Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 197. Ác niệm và ký ức (1)



Chương 197. Ác niệm và ký ức (1)



Lúc này Thân Ảnh Hỏa Diễm đã bị niệm lực nghiền nát thành quả cầu lửa rơi xuống đất, tiếp tục cháy.Hắn vốn tưởng rằng Thân Ảnh Hỏa Diễm hẳn là rất mạnh, nếu không cũng không dám khiêu khích Huyết Nhãn, nhưng không ngờ lại yếu như vậy, vừa đánh đã bị giết.Khi Phong Kỳ nghĩ rằng trận chiến đã kết thúc và chuẩn bị rời đi, ngọn lửa rải rác trên mặt đất đột nhiên nhảy lên và lao vào Huyết Nhãn.Huyết Nhãn hiển nhiên không để ý điều này, mặc dù niệm lực kịp thời đóng băng hỏa cầu nhưng vẫn bị nhiệt độ cao ảnh hưởng bởi cự ly gần và phát ra tiếng rít chói tai.Nơi bị ngọn lửa lan đến, máu chảy ra, bọng máu vỡ tung.Nhiệt độ cao như thiêu đốt khiến Huyết Nhãn bị mất nước tạm thời khiến bề mặt xuất hiện nếp nhăn.Huyết Nhãn bị đánh lén trông rất tức giận, lại kích phát niệm lực, tất cả hỏa cầu điên cuồng bị xé nát, hóa thành vô số tia lửa nhỏ rơi xuống đất và dần dần dập tắt.Nhưng Huyết Nhãn cũng không thoải mái, chậm rãi đáp xuống đất, xúc tu cũng không còn vặn vẹo lắc lư nữa.Dường như đã bước vào trạng thái ngủ đông đặc biệt.Nhìn thấy cảnh này, Phong Kỳ đang chuẩn bị rời đi không thể không nhìn xuống Lang Nha Bổng trong tay.“Lời tự thuật, chuyến này có nắm chắc không?”[ Từ góc độ thuần túy cực hạn cơ bắp đánh giá, ngươi không thể làm vậy, nếu giết nó sẽ bị ma pháp và năng lực trộn lẫn, không còn thuần khiết nữa, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kĩ.]Nghe được những lời đanh thép bảo hắn không được công kích Huyết Nhãn, nếu không sẽ bị ma pháp vấy bẩn, Phong Kỳ không khỏi giơ ngón tay giữa lên trong lòng.Từ trận chiến vừa rồi, có thể thấy rằng mặc dù Huyết Nhãn có khả năng khống chế cực kỳ mạnh mẽ, nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng. Khả năng phòng ngự của nó yếu đến đáng thương.Hắn nghi ngờ rằng Huyết Nhãn có thể giữ Tiểu Hắc lâu như vậy là dựa vào khả năng không chế của niệm lực.Chỉ là, Tiểu Hắc miễn nhiễm với thương tổn, đợi khi niệm lực bị tiêu hao hoàn toàn, thì Huyết Nhãn chỉ còn là dê con đợi bị làm thịt.Nó và Giác Hút chính là 2 thái cực.Thời lượng trận chiến của Giác Hút và Tiểu Hắc kéo dài là dựa trên sức mạnh phòng thủ chứ không liên quan đến sức mạnh tấn công.Thời gian trận chiến của Huyết Nhãn và Tiểu Hắc lại liên quan đến những đòn tấn công mà không liên quan gì đến phòng thủ.Một bên là tấn công, một bên lại là phòng thủ.Nhìn Huyết Nhãn đang chìm vào giấc ngủ say, hắn cảm thấy “Niệm Lực” đang vẫy gọi mình khiến lòng hắn ngứa ngáy.[Quả nhiên, ma thuật là một thứ xấu xa. Ngươi lẽ ra đã có thể đã trở thành một người đàn ông đầy cơ bắp. Giờ đây ngươi sẽ chìm vào ma thuật sao? ]“Im đi!”Phong Kỳ cúi xuống nhặt một viên sỏi, rồi ném nó về phía Huyết Nhãn.Viên sỏi đập vào Huyết Nhãn đang say ngủ, nó chỉ khẽ động, nhưng lại không có phản ứng gì.Thăm dò xong, mong muốn săn Huyết Nhãn của hắn càng trở nên quyết liệt hơn.Nắm chặt Lang Nha Bổng, từng bước tới gần Huyết Nhãn, sát khí bừng bừng dâng trào trong lòng hắn ta[Đâm mũi dao vào nhãn cầu đi!!!]Đi đến bên cạnh Huyết Nhãn, hắn chậm rãi nâng Lang Nha Bổng lên, rồi đập mạnh vào phù văn tinh thạch trên trán nó.Phù văn tinh thạch rất quan trọng đối với các sinh vật trận địa. Nếu tinh thạch bị hỏng, sức mạnh của chúng sẽ bị yếu đi rất nhiều. Hắn đã quyết định làm rồi, vậy thì nhất định dứt khoát khiến cho Huyết Nhãn không có cơ hội ngóc đầu phản công.Năng lượng đen đang chảy dọc trên Lang Nha Bổng, phát ra uy lực sau khi tiếp xúc với phù văn tinh thạch của Huyết Nhãn.Lách tách một tiếng, viên tinh thạch đã vỡ vụn ra.Trước sự ngạc nhiên của hắn, Huyết Nhãn không chỉ mỏng manh mà ngay cả viên tinh thạch khảm trên cơ thể nó cũng rất mỏng manh, chỉ dùng một gậy mà đã gõ ra vết rạn.Cùng lúc linh khí trong tinh thạch đang tuôn trào ra ngoài, Huyết Nhãn đang nhăn nheo vì mất quá nhiều nước cũng dần mở mắt ra.Huyết Nhãn lúc này đang khiếp đảm đầy sợ sệt, Phong Kỳ thậm chí còn nhìn thấy vẻ cầu xin trong ánh mắt nó.【A Kỳ, ma thuật đang mê hoặc tâm trí của ngươi, bây giờ dừng lại vẫn còn kịp đấy, hãy nghe lời khuyên của ta và quay lại để tiếp tục rèn luyện theo con đường cơ bắp nào! ]"Không." Phong Kỳ không nhịn được trợn mắt nhìn.Đối với sinh vật trận địa, hắn không chút nương tay, tiếp tục đập gậy xuống.Cây gậy đánh vào nhãn cầu đang mở, giống như một quả bóng nước vỡ tung, chất lỏng bắn tung tóe khắp người Phong Kỳ. Rõ ràng, khả năng phòng ngự của Huyết Nhãn yếu hơn tưởng tượng của hắn.Nhãn cầu càng bị phá hủy, xúc tu cũng chậm rãi rủ xuống, bất động.Với ánh nhìn đầy mong đợi của hắn, trên thân Huyết Nhãn lại chưa hiện sương máu, thay vào đó là xuất hiện một đám sương mù màu vàng kim, trong nháy mắt xâm nhập vào trong đầu hắn.Như uống được ngụm nước đá giữa mùa hè oi bức, toàn thân hắn dễ chịu và tâm hồn trở nên thoáng đãng, mát mẻ.Tầm nhìn của hắn lúc này cũng trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí cách xa hơn mười mét một con bọ đang nhúc nhích cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.Suy nghĩ trong đầu hắn đang trở nên cực kỳ thông suốt, thậm chí có rất nhiều thứ trong trí nhớ cũng theo đó mà dâng trào. Hết chương 197.



Bạn cần đăng nhập để bình luận