Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 149. Huyết nguyên tăng cường



Chương 149. Huyết nguyên tăng cường



Theo lý mà nói, hiện thực đối ứng với mộng cảnh tương lai, hắn mạnh lên trong mộng cảnh tương lai, hiện thực cũng sẽ nhận được sức mạnh đồng bộ, cho nên sau khi dùng năng lực huyết nguyên, bị hút khô, hắn hẳn sẽ không chết.Đồng thời còn có một điểm có thể chứng minh, thân thể hắn trong hiện thực rất đặc thù, đã chẳng thể mạnh lên bằng tu luyện, chỉ có thể giết chóc trong mộng cảnh tương lai mới có thể giúp thực lực được gia tăng.Điều này gián tiếp chứng minh, thân thể hắn trong hiện thực đã liên thông với mộng cảnh tương lai.[ đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nghĩ thêm bao nhiêu nữa cũng chẳng bằng thực tiễn, dũng sĩ, sau này trở về làm thử đi. ]Phong Kỳ:……Tuy lý luận đảm bảo khả thi, nhưng hắn không định thử.Nếu hắn nghĩ sai, chờ sau khi năng lực huyết nguyên kết thúc, hắn sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử.Ngẩng đầu nhìn trăng máu, hắn tiếp tục đi theo hướng Đông, ánh mắt nhìn quét hoàn cảnh bốn phía, có vẻ cực kì cảnh giác.Trước khi tìm được Giác Hút đảm đương bảo tiêu, hắn không dám bay nhảy nhiều, trong dữ liệu cơ sở tương lai còn có rất nhiều nội dung chưa tìm hiểu.Hắn cần thời gian, mà Giác Hút là bảo đảm số thời gian hắn ở lại đây.Mặt trăng máu treo trên cao, gió âm gào thét.Thế giới trong giấc mơ tương lai không có nhiều âm thanh sinh động, chỉ có sự im lặng vô tận và các sinh vật vặn vẹo ở mọi ngóc ngách trên thế giới.Sau khi rút khỏi trạng thái Huyết nguyên, Phong Kỳ đi theo phương hướng trong trí nhớ đến mộ địa trong tương lai của mình.Trên đường đi, lọt vào tầm mắt hắn đều là cảnh tượng hoang tàn đổ nát.Ở lâu trong hoàn cảnh đè nén này, ngay cả người luôn lạc quan như Phong Kỳ đều cảm thấy có chút nặng nề.Nhưng hắn không cảm thấy chán nản, cũng không thể chán nản, bởi vì chỉ có tự tin và kiên cường mới có thể khiến hắn vượt qua mọi chông gai và đi tiếp, cho đến một ngày thế giới tan vỡ này một lần nữa được tái sinh.Cũng may hắn luôn có lời tự thuật làm bạn bên cạnh nên không đến mức cảm thấy cô đơn.Đi trên đường phố trải đầy sỏi đá và những tòa nhà đổ nát lộn xộn, ánh mắt hắn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, cho dù là gió thổi cỏ lay cũng khiến hắn cảnh giác."Lời tự thuật, không phải ngươi có năng lực nhìn rõ tình huống xung quanh sao, nếu không ngươi quan sát đi, có biến thì nói cho ta biết."[Ngươi muốn lười biếng, chẳng lẽ ta không muốn lười? Lúc này mới quen nhau bao lâu, mà ngươi đã muốn làm nhà tư bản để nghiền ép ta? Ta nhổ vào!]Phong Kỳ: . . ."Không phải ngươi là tinh thần thể sao, lẽ ra không nên có mệt nhọc của thân thể mới đúng." Phong Kỳ ra sức biện hộ.[Lời nói này của ngươi khiến cho ta nhớ lại một kỷ niệm trong quá khứ, kỳ thật chúng ta đã sớm quen biết.]Nghe câu trả lời của lời tự thuật, Phong Kỳ không hiểu ra sao, vì vậy lập tức hỏi lại:"Chúng ta gặp nhau khi nào? không phải sau khi tiến vào giấc mơ tương lai chúng ta mới quen biết sao?"[Vậy thì ngươi sai rồi, thời gian chúng ta quen biết nhau sớm hơn lúc này nhiều.]Hắn ẩn ẩn cảm thấy dường như lời tự thuật muốn nói cho hắn một bí mật lớn, vì vậy vội vàng hỏi lại:"Ngươi nói kĩ càng một chút."[Thời gian cụ thể hả, đại khái cần ngược dòng tìm hiểu đến hơn 1000 năm trước, đó là một ngày mùa thu đầy nắng, ngươi chạy theo ta trong gió và để lại một dấu răng trên đùi ta. . . Đúng rồi khi đó ta tên Lã Động Tân, ngươi còn nhớ rõ tên gọi của ngươi trước khi đầu thai là gì không?]Nghiêm túc nghe lời tự thuật kể lại, vẻ mặt Phong Kỳ dần trở nên dữ tợn.Hắn xem như nghe rõ, đây là lời tự thuật đang loanh quanh lòng vòng nói cho hắn biết, ngươi là: Chó.[À, đúng rồi, ngươi chính là a Hoàng đã cắn ta, lúc đó đã lấy vận tốc 20 dặm một giờ đuổi theo để cắn ta.]"Ngậm miệng!" Phong Kỳ tức giận nói.Đôi khi hắn thấy cảm động trước sự đồng hành và hướng dẫn của lời tự thuật.Nhưng trong phần lớn thời gian, lời nói ngọt của lời tự thuật giống như lau hạc đỉnh hồng, khiến hắn càng trò chuyện càng tức giận, dần dần tâm lý bùng nổ.Trong lúc hắn không ngừng tiến lên, cỏ dại xung quanh cũng ngày càng nhiều.Điều này khiến hắn biết khoảng cách đến đích đến đã không còn xa.Hiện tại điều hắn lo lắng nhất là Giác hút sẽ không ở gần mộ địa tương lai của mình, nếu không có Giác hút thì những chiến thuật tiếp theo của hắn để kéo dài tiểu Hắc sẽ thất bại trong gang tấc.Sau khi đi thêm một đoạn nữa, ánh mắt của hắn bắt đầu liếc nhìn xung quanh và tìm kiếm bóng dáng của Giác hút.Vào lúc này, một bóng đen nhanh chóng bao phủ từ xa, và sau đó toàn bộ thế giới đều trở nên ảm đạm.Hắn ngẩng đầu nhìn lên và thấy được một màn cực kỳ rung động.Một con vật trông dữ tợn với kích thước vô cùng to lớn xẹt qua trên không trung.Nó có hai cánh mọc ra trên lưng và đôi mắt cực lớn màu xanh lục, dù không có ánh sáng nhưng những chiếc vảy bên ngoài cơ thể nó vẫn tỏa ra ánh sáng cực kỳ xinh đẹp, mỗi lần vỗ cánh đều tạo ra một trận cuồng phong trên mặt đất. Hết chương 149.



Bạn cần đăng nhập để bình luận