánh đồng này được bao phủ bởi những bông hoa trắng, dưới trận huyết vũ gột rửa, nhưng chúng cũng không bị nhuốm màu đỏ tươi, mà ngược lại, những bông hoa vẫn đung đưa trong gió.Sau khi hái một bông hoa màu trắng, hắn tò mò hỏi:“Lời tự thuật, thực vật này có phải linh thực không?”[Cái đồ chơi này so với thực vật trong hiện thực nhìn chung giống nhau, chỉ là sinh trưởng trong trận địa, được thiên địa linh khí ưu ái, vì vậy nhìn ra cũng có chút khác biệt, có thể dùng làm đồ ăn, nhưng hoàn toàn không được tính là linh thực.][Để ta phổ cập kiến thức nơi này cho ngươi một chút, linh thực bình thường có thể chủ động hấp thụ linh khí thiên địa, mà thực vật thì sinh trưởng thụ động dưới linh khí thiên địa, khoảng cách chênh lệch so với linh thực vẫn còn quá lớn.]“Hóa ra là vậy.” Phong Kỳ gật đầu.Sau khi tiến vào khu vực bình nguyên, môi trường nơi đây so với phế tích thành thị nguy hiểm hơn rất nhiều.Bên trong phế tích thành thị có các kiến trúc che chắn, lại thêm địa hình tương đối phức tạp, gặp phải sinh vật trận địa vẫn còn có khoảng trống để chạy.Nhưng ở nơi này, ngay cả vật che chắn cũng không có, muốn tháo chạy cũng đều khó khăn.Tựa hồ cũng chính bởi vì nguyên nhân này, nhìn qua một lượt, có rất ít các sinh vật trận địa sinh sống trên mảnh bình nguyên này, bọn chúng phán tán rải rác khắp nơi. Hết chương 221.



Bạn cần đăng nhập để bình luận