Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 71. Món quà từ một người bạn (2)



Chương 71. Món quà từ một người bạn (2)



"Sớm muộn gì cậu cũng bị ước mơ của mình hại chết!" Nhận thấy được Lâm Nhiễm vẫn không nghe khuyên bảo, Phong Kỳ nhịn không được trừng mắt."Vì giấc mơ mà chết, tôi không chút do dự, một người đàn ông thực sự sẽ cháy hết mình để theo đuổi giấc mơ, và gieo rắc nhiệt tình đến chết."Sau đó hối hận trong sự mắng nhiếc của toàn thế giới, thậm chí đầu bạc chỉ sau một đêm, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, vượt qua quãng đời còn lại trong sự ăn năn, cuối cùng buồn bực không vui mà chết.Trong lòng không có chút tự hiểu lấy.Nhìn Lâm Nhiễm vẻ mặt tự tin, hắn nhịn không được oán giận ở trong lòng."Đúng, nói với hai người một chuyện, sắp tới tôi phải rời khỏi Tinh Thành Học Phủ một thời gian.""Đi đâu?" Lâm Nhiễm dừng lại động tác đang ăn.Mộc Tinh ngồi ở đối diện cũng ngẩng đầu, miệng phồng lên ngừng nhai, tò mò nhìn về phía Phong Kỳ."Đã quên nói cho hai người biết, thật ra tôi mới mười bảy tuổi, nhiệm vụ tới Tinh Thành Học Phủ lần này là để tham quan và học tập, vì vậy ba ngày sau tôi phải về trường học để giải quyết một số việc tốt nghiệp."Nghe những lời này Lâm Nhiễm lập tức mở to hai mắt nhìn, hắn vẫn cho rằng Phong Kỳ là học trưởng ở Tinh Thành Học Phủ, lại không nghĩ rằng hắn còn nhỏ hơn mình một tuổi. Nghĩ tới đây, hắn mở miệng dò hỏi:"Vậy anh còn trở lại không? Anh sẽ không ghi danh vào học phủ khác đúng không? Em còn muốn đi theo anh học tập tri thức công pháp, anh không thể đi nha."Mộc Tinh ngồi ở bên cạnh mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Phong Kỳ, chờ đợi câu trả lời của hắn.Phong Kỳ là người bạn thứ nhất của cô, và cũng là người duy nhất mang ấm áp đến cho cô, giờ phút này nghe được Phong Kỳ muốn đi, cô bỗng nhiên có chút không bỏ được, nhưng điều này cô vẫn chưa thể hiện ra mặt."Tên nhóc này, cậu còn không phải là học sinh trao đổi của Lẫm Đông Học Phủ sao, tôi có ở Tinh Thành Học Phủ hay không thì cậu sớm muộn gì cũng vẫn phải trở về." Đối mặt với câu hỏi, Phong Kỳ nhìn Lâm Nhiễm, có chút nói không nên lời."Nhưng em là thiên tài, thiên tài sẽ có đặc quyền, hơn nữa em đã được viện nghiên cứu Hổ Phách tuyển thẳng, ở Lẫm Đông Học Phủ em cũng không còn gì để học, vậy nên em muốn ở chỗ nào thì ở, chỉ là khi tốt nghiệp em sẽ lấy thân phận là học viên của Lẫm Đông Học Phủ để tốt nghiệp.""Còn anh? Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đâu, cuối cùng thì anh có trở lại hay không? Nếu như không trở lại thì phiền anh nói cho em biết anh đi học phủ nào, đến lúc đó em lại lấy thân phận học sinh trao đổi đến tìm anh.""Cậu muốn đi đâu thì đi, có thể tùy ý như vậy sao?" Phong Kỳ ngạc nhiên."Tất nhiên rồi, trước khi đến Tinh Thành Học Phủ em vốn là muốn đến Ngân Hà học phủ học tập, công pháp ở bên đó so với Tinh Thành Học Phủ thì chuyên nghiệp hơn chút, nhưng thầy em nhờ tôi đến Tinh Thành Học Phủ để giúp ông trang cái bức trước mặt bạn của ông, vì vậy em đến đây.""Vốn dĩ em định ở đây một tháng rồi đến Ngân Hà học phủ, nhưng bây giờ em nghĩ không cần thiết, em cảm thấy em đã tìm được mục tiêu để học tập và truy đuổi." Nói xong, Lâm Nhiễm cho Phong Kỳ một ánh mắt “anh hiểu đấy”."Cậu xác thực đã tìm được mục tiêu cứu cậu, tôi sẽ chỉ dẫn cho cậu phát triển khỏe mạnh." Phong Kỳ không khỏi thở dài khi nghe những lời này.Trước đó hắn còn lo lắng, dù sao Lâm Nhiễm cũng là học sinh trao đổi của Lẫm Đông học phủ, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại trường, đến lúc đó không có sự giám sát của hắn, Lâm Nhiễm ước chừng vẫn sẽ đi lên con đường cũ.Giờ phút này, biết được Lâm Nhiễm có thể ở luôn đây, nỗi lo lắng trong lòng hắn đã tan biến.Nghĩ tới đây, hắn mở miệng cười nói:"Yên tâm đi, tôi chỉ đi vài ngày thôi, sau khi xử lý hết các công việc tốt nghiệp thì sẽ trở lại, thật ra tôi đã được Tinh Thành Học Phủ miễn thi cử, ước chừng khi tốt nghiệp thì thư thông báo trúng tuyển sẽ được đưa đến trường học."Nói xong, trong lòng lại thêm một câu: Ai bảo tôi lại không yên lòng hai tai họa các người."He he, chúng tôi chờ anh." Nghe Phong Kỳ nói sẽ trở về, trên mặt Lâm Nhiễm lập tức hiện lên nụ cười.Mộc Tinh ngồi bên cạnh nghe vậy thì lại cúi đầu, bắt đầu ăn một mồm đầy, chẳng biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy khẩu vị rất tốt.Bữa sáng kết thúc, trước khi rời đi, Phong Kỳ lấy từ trong túi ra một chiếc kèn Harmonica màu trắng bạc, và đưa về phía Mộc Tinh:"Học tỷ, tặng cho chị."Nhìn thấy kèn Harmonica trong tay Phong Kỳ, vẻ mặt Mộc Tinh rất kinh ngạc, có chút không biết phải làm sao.Vốn đã quen bị cô lập, bị bài xích, việc Phong Kỳ có thể trở thành bạn bè với cô đã khiến cô rất vui vê, lại không nghĩ rằng hắn còn nhớ chuyện kèn Harmonica của cô bị gãy, và mua cho cô một cái kèn Harmonica mới."Tôi không thể nhận." Mộc Tinh lắc đầu."Chính là mua cho chị mà, quà tặng giữa bạn bè với nhau, chị nhận lấy đi." Nói xong, Phong Kỳ đưa kèn Harmonica đến trước mặt Mộc Tinh, thấy cô còn đang do dự thì dúi luôn vào trong tay cô. Hết chương 71.



Bạn cần đăng nhập để bình luận