Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 1120. Hy Vọng Mười Năm



Chương 1120. Hy Vọng Mười Năm



Khi viên quặng linh quý lấp lánh ánh sáng được cậu nắm trong tay, U Ảnh biết rằng mình lại có thể vượt qua một thời kỳ khó khăn nữa rồi.Chỉ trong một năm, tộc nhân của U Ảnh đã chết quá nửa.Trong một năm này, U Ảnh dần trở nên tê liệt trước những sự kiện tàn khốc xảy ra xung quanh.Để sống tốt hơn, cậu cẩn thận giấu một ít quặng khoáng ở sâu trong mỏ khoáng.Hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt rất dễ bị thương nhưng tộc Sương Hồn sẽ không cho người bị thương thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.Một khi không nộp được quặng khoáng thì tương đương với việc bị tuyên án tử hình.Giữ lại một ít quặng khoáng là để khi bị thương vẫn có thể nộp quặng khoáng đúng hạn để đổi lấy thức ăn.Tích trữ quặng khoáng trở thành sở thích duy nhất trong cuộc sống tàn khốc của U Ảnh.Năm thứ hai, năm thứ ba...U Ảnh dần lớn lên, cậu mong một ngày nào đó có thể trở về tộc.Đây là hy vọng duy nhất để cậu tiếp tục sống.Mặc dù tộc nhân đã ruồng bỏ cậu nhưng ít nhất ở đó còn có cha, tộc nhân cùng huyết thống chính là nơi duy nhất cậu có thể về.Năm này qua năm khác, U Ảnh trở thành người già trong mỏ khoáng.Những tộc nhân cùng đợt vào chỉ còn lại một mình cậu.Trong thời gian này, U Ảnh đã học được cách sinh tồn tốt hơn trong mỏ khoáng, những nô lệ khác xung quanh đã đổi hết đợt này đến đợt khác, chỉ có cậu vẫn sống sót.Nhưng cơ thể U Ảnh lại ngày càng suy yếu.Những trận chiến tàn khốc đã để lại trên người cậu những vết thương không thể xóa nhòa, vén áo rách nát lên có thể thấy những vết thương như con rết bò đầy người.Ngoài ra, một số quặng linh khai thác được trong mỏ khoáng có tác hại bức xạ.Vì vậy, U Ảnh đã để lại di chứng, thường xuyên cảm thấy chóng mặt.Thời hạn mười năm ngày càng đến gần, trong mỏ khoáng nhỏ nơi cậu ở đã khắc đầy những vết xước dùng để ghi lại ngày tháng.Hy vọng đã không còn xa nữa, cậu không muốn từ bỏ vào lúc này.Cuối cùng, mười năm đã đến như dự kiến.Khi cậu khắc dấu ấn cuối cùng trong mỏ khoáng.Cậu vui mừng trở về mặt đất, nói với người giám sát rằng thời hạn nô lệ của mình đã đến.Nhưng thứ cậu đợi được lại là tiếng cười nhạo của người giám sát tộc Sương Hồn:"Mười năm ư? Ngươi thật ngây thơ, mặc dù tộc U Minh của các ngươi không mạnh bằng tộc Sương Hồn của ta nhưng cũng không yếu, nếu không thì chúng ta đã sớm bắt toàn bộ tộc U Minh của các ngươi đến các khu mỏ để khai thác rồi... Làm sao chỉ bắt một nhóm, về bản chất đây là một cuộc giao dịch, vì vậy tộc ta đã trả thù lao cho tộc U Minh của các ngươi, còn ngươi, chỉ là hàng hóa mà thôi.""Vì vậy không có giao ước mười năm, ngươi sẽ ở dưới lòng đất cho đến chết..."U Ảnh không nghe những lời tiếp theo, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.Cậu từng nghĩ giao ước mười năm có thể là lời nói dối nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị cậu đè nén xuống tận đáy lòng.Đây là hy vọng duy nhất để cậu tiếp tục sống, cậu không muốn hy vọng bị phá diệt.Nhưng sự thật vẫn phơi bày lời nói dối, phơi bày sự thật tàn khốc hơn trước mắt cậu.Khi một lần nữa trở lại sâu trong mỏ khoáng, U Ảnh hoàn toàn tuyệt vọng.Tương lai sẽ không còn hy vọng nữa, cậu đã bị tộc nhân hoàn toàn ruồng bỏ ở đây.Đêm đó, ngọn lửa hận thù bùng cháy trong lồng ngực U Ảnh.Cái gọi là vinh quang của tộc U Minh, chỉ là lời nói dối được quý tộc khéo léo dựng lên, mục đích là để kiểm soát tốt hơn những tộc nhân ở tầng lớp thấp, tạo ra nhiều lợi ích hơn cho họ.Nhưng cậu biết mình không thể trả thù.Cả đời này cậu không thể thoát khỏi nhà tù dưới lòng đất này.Lúc đó, U Ảnh đột nhiên mất đi hy vọng sống, cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa.Cảm xúc tuyệt vọng dâng trào trong lòng U Ảnh, cậu cố sức đào tung "Kho báu" của mình.Nhìn những viên quặng khoáng tỏa ra ánh sáng yếu ớt, U Ảnh không biểu lộ cảm xúc gì.Thu thập quặng khoáng từng là trò giải trí duy nhất của cậu.Bây giờ biết mình đã bị ruồng bỏ hoàn toàn, những viên quặng khoáng này càng trở thành niềm an ủi duy nhất trong lòng cậu.Đã không còn quan trọng nữa rồi, vậy thì hãy mang theo những bảo vật này đi chết.Nghĩ đến đây, U Ảnh đưa tay cầm một viên quặng khoáng nhét vào miệng, dùng răng nghiền nát rồi nuốt xuống, nếu là quặng khoáng không nghiền nát được thì nuốt thẳng.Cậu muốn mang theo những bảo vật này rời khỏi thế giới tuyệt vọng này.Răng vỡ vụn, miệng trở nên nát bét nhưng U Ảnh vẫn cười ngốc nghếch tiếp tục nuốt.Cổ họng bị những mảnh quặng khoáng sắc nhọn xé rách, máu liên tục trào ra từ miệng nhưng cậu vẫn cố chịu đau đớn tiếp tục ăn.Máu nhuộm đỏ mỏ khoáng nhỏ nơi U Ảnh ở, ý thức của cậu dần mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.Điều mà U Ảnh không biết là, trong số những viên quặng khoáng mà cậu nuốt vào có chứa một bảo vật có thể thay đổi vận mệnh của cậu. Hết chương 1120.



Bạn cần đăng nhập để bình luận