Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 150. Tái hợp



Chương 150. Tái hợp



Như là vị vua trên bầu trời, nó quan sát chúng sinh trên mặt đất và bay về hướng tây có mây đen dày đặc.Lúc này, cự thú trên bầu trời há mồm gầm lên một tiếng, giống như tiếng sấm sét trống rỗng phát ra, khiến cho mặt đất cũng chấn động mà run rẩy theo.Quay đầu nhìn về hướng cự thú đang bay tới, hắn mơ hồ nhìn thấy một thân hình sừng sững như núi trong mây đen thấp thoáng sấm chớp, sau đó cự thú cũng lao vào trong mây đen.Hai bóng dáng dường như đang đánh nhau, cùng với sấm sét ầm ầm, bóng dáng của chúng ở trong mây đen thoắt ẩn thoắt hiện, bắt đầu chiến đấu kịch liệt."Mả mẹ nó, đây cũng là sinh vật trận địa?" Phong Kỳ không khỏi trợn mắt há mồm nói.[Bọn chúng chỉ là nhìn có vẻ rất mạnh, kỳ thật. . . Mạnh hơn ngươi nghĩ, nếu không thì ngươi cho rằng vì sao cuối cùng trận địa này có thể chiếm cứ toàn bộ thế giới.]"Nếu cái đồ chơi này đánh nhau với Mộc Tinh thì ai sẽ thắng?"[Vậy ngươi cũng quá coi thường loài người, Mặc dù ta chưa từng thấy thời kỳ đỉnh cao của Mộc Tinh, nhưng từ tư liệu tìm được trong kho dữ liệu ta có thể suy ra, thực lực như cự thú trên bầu trời, Mộc Tình nhắm mắt lại có thể làm thịt hai con, một con nướng, một con nấu canh.]"Vậy thực lực của ta bây giờ có thể đạt được mấy phần cự thú trên bầu trời này?" Phong Kỳ tò mò hỏi.[Đã bảo ngươi có chút tự mình hiểu lấy, sao ngươi không nghe? Còn mấy phần, ngươi có thể cùng con giun trong bụng nó đại chiến ba trăm hiệp, sau đó hi sinh oanh liệt.]Phong Kỳ: . . .[Đừng suy nghĩ quá nhiều, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, tương lai còn dài lắm, những sinh vật nhìn như đáng sợ này hoàn toàn không phải điểm cuối cùng của ngươi, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi đứng ở đỉnh cao chân chính.]"Đến lúc đó ta nhất định lôi ngươi từ trong thân thể ra, sau đó búng đầu ngươi một ngàn cái."[Bắn ngược!]"Siêu cấp bắn ngược!"[Ngu ngốc!]Một lần nữa nhìn hướng tây xa xôi, nơi thế giới quỷ dị bị mây đen che phủ, hắn xem như đã hiểu tại sao lời tự thuật lại bảo hắn đi về hướng đông.Bởi vì sinh vật trận địa hắn gặp phải ở những hướng khác, khả năng đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng.Nhưng trong lòng hắn không có chút chán nản nào, mà là nhếch miệng lộ ra nụ cười.Sinh vật trận địa càng mạnh thì danh xưng tiền tố và năng lượng hắn đạt được sau khi đánh giết chúng sẽ càng mạnh, vì vậy hắn không cần phải sợ hãi gì cả.Trong lúc nói chuyện phiếm, hắn lại đi được một đoạn đường và đến khu vực trong trí nhớ.Vị trí của mộ địa có khả năng sẽ thay đổi, nhưng hắn đại khái có thể xác định chính là ở xung quanh chỗ này, bởi vì có rất nhiều kiến trúc ở xa có thể tham chiếu.Sau khi dừng lại, hắn liếc nhìn xung quanh và bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Giác hút.Nhìn quanh một vòng vẫn không tìm được Giác hút, hắn lại tiếp tục đi về về phía trước, sau đó lại dừng lại và tiếp tục tìm kiếm.Cỏ dại xung quanh vô cùng rậm rạp, có những chỗ thậm chí còn phát triển cao hơn cả đầu hắn, nên việc tìm kiếm vô cùng khó khăn.Sau khi tiến lên một lần nữa, thanh âm của lời tự thuật vang lên trong đầu hắn.[Ngươi quay đầu nhìn về hướng chín giờ, đại khái khoảng 20 mét, có một con tiểu khả ái đang ngồi xổm trong bụi cỏ, mau đi nhặt nó lên và ôm vào trong lòng.]Nghe nhắc nhở của lời tự thuật, hắn không do dự, lập tức quay người đi về hướng đóĐi được khoảng 20 m, đẩy ra cỏ dại, hắn phát hiện Giác hút tóc bạc phơ đang hai mắt vô hồn quỳ trên mặt đất, trước người còn cắm một bông hoa màu đỏ tươi không biết tìm được từ chỗ nào, lúc này đang ngây ngốc nhìn mặt đất trước mặt.Thấy cảnh này, Phong Kỳ không hiểu sao cảm thấy đau lòng.[Đau lòng thì đau lòng, đến lúc nên ném lại không chút do dự, không hổ là ngươi!]Phong Kỳ: . . .Đi tới ngồi xuống bên cạnh Giác hút, hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của nó."Ta đã trở về."Giác hút dường như không nghe được lời của hắn, vẫn như cũ nhìn chằm chằm mặt đất, thậm chí ngay cả con mắt cũng không nháy một cái.Trong lòng bất đắc dĩ, hắn đưa tay ôm lấy Giác hút, định trực tiếp vác đi.Nhưng điều khiến hắn không ngờ là Giác hút lại như con lươn tránh thoát hai tay của hắn, sau đó thuận thế trượt xuống và tiếp tục quỳ gối trên mặt đất.Phong Kỳ: . . .Lại ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu nhỏ của Giác hút, hắn bắt đầu suy nghĩ làm sao mang được Giác hút đi.Thường ngày đều là Giác hút chủ động đi theo, lấy thực lực của hắn hiển nhiên là không thể nào cưỡng chế mang Giác hút đi được.Trong lúc suy nghĩ, đôi mắt của hắn lại hướng về mặt đất trước mặt Giác hút.[Con ngoan, không phải là ngươi lại muốn đào mộ của mình chứ?]Phong Kỳ: . . .Chính như lời tự thuật nói, hắn quả thật có ý nghĩ như vậy.Lần trước có thể mang Giác hút đi, hắn cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do hắn đã đưa kèn Harmonica đào được trong mộ cho Giác hút.Sau khi nhận kèn Harmonica, Giác hút không tiếp tục phản kháng nữa và thuận thế bị hắn mang đi, vì vậy hắn muốn thử lại lần nữa. Hết chương 150.



Bạn cần đăng nhập để bình luận