Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 180. Cánh bướm (1)



Chương 180. Cánh bướm (1)



Sau đó mấy ngày, trừ thời gian trên lớp, còn lại thì Phong Kỳ chỉ đi đi về về ba nơi là thư viện, ký túc xá và nhà ăn.Cuộc thi ý tưởng Hổ Phách chỉ còn hai ngày nữa là tổ chức, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.Dù sao thì cũng không có gì hồi hộp về chức vô địch.Vốn dĩ, cuộc thi ý tưởng Hổ Phách lấy cấp lớp làm đơn vị tham gia để động não, để học viên trong lớp có thể cùng nhau nỗ lực đưa ra đề xuất về một khái niệm mới về hệ thống đào tạo, sau đó sẽ giải thích tính khả thi của khái niệm này.Nếu khái niệm này được Viện nghiên cứu Hổ Phách chấp thuận, thì nó có thể được đưa vào bản cập nhật lớn tiếp theo của hệ thống tu luyện, do các nhà nghiên cứu của Viện nghiên cứu Hổ Phách sẽ chịu trách nhiệm hoàn thiện nó.Nhưng hắn đã hoàn thiện lý luận về Nhân Thể Chủng Thần, các học viên chỉ cần học nó là được, và trong cuộc thi cũng chỉ cần làm theo, lặp lại quá trình mà hắn đã mô tả.Nó giống với việc cầm đáp án của quán quân để đi thi đấu.Vì vậy không cần phải lo lắng về việc tám triệu sẽ không về tay.Sáng nay khi tỉnh dậy, việc đầu tiên mà Phong Kỳ làm là đi đến nhà ăn của trường để ăn sáng, sau đó đi thẳng ra bên ngoài trường.Ngoài trời nắng chói chang, không khí bên ngoài nóng như lửa thiêu gợn những đợt sóng trước mắt hắn.Đi bộ dọc theo hồ nước trước toà ký túc xá, hắn đi đến con đường chính nơi có những bức tượng của các anh hùng đứng hai bên, lại đi bộ thêm khoảng chừng mười phút mới tới được cổng chính.Trước khi rời khỏi cổng học viện, một ông chú vạm vỡ đang mang trên mình bộ đồng phục bảo vệ đã chặn đường đi của hắn.“Học viên không được phép ra ngoài trong thời gian huấn luyện đặc biệt của trường. Có giấy phê duyệt đặc biệt nào không?”Nghe đến đây, Phong Kỳ cười mà đáp lại:“Chú à, tôi là giáo viên, không phải là học viên.”Chú bảo vệ ngạc nhiên, mơ hồ có chút không tin, một Phong Kỳ trẻ tuổi như vậy thế mà lại là giáo viên của học viện, thế là mở miệng nói:“Kiểm tra danh tính một chút nhỉ?”Nghe được điều này, Phong Kỳ ngay lập tức gật đầu, sau đó đứng trước thiết bị kiểm tra ở cổng trường.Sau khi đèn xanh quét qua một lượt, xác thực mắt và nhận dạng khuôn mặt được thông qua, màn hình bên trên của thiết bị hiện ra thông tin của Phong Kỳ, trong cột chức danh công việc có ghi “giáo viên dạy thay”.“Thật ngại quá, đây là trách nhiệm của tôi.” Xác nhận xong thân phận phận của Phong Kỳ, ông chú bảo an lập tức để hắn đi.“Không sao đâu, vất vả rồi.” Phong Kỳ nhếch miệng cười một tiếng, cất bước đi qua khỏi cổng lớn của học viện, sau đó lấy điện thoại ra.Chờ đợi được một lúc thì chiếc xe đã được đặt trước chầm chậm chạy tới. Sau khi lên xe và xác nhận thông tin, chiếc xe từ từ lái về phía Trung Tâm văn hóa và thể thao Tinh Thành.Tài xế là một người trung niên, trên đường đi anh ta nói rất nhiều, trong lời nói của anh ta tràn đầy khao khát được sống ở trong học viện.Anh ta còn nói, nếu như năm đó không phải tổng điểm là 700, thì anh ta chỉ thiếu đâu đó 300, 400 điểm là có thể đến học viện Tinh Thành học tập rồi.Cả dọc đường nói chuyện phiếm, xe dừng lại ở lối vào phía Nam của Quảng trường Văn hóa Thể thao.Tự động thanh toán thành công, Phong Kỳ xuống xe và đi thẳng vào trong Quảng trường Văn hóa Thể thao.Hôm nay có một chuyện lớn cần phải làm.Thân là một “con bướm”, hắn sẽ vỗ cánh vài cái và tàn nhẫn tặng cho ba thằng nhóc đó mấy bạt tai thật mạnh, để xóa bỏ chướng ngại vật cản đường đi lên của nhân loại.Kho cơ sở dữ liệu ghi chép lại toàn bộ ngày tháng và địa điểm thành lập Hiệp hội Thiên Mệnh, nhưng không ghi rõ thời gian cụ thể, vì vậy hắn quyết định nằm vùng từ sáng đợi cho đến khi ba thằng nhóc đó xuất hiện.Đi trên con đường lát bằng đá hoa cương, hai bên đường là những hàng cây xanh mướt.Vì gần đó không có nhà cao tầng, ngước đầu nhìn lên là có thể nhìn thấy một bầu trời trong xanh, tầm nhìn rộng khiến tâm trạng trở nên thoải mái.Mới sáng sớm, trong quảng trường có không ít người đang hoạt động.Chơi cờ, thể dục dụng cụ, chạy bộ,… Nhịp sống của nơi này so với học viện Tinh Thành chậm hơn rất nhiều, nhưng lại nhàn nhã hơn đôi chút.Nhìn qua, hắn phát hiện rất nhiều dáng người tàn tật.Nhiều người trong số những người đang hoạt động ở đây ngay lúc này chính là những cựu chiến binh đã nghỉ hưu, trở về từ tiền tuyến.Họ đều từng là những người lính chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng vì sau khi bị đánh giá là những người tàn tật hạng nhất, họ chỉ có thể sống nốt phần đời còn lại của mình theo cách này.Nếu đã quyết định trở thành một người lính trên chiến trường thì rất khó để có một cuộc sống trước sau vẹn toàn. Hết chương 180.



Bạn cần đăng nhập để bình luận