Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 66. Ném vũ khí



Chương 66. Ném vũ khí



"Ta sẽ sợ sao?!"[Ta biết người không sợ, nhưng ngươi nghèo!】"Nào nào, ngươi đi ra đây, chúng ta đánh một trận." Phong Kỳ nhịn không được trừng mắt nói.【Nóng mắt rồi? Đi ra thì tính là bản lĩnh gì, có bản lĩnh ngươi tiến vào chúng ta đánh một trận.】Phong Kỳ: ...Lần này hắn không nói gì nữa, quyết đoán cất bước đi về phía cô gái nhỏ rời đi.Tuy rằng cô gái nhỏ không nhất định là đáng tin cậy, nhưng ít nhất có cô bé ở đây, an toàn của hắn có lẽ có thể bảo đảm.Trong lúc chạy tới, hắn vòng qua một gốc cây cổ thụ cao đã hơn ba mươi tuổi, đi tới một mảnh đất dốc trải rộng đá vụn.Lúc này cô gái nhỏ đang ở một chỗ trên sườn đất, hai đầu gối quỳ xuống đất, hai mắt ngơ ngác nhìn đất đai trống rỗng phía trước."Đây là đang làm cái gì vậy?" Hắn không thể không lẩm bẩm.Tiến lên một bước, đi tới bên cạnh cô gái nhỏ, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua bốn phía, vẫn như trước không phát hiện nơi này rốt cuộc có chỗ gì kỳ lạ.Ngay khi trong lòng hắn nghi hoặc, cô gái nhỏ bỗng nhiên nhảy lên, dùng tốc độ cực nhanh chui vào bụi cỏ dại bên cạnh.Phong Kỳ thấy thế, lúc này liền đuổi theo.Nhưng bóng dáng cô gái nhỏ lại nhanh chóng từ trong bụi cỏ dại quay trở lại, trong miệng còn ngậm một đóa hoa màu vàng tươi sáng.Lần thứ hai đi tới trước gò đất, cô gái nhỏ lại một lần nữa quỳ rạp xuống đất, sau đó chậm rãi đem hoa tươi trong miệng cắm trên mặt đất, trong con ngươi màu xám trắng bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước mắt."Sụp đổ... Mấy... Ô.”Phong Kỳ: ???Cô gái nhỏ liên tiếp thực hiện hàng loạt thao tác bí ẩn khiến hắn không hiểu ra sao.Nhưng từ những hành động này, hắn có thể thấy rằng cô gái nhỏ dường như có một loại tình cảm đặc biệt đối với vùng đất này.Trong lòng khó hiểu, hắn nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Giác mút, vẫn đi theo ta sao?"Cô gái nhỏ vẫn chưa để ý tới hắn, vẫn như trước hai mắt ngốc trệ nhìn chằm chằm bùn đất, có vẻ phá lệ xuất thần.Ý thức được cô gái nhỏ sẽ không đi theo hắn rời đi, hắn không khỏi thở dài, sau đó một mình cất bước về phía Tây.Dù cho không có cô gái nhỏ bảo hộ thì hắn cũng phải trở về khu lánh nạn Tinh Thành.Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng gian nan đấu tranh để tồn tại nói đến cùng vẫn là bởi vì một chữ: "Nghèo."Nếu có tiền, hắn hoàn toàn có thể không quan tâm đến cái chết, chỉ là ngủ một giấc thì tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu.Tiếp tục đi về phía Tây, đi khoảng hai mươi phút, hắn đột nhiên nghe thấy sau lưng có động tĩnh.Xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy một đạo thân ảnh nhỏ gầy nhào tới, sau đó nặng nề đụng vào ngực hắn, vững vàng bám vào.Trong khi thân hình bay ngược, hắn nhận ra rằng "giác mút" đã trở lại.Sau đó đầu đập mạnh xuống đất.Một lần nữa đứng lên, nhìn cô gái nhỏ trên mặt còn vệt nước mắt, biểu tình hắn bất đắc dĩ.Sau đó mang theo cô gái nhỏ tiếp tục lên đường.Không biết đi bao lâu, rốt cục hắn đã rời khỏi khu kiến trúc bỏ hoang, đi tới vùng đất chôn xương quen thuộc, tầm nhìn chợt mở rộng.Sau khi xác định được phương hướng, hắn trực tiếp đi về phía khu lánh nạn Tinh Thành.Ven đường gặp phải người chết sống lại, chỉ cần không phải chủ động đánh tới thì hắn đều lựa chọn buông tha.Bởi vì Tiểu Hắc rất có thể đã đi theo, hiện tại thời gian đối với hắn mà nói thập phần trọng yếu.Trở nên mạnh mẽ có rất nhiều cơ hội, nhưng mỗi lần tiến vào mộng cảnh tương lai, hắn chỉ có một lần tra cứu quyền hạn tu luyện công pháp.Vì vậy, cái nào quan trọng hơn đã rõ ràng.Chạy về phía trước, mất khoảng một giờ hoặc lâu hơn, cuối cùng hắn đã đến tấm bia đá màu đen quen thuộc.Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị cất bước đi vào thông đạo kim loại, thanh âm lời tự thuật hiện lên trong đầu hắn:【Trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có lúc vui lúc buồn, rốt cuộc đến giờ khắc này, ta không khỏi nghĩ (thoáng dừng lại, BGM vang lên): Có vài người đến rồi lại đi... Có người tỉnh dậy từ những giấc mơ mới phát hiện ra rằng trước đây là mình quá ngây thơ, thực tế là tàn nhẫn như vậy.】Phong Kỳ: ...Quay đầu lại nhìn lại đúng như hắn nghĩ, Tiểu Hắc đang từ xa đến.So sánh với đôi mắt màu máu lần trước gặp phải, sinh vật trong Độc Giác trận địa hiển nhiên là không thể chống đỡ trong tay Tiểu Hắc quá lâu.Bây giờ muốn chạy đã không còn kịp nữa, bởi vì tốc độ di chuyển của Tiểu Hắc quá nhanh.Nhìn Tiểu Hắc càng ngày càng gần, hắn hít sâu một hơi, sau đó đem cô gái nhỏ ở ngực nắm trong tay.“Ngươi đi!”Nói xong, hắn ném cô gái nhỏ đang mang vẻ mặt mờ mịt về phía Tiểu Hắc.“Lần sau trở về sẽ thay ngươi báo thù!” Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại xoay người cất bước đi vào trong thông đạo kim loại. Hết chương 66.



Bạn cần đăng nhập để bình luận